Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thương lượng

Phiên bản Dịch · 1518 chữ

Hồng Quân Đạo Nhân đột nhiên phản ứng như vậy cũng làm cho Tam Thanh căng thẳng theo, sư tôn của bọn hắn mạnh như mà còn căng thẳng, bọn hắn chỉ có Đại La Kim Tiên sơ kỳ, làm sao không nguy hiểm chứ.

"Nhanh như vậy liền phát hiện a." Bên trong rừng cây đột nhiên vang lên thanh âm một người, giọng nói đầy tiếc nuối: "Không thú vị chút nào…"

"Là ai ở đó?" Lão Tử cảnh giác dò hỏi, Nguyên Thủy cùng với Thông Thiên đứng sao lưng hắn cũng là căng thẳng, bất quá không có lên tiếng, dù sao hai người cũng là nhị đệ tam đệ.

Xoát! Xoạt!

Tiếng lá khô bị giẫm đạp vang lên, một con Tứ Vĩ Bạch Hồ từ trong rừng chậm rãi bước ra, trên lưng nó ngồi một người, người này thân mặc trắng tinh đạo bào, trên miệng treo nụ cười, không phải Bạch Nha thì là ai.

"Ngươi làm vậy là có ý gì?" Hồng Quân Đạo Nhân còn chưa nói, Nguyên Thủy liền quát lớn.

"Hừ!" Bạch Nha hừ lạnh, một bên thả ra uy áp đánh tới Nguyên Thủy, một bên lạnh lẽo nói: "Bần đạo ghét nhất là bị nam nhân chỉ trỏ!"

Mắng mỏ hắn có thể không quan tâm, nhưng ngươi đồng thời chỉ trỏ hắn thì ngươi liền sai, nhất là nam nhân thì càng sai, cho nên ngươi phải bồi thường.

Đại La Kim Tiên hậu kỳ uy áp không phải thứ mà Nguyên Thủy chịu đựng được, hai chân nhịn không mà run rẩy mà hạ xuống, cũng may Lão Tử ở bên cạnh phản ứng kịp thời, tế ra Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp chống đỡ, nếu không mặt mũi Tam Thanh liền triệt để mất đi.

"Nguyên Thủy không được vô lễ." Hồng Quân Đạo Nhân bĩnh tĩnh nói ra, cũng không có ra tay đánh vỡ uy áp, ánh mắt chậm rãi đánh giá Bạch Nha cùng với tiểu hồ ly.

Nguyên Thủy từ lúc sinh ra đến nay chưa bao giờ nhận lấy nhục nhã như thế, bị sư tôn của chính mình quở trách, có chút không cam lòng: "Sư tôn, ta…"

"Hừ!"

"Hừ!"

"Âyyy…"

Một tiếng thở dài cũng với hai tiếng hừ lạnh vang lên, người thở dài đương nhiên là Lão Tử, hắn biết rõ Nguyên Thủy đã mất điểm trong mắt của sư tôn, cũng hết cách rồi, cái tên Nguyên Thủy này quá ngạo, tính cách không chịu thua ai.

Về phần Bạch Nha cùng với Hồng Quân Đạo Nhân thì không cần phải nói, độ hảo cảm với Nguyên Thủy hạ thấp một phần. Hồng Quân Đạo Nhân thì đỡ hơn một chút, dù sao cũng là sư đồ, không thể âm số được.

Bạch Nha thì lại khác biệt, hắn cùng với Nguyên Thủy không quen không biết, Nguyên Thủy ngạo như vậy liền làm hắn không thích, hảo cảm trực tiếp viết âm số.

"Nguyên Thủy, có lỗi thì nhận lỗi." Hồng Quân Đạo Nhân nhìn xem thái độ của Bạch Nha, biết rõ nếu như Nguyên Thủy không xin lỗi thì một cái rễ sen cũng không còn mà lấy, chớ nói chi là Thanh Liên.

"Sư tôn, ta…" Nguyên Thủy vẫn đang bị uy áp ảnh hưởng, thần sắc hết sức khó coi, dù sư tôn đã lên tiếng nhưng hắn vẫn không muốn nhận lỗi.

"Âyyy…" Lão Tử lại thở dài, tính tình này của nhị đệ thật sự không nói nổi, đành phải thay hắn làm mà thôi: "Thái Thanh Lão Tử thay mặt ta nhị đệ Nguyên Thủy tạ lỗi với đạo hữu!"

"Tốt, chuyện này ta tạm bỏ qua." Bạch Nha cũng không tiếp tục làm khó dễ, ánh mắt nhìn về Hồng Quân Đạo Nhân, cười nói: "Bất quá ta còn một việc khác cần phải nói."

"Tiểu hữu ý nói là cái này Thanh Liên sao?" Hồng Quân Đạo Nhân bình tĩnh hỏi lại.

"Không sai." Bạch Nha gật đầu, xoa xoa đầu cáo nói ra: "Tọa kỵ của ta sinh sống chỗ này, vì bảo hộ nó mà bị dị thú đả thương, không có công thì cũng có sức chứ."

Theo uy áp mất đi, Nguyên Thủy cũng là khôi phục, bắt đầu đứng dậy, vừa nghe Bạch Nha muốn chia bảo thì tức giận, vừa định nói gì liền bị kéo tay.

"Nhị đệ bình tĩnh, sư tôn tự có cách giải quyết." Lão Tử lôi kéo tay hắn, nhỏ giọng nói.

