Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ là vô tình

Phiên bản Dịch · 1557 chữ

Bạch Nha có chút nhíu mày nhìn xem trước mắt Nhâm Thủy Bàn Đào, cũng không có quản hình tượng cái gì, trực tiếp ngồi bẹp xuống đất suy nghĩ.

"Nhâm Thủy Bàn Đào, cũng gọi là Bàn Đào Thụ, một trong thập đại Tiên Thiên Linh Căn. Mười ngàn năm nở hoa, mười ngàn năm kết quả, mười ngàn năm thành thục, mỗi lần chỉ kết ba mươi sáu quả, ăn và có thể đề thăng pháp lực, gia tăng tuổi thọ."

"Nhâm Thủy Bàn Đào bây giờ thuộc Vân Dao, vậy thì gốc Bàn Đào Thụ mà ngày sau Hồng Quân đưa cho Dao Trì lại là tình huống gì?"

Bạch Nha nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, theo thông tin đời trước hắn biết thì Bàn Đào Thụ có tổng cộng 3600 gốc.

Mặt trước 1200 cây, ba ngàn năm mới chín, người ăn có thể đắc đạo thành tiên.

Ở giữa 1200 cây, sáu ngàn năm mới chín, người ăn hà nâng phi thăng, trường sinh bất lão.

Mặt sau 1,200 cây, chín ngàn năm mới chín, người ăn cùng Thiên Địa Tề Thọ, nhật nguyệt cùng tuổi.

Nhưng khi Bạch Nha đến được Hồng Hoang này, hắn mới biết được Nhâm Thủy Bàn Đào cũng có một cây này, không có những cây khác.

Bạch Nha có nghĩ cũng sẽ không nghĩ được Bàn Đào Thụ mà Hồng Quân đưa cho Dao Trì chính là cành non của Nhâm Thủy Bàn Đào mà dưỡng thành, về việc Hồng Quân làm sao lấy được cành non thì cũng khó mà biết được, dù sau hắn cũng là Đạo Tổ.

Về phần 3600 gốc Bàn Đào Thụ thì do Dao Trì cấy ghép ra từ Nhâm Thùy Bàn Đào cành non, cũng vì lẽ đó mà tác dụng có chút giảm, nhưng so về thời gian thành phẩm lại nhanh và nhiều hơn, lấy số lượng đè ép chất lượng a.

Trong lúc Bạch Nha suy nghĩ, Tây Vương Mẫu cũng đã đến sau lưng hắn, lẳng lặng quan sát.

Hồi lâu sau không suy nghĩ được gì, Bạch Nha lại như thường lệ, thoáng khôi phục tâm tình, sau đó lại đứng lên. Bất quá Tây Vương Mẫu là đang đang cúi người nhìn hắn, Bạch Nha đột nhiên lại đứng lên, nàng có chút xoay sở không kịp.

Bạch Nha đứng lên lúc đó, cảm giác đầu mình đụng trúng vật gì đó, khá là mềm mại. Sau một khắc, hắn xoay người, liền nhìn thấy Tây Vương Mẫu đang nghiêng ngả về phía mình, hắn không chút do dự mà xuất thủ, trực tiếp ôm lấy eo của Tây Vương Mẫu.

Đột nhiên bị người khác ôm eo, Tây Vương Mẫu sắc mặt có chút đỏ bừng, nhưng vẫn không quên là mình vẫn đang té ngã, vội vàng đứng dậy.

Trong lúc Tây Vương Mẫu đang đứng lên, hai người bọn họ gần như kề sát mặt vào đối phương, đôi bên đều có thể cảm nhận được tiếng hít thở của đối phương.

Tây Vương Mẫu nhỏ giọng nói: "Ngươi ibuông tay ra a."

"Ừm..." Bạch Nha nhìn xem tay của chính mình vẫn còn Tây Vương Mẫu eo, liền tiếc nuối không thôi, chậm rãi buông ra ôm ấp.

Mọi việc sẽ không có gì để nói, cứ như vậy mà kết thúc nếu như nơi này là Dao Trì Thánh Cảnh, cho nên sự tình vẫn tiếp diễn.

Bạch Nha chậm rãi buông tay một khắc đó, đồng thời cũng lui về sau một bước, nhưng hắn lại vô tình làm Tây Vương Mẫu hơi nghiêng ngả về phía mình, kết hợp với địa mà hai người đang đứng, cả hai cùng lúc mà té ngã, cùng nhau lăn trên mặt cỏ.

Tây Vương Mẫu là người mà Bạch Nha quan tâm, hắn làm sao có thể để nàng bị thương, hai tay chưa hoàn toàn buông ra lại lập tức ôm vào, nhanh chóng đem mỹ nhân bảo hộ trong ngực.

Thế là một màn cẩu huyết sự tình giống như trong phim xuất hiện, nam nhân đem nữ nhân bảo hộ trong ngực, cứ thế mà lăn trên mặt cỏ nghiêng, đến khi không còn quán tính nữa thì mới dừng lại.

"Aaa… đau."

Tất cả đều đúng theo Bạch Nha suy đoán, ngoài việc Tây Vương Mẫu đang hắn đè lên người thì không có bị làm sao, đối với việc này hắn cũng là bất đắc dĩ, tại mặt đất nó nghiêng a.

Bạch Nha cũng không muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt Tây Vương Mẫu, liền vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ nàng đứng lên, ôn nhu hỏi: "Ngươi không có sao chứ?"

