Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Côn Luân Kinh xuất thế

Phiên bản Dịch · 1512 chữ

Tây Côn Luân, Dao Trì Thánh Cảnh.

Một ngày này, bên trên mặt hồ Dao Trì đột nhiên xuất hiện kim quang nhấp nháy, kim quang nhấp nháy liên hồi, nước bên trong Dao Trì cũng bắt đầu xáo động, biến thành dòng xoáy chảy đến bên dưới kim quang.

Oành! Ầm! Oành! Ầm!

Lấy Dao Trì làm trung tâm, toàn bộ Tây Côn Luân đột nhiên rung động, phát ra những tiếng ầm vang, vô số cự thạch theo rung động mà rơi xuống, tàn phá không biết bao nhiêu cây cỏ, làm cho linh thú phụ cận một phen gà bay chó chạy.

"Đây là…" Tây Vương Mẫu ánh mắt nhìn về kim quang lập lòe, nội tâm đột nhiên nhảy một cái, tựa như có gì đó đang triệu hoán nàng vậy.

"Linh Bảo xuất thế!" Bạch Nha nhìn xem cảnh tượng trước mắt, không khỏi nhớ lại trận chiến lúc trước của chính mình cùng với Vũ Hóa Lão Tổ.

"Thật sự là Linh Bảo xuất thế?" Tây Vương Mẫu nghe được câu nói của Bạch Nha liền sững sờ, đây là lần đầu nàng gặp phải Linh Bảo xuất thế, mà còn tại đạo tràng của nàng nữa a.

"Ừm…" Bạch Nha gật đầu xác nhận, sau đó lại nhẹ vung tay lên, trong nháy mắt đó, toàn bộ Dao Trì lập tức bị một màn sáng che phủ, không có một tia khí tức nào bị tiết lộ, ngay cả kim quang cũng bị che dấu.

Linh Bảo xuất thế đều có khí tức tràn ra, tu sĩ phụ cận cũng có thể cảm ứng mà đến, sử dụng trận pháp che lấp khí tức là chuyện phải làm của người đến trước, cho dù là đạo tràng của ngươi thì cũng phải thực hiện, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Rầm! Rầm!

Theo thời gian trôi qua, Tây Côn Luân lại một lần nữa chấn động, vô số vết nứt hiện ra, không ít cự thạch rơi loạn khắp nơi, Dao Trì cũng đồng dạng vì thế mà lung lay, nước bên trong xoay động mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Bạch Nha cùng với Tây Vương Mẫu đứng nhìn trên đảo nhỏ, thu hết tất cả cảnh tượng đang diễn ra vào trong ánh mắt. Khác biệt với Tây Vương Mẫu rãnh rỗi không có việc gì làm, Bạch Nha vẫn một mực duy trì trận pháp che dấu, không cho trận pháp đổ vỡ.

Oành! Oành! Oành!

Dao Trì mặt hồ đột nhiên nổ vang liên hồi, làm cho nước văng tứ phía, tạo ra từng hố nước thật lớn, nhưng rất nhanh liền bị lấp đầy.

Một vệt kim quang xông thẳng mà lên, xuyên qua cả trận pháp của Bạch Nha, chiếu sáng thương khung nơi đây.

"Vân Dao!" Bạch Nha nhìn xem từ trong lòng hồ bay ra một mặt thần kính, liền biết nó chính là Linh Bảo xuất thế lần này, vội hô Tây Vương Mẫu một tiếng, để nàng động thủ.

"Ừm…" Tây Vương Mẫu gật đầu, hai tay nhẹ nhàng lay động, trong nháy mắt nước từ bên trong Dao Trì bốc lên thành từng màn nước, phong tỏa không gian để thần kính không thể trốn thoát.

"Đại công cáo thành!" Bảo vật đã đến trong tay, Bạch Nha cũng không nhất thiết phải duy trì trận pháp, tâm niệm khẽ động, trận pháp che dấu lập tức tan biến.

"Nha Tử, đây là vật gì?" Tây Vương Mẫu cầm thần kính trên tay, nhìn ngắm cả buổi cũng không có thu hoạch, liền ném việc khó cho Bạch Nha.

"Ách…" Bạch Nha khóe miệng hơi co giật, cô nàng này làm sao đột nhiên lại xưng hô thân thiết như vậy, thật sự khó hiểu a.

Bạch Nha tiếp lấy thần kính từ chỗ Tây Vương Mẫu, bắt đầu nghiên cứu một chút.

Thân kính thân tròn dẹp, bên ngoài được khảm hoa văn, bên trong là thấy kính trong suốt, trung tâm hơi lõm, nơi đó khảm một hạt châu.

Sau một hồi kiểm tra và so sánh, Bạch Nha rốt cuộc biết đây là vật gì, chậm rãi nói ra: "Đây là Cực Phẩm Tiên Thiên Linh Bảo - Côn Luân Kính!"

"Côn Luân Kính?" Tây Vương Mẫu có chút nghi ngờ, cái tên này có phải hay không giả vờ, thần kính xuất thế ở Côn Luân Sơn liền gọi là Côn Luân Kính, trêu đùa trí thông minh của ta sao?