Nguyên Thủy cuối cùng vẫn là nhịn, nếu không hôm nay hắn thật sự quỳ xuống, ném đi Tam Thanh mặt mũi.

"Vậy tiểu hữu tính thế nào?" Hồng Quân Đạo Nhân vẫn bình tĩnh mà hỏi, hắn thật muốn kiến thức Bạch Nha trong lời đồn cùng với hiện thực có khác nhau hay không.

"Tùy tiện a, phải xem lòng thành của tiền bối rồi." Bạch Nha cười như không cười, vẻ mặt đầy khiêu khích.

"Vậy sao, tiểu hữu nhìn xem vật này thế nào?" Hồng Quân Đạo Nhân trên tay xuất hiện một quyển trục, ý vị thâm trường nhìn Bạch Nha.

"Trảm Thi chi pháp sao?" Bạch Nha khó hiểu tiếp nhận quyển trục, sau đó ra cái gì, cười nói: "Tiền bối đúng là hào phóng a."

"Tiểu hữu nguyện ý liền tốt, bần đạo cũng không khách khí mà thu lấy sen này rồi." Hồng Quân Đạo Nhân ngoài mặt mỉm cười, trong lòng suy đoán.

Hắn cũng không có rãnh rỗi đến mức cho không Bạch Nha các trảm tam thi như vậy, hắn đang mưu tính kết một cái thiện duyên, đối với dị số một là giết hai là kết giao, mà Hồng Quân Đạo Nhân chọn là kết giao, bất quá hắn nghĩ quá đơn giản rồi, câu nói tiếp theo của Bạch Nha kém chút làm hắn tức điên.

"Có thể a, tiền bối cứ tự nhiên mà thu." Bạch Nha gật đầu, cười nói: "Sen này quá xấu ta sẽ không lấy, bất quá thổ nhưỡng ở bên dưới nhìn rất tốt, ta muốn thu lấy trồng một chút hoa hoa thảo thảo."

". . ." Hồng Quân Đạo Nhân kém chửi ầm lên, Tiên Thiên Chí Bảo ngươi nói là xấu thì cũng thôi đi, Cửu Thiên Tức Nhưỡng ngươi lại nói là đất tốt, muốn trồng hoa hoa thảo thảo, quả thật là điên rồ hết sức.

"Tiền bối có ý kiến sao?" Bạch Nha nhìn xem sắc mặt của đối phương thay đổi liên tục, kém chút cười ha hả.

"Ngươi thích liền lấy đi, bất quá cũng đừng có trồng cái gì hoa hoa thảo thảo, đây là Cửu Thiên Tức Nhưỡng, sau này có đại cơ duyên cần làm." Hồng Quân Đạo Nhân kiềm chế súc động muốn đánh người, mỉm cười nói ra.

Tam Thanh đứng ở một bên sắc mặt khó coi cực điểm, Bạch Nha nói muốn thu lấy thổ nhưỡng để trồng hoa hoa thảo thảo, làm cho bọn hắn xem thường, không có quan tâm.

Nào ngờ tình hình thay đổi, thổ nhưỡng này cũng không phải là thổ nhưỡng bình thường, mà là Cửu Thiên Tức Nhưỡng làm cho bọn hắn nội tâm ghen tị không thôi.

Đại cơ duyên trong miệng của Hồng Quân Đạo Nhân, không ít thì nhiều cũng sẽ liên quan đến với Chứng Đạo.

"Thật sự bất công!" Tam Thanh sắc mặt cố tỏ ra bình tĩnh, nội tâm lại không ngừng gào thét, có nghĩ cũng không nghĩ ra Bạch Nha vận khí tốt đến thế, tùy tiện nhặt thổ nhưỡng cũng là bảo vật.

"Haha, ta sẽ thật tốt bảo quản." Bạch Nha không thèm để ý sắc mặt ai đó, cười ha hả đáp ứng.

Sự tình đã thành công giải quyết, Hồng Quân Đạo Nhân khẽ cười vuốt vuốt râu trắng, chậm rãi đi đến bên cạnh Tạo Hóa Thanh Liên.

Bảo vật có linh, Tạo Hóa Thanh Liên cảm giác được Hồng Quân Đạo Nhân muốn thu lấy nó, đài sen rung động nhè nhẹ, đụng nát không gian, hướng phương xa bỏ chạy.

Bất quá, Hồng Quân Đạo Nhân chính là Chuẩn Thánh cường giả, không gian xung quanh Tạo Hóa Thanh Liên ngay lập tức bị định trụ.

Tay phải nhẹ nhàng đưa ra, đem Thập Nhị Phẩm Tạo Hóa Thanh Liên cầm chắc trong tay, trên miệng nở nụ cười.

Bạch Nha bên kia cũng bắt đầu thu lấy thổ nhưỡng, so với Hồng Quân Đạo Nhân càng dễ dàng, nhẹ nhàng liền thu đến trong tay.

"Tiền bối, ta có chút nghi vấn." Bạch Nha thu xong thổ nhưỡng, không có ý tốt nhìn về Hồng Quân Đạo Nhân, cười nói: "Thanh Liên chỉ có một, tiền bối lại có ba đồ đệ, phân chia thế nào a?"

". . ." Hồng Quân Đạo Nhân thật sự muốn một tay đập chết tên này, không tìm đường chết ngươi không vui sao, tức chết bần đạo mà.

Bạn đang đọc Hồng Hoang Chi Thần Nha của Bạch Lão Sư

Truyện Hồng Hoang Chi Thần Nha tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChuTiênNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.