"Không có, ta không có bị thương." Tây Vương Mẫu nhỏ giọng đáp.

Bạch Nha nghe được nàng không có làm sao liền an lòng, bất quá sao đó hắn liền ngẩn ngơ, có lẽ vì ngại ngùng mà sắc mặt có chút đỏ hồng, lại cộng thêm y phục trên người có chút rối loạn, làm cho bất cứ ai thấy đều muốn… che chở bảo hộ a.

"Vân Dao…"

"Chuyện gì... Ưm, a! ~"

Bạch Nha đột nhiên gọi ra tên nàng, Tây Vương Mẫu vốn tưởng hắn có chuyện gì, nào ngờ lại bị hắn cưỡng hôn cơ chứ, lúc này đầu óc nàng cứ thế trống rỗng, không suy nghĩ được gì.

"Vân Dao, cảm ơn ngươi đã giúp đỡ ta…"

"Ừm…" Tây Vương Mẫu ừm một tiếng, không có trách hắn điều gì, mà lại còn chủ động ôm lấy hắn.

Trăm năm về sau, nhờ sự kết hợp giữa Dao Trì Thánh Thủy cùng với Nhâm Thủy Bàn Đào mà thương thế của Bạch Nha cũng đã khôi phục như cũ.

Ngoài việc tu luyện cùng trị thương ra thì Bạch Nha cũng thuận tiện chọc cười một chút Tây Vương Mẫu, cũng lợi dụng nàng không đề phòng mà chiếm một chút tiện nghi, đương nhiên chỉ là thuần nghĩ chiếm tiện nghi mà thôi, chưa có làm cái gì kia đó, hắn là trong sáng a.

Tình cảm giữa Bạch Nha cùng với Tây Vương Mẫu phát triển cực kì thuận lợi, lẫn nhau không quên giống như hắn với Nữ Oa vậy. Bất quá Bạch Nha cũng không có trọng bên này mà bỏ bên kia, cũng đã truyền tin báo an toàn cho Nữ Oa, nói mình có việc bận cần làm, tạm thời không thể về Bất Chu Sơn.

Vô Biên Huyết Hải.

Sau sự kiện lần kia, sát khí tụ họp nơi này thật sự khiến con người ta cảm thấy ngạt thở, tu vi kém một chút rất dễ bỏ mạng, cho nên Vô Biên Huyết Hải cũng đã trở thành Hồng Hoang đệ nhất cấm khu, không có thực lực không thể tiếng vào.

Ùng ục! Ùng ục!

Vẫn như thường lệ, cứ mỗi một trăm năm lại xuất hiện một màn quen thuộc, sóng máu từng đợt từng đợt dồn dập, huyết dịch bên trong cũng là sôi trào.

Xiu! Oanh! Xiu! Oanh!

Xen lẫn từng tia từng tia sát khí cùng với tử khí bốc lên từ trong biển máu, nhị khí giao nhau tạo thành từng đợt nôt vang, nhị khí sau đó lại hóa thành hắc khí, tựa như cuồng long mà vận chuyển trên không, sau đó lại tiêu tán trong không khí.

Bên dưới biển máu có một đài sen, liền là Cực Phẩm Tiên Thiên Linh Bảo - Thập Nhị Phẩm Nghiệp Hỏa Hồng Liên, chậm rãi xoay quanh nó là hai thanh bảo kiếm, A Tỳ - Nguyên Đồ, hai thanh Cực Phẩm Tiên Thiên Linh Bảo.

Khác với lần trước mà Bạch Nha nhìn thấy, tình huống bây giờ có chút khác biệt, nguyên bản hai cái huyết kén, nhưng bây giờ chỉ còn lại duy nhất một cái, không ngừng hất thụ sát khí - tử khí - linh khí ở Vô Biên Huyết Hải.

"Ta là Minh Hà, Minh Hà cũng là ta, thật không thể ngờ a."

"Thánh Vị Bồ Đoàn ta nhất định sẽ đoạt được!"

"Hahaha…"

Bên trong huyết kén truyền ra một giọng nói của nam nhân, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng lại rất tà tính, làm cho người nghe không tự chủ mà tưởng tượng được tràng cảnh khi tử vong của mình.

"Tiên Thiên Tam Tộc xuất thế đã có một đoạn thời gian, ta thật nóng lòng chờ đến ngày mà tên kia Hợp Đạo, đến lúc đó ta liền có cơ hội!"

Nam tử tuy là chậm rãi nói, nhưng mà Vô Biên Huyết Hải cũng vì tâm tình của hắn mà sôi trào, khí thế cứ thế lan tràn ra ngoài, làm cho các sinh linh phụ cận Huyết Hải một phen té ngã.

Côn Luân Sơn, Ngọc Kinh Sơn.

Hồng Quân Đạo Nhân đang trong tiềm tu bỗng dưng mở mắt, hắn cảm thấy giống như có ai đó đang nhắc đến tên mình, thôi diễn một phen cũng không nghĩ ra, liền quy hết tất cả lên đầu của La Hầu Ma Tổ.

Cũng may là La Hầu Ma Tổ không biết chuyện này, nếu không cũng tức giận mà mắng Hồng Quân Đạo Nhân đầu óc có vấn đề.

Bạn đang đọc Hồng Hoang Chi Thần Nha của Bạch Lão Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChuTiênNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.