Bạch Nha hiểu được ý nghĩ của Tây Vương Mẫu, chậm rãi giảng giải: "Côn Lôn Kính có sức mạnh xuyên thấu không gian và thời gian, có thể nhìn rõ âm dương vạn vật, hậu kiếp – tiền kiếp, quá khứ - tương lai. Ngoài ra, Côn Lôn Kính còn có thể tự khôi phục lại hình dạng ban đầu khi bị phá hủy."

"Có thể tự hồi phục khi bị phá hủy?" Tây Vương Mẫu có chút không tưởng nổi, thường nói bảo vật hư hại đều phải chữa trị, mà Côn Luân Kính lại có thể tự lành.

"Xác thực là như vậy…" Bạch Nha gật đầu, ngừng một chút lại nói tiếp: "Bất quá cần thời gian rất dài, nhanh nhất cũng cần vạn năm."

"Ừm…" Tây Vương Mẫu cảm thấy chuyện này cũng hợp lý, bảo vật tự lành có yêu cầu nhất định cũng là bình thường.

"Vậy còn tiền kiếp - hậu kiếp lại là cái gì?" Tây Vương Mẫu đột nhiên hỏi, vấn đề này nàng đã suy nghĩ rất lâu, quá khứ cùng tương lai nàng có thể hiểu, bất quá tiền kiếp cùng hậu kiếp là cái gì thì hoàn toàn mờ mịt không hiểu.

"Thiên cơ bất khả lộ, sau này ngươi tự nhiên sẽ biết đáp án." Bạch Nha một mặt tiếc nuối, giống như muốn mà không được phép nói ra.

Bạch Nha đã rút kinh nghiệm từ lần trước, những việc quan trọng chưa đến liền không được suy nghĩ nhiều, nói quá nhiều thứ không nên nói lại tự hại chính mình.

"Đã vậy kính này liền giao cho ngươi bảo quản, ta cần cũng không có tác dụng." Tây Vương Mẫu hiện tại cũng không biết cái gì gọi là thiên cơ, nhưng nhìn thần sắc của hắn như vậy liền dừng lại sự tò mò, đã không biết cách dùng liền giao cho hắn.

"Vậy ta thay ngươi bảo quản nó." Bạch Nha cũng không khách khí mà thu lấy Côn Luân Kính, dù sao giữa hai người bọn họ thật sự không cần khách khí, đồ vật là của chung, ai cầm đều được.

Côn Luân Sơn, Ngọc Kinh Sơn.

Hồng Quân Đạo Nhân từ trong tiềm tu tỉnh lại, mở miệng lẩm bẩm: "Xem ra, thời gian thu đồ của bần đạo đã đến."

Một vệt kim quang thoáng hiện, thân hình của hắn lập tức biến mất tại chỗ.

Côn Luân Sơn, Tam Thanh động phủ.

"Bần đạo Hồng Quân, cảm nhận được thiên ý nhắc nhở, cố tình đến đây thu Tam Thanh các ngươi làm đồ đệ, truyền cho pháp môn tu luyện." Hồng Quân Đạo Nhân thả ra Chuẩn Thánh uy áp, chậm rãi nói ra.

"Tiền bối muốn thu Tam Thanh chúng ta làm đồ đệ, vậy thì tiền bối có thể dạy chúng ta những gì?" Lão Tử một bên tế ra Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp chống đỡ uy áp, một bên bĩnh tĩnh hỏi.

"Bần đạo chấp chưởng Tạo Hóa Ngọc Điệp, ẩn chứa ba ngàn Đại Đạo, tu luyện đến cuối cùng sẽ có thể chứng đạo Hỗn Nguyên."

Hồng Quân Đạo Nhân vừa nói vừa tế ra Tạo Hóa Ngọc Điệp, nồng đậm đạo văn lực lượng tỏa ra xung quanh, t

"Vật này lợi hại như vậy?"

Lão Tử, Nguyên Thủy cùng với Thông Thiên lập tức giật mình, vẻn vẹn một khắc đã gia tăng cảm ngộ tu luyện, thật sự làm người ta thích thú.

"Thế nào, hiện tại các ngươi có bằng lòng hay không trở thành bần đạo đệ tử?" Hồng Quân Đạo Nhân cười nhạt hỏi.

Lão Tử, Nguyên Thủy cùng với Thông Thiên cũng không còn quan tâm cái gì Bàn Cổ Chính Tông, trực tiếp quỳ xuống hành lễ với Hồng Quân Đạo Nhân.

"Thái thượng bái kiến sư tôn!"

"Nguyên Thủy bái kiến sư tôn!"

"Thông Thiên bái kiến sư tôn!"

"Tốt tốt tốt!" Hồng Quân Đạo Nhân vui vẻ nâng đỡ Tam Thanh đứng dậy: "Từ nay về sau, các ngươi chính là đệ tử của ta, vi sư đem truyền cho các ngươi vô thượng pháp môn, giúp đỡ bọn ngươi sớm ngày đắc đạo."

"Đa tạ sư tôn!"

Lúc này, Hồng Quân bỗng nhiên tâm thần khẽ động, tay phải bấm ngón tay tính toán, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

"Gần đây có Linh Bảo sắp xuất thế, vừa vặn làm quà bái sư cho các ngươi."

"Đa tạ sư tôn!"

Bạn đang đọc Hồng Hoang Chi Thần Nha của Bạch Lão Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChuTiênNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.