Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta muốn gấp đôi!

Tiểu thuyết gốc · 1398 chữ

Hỗn Thế thần kiếm – Huyết Lệ hoa

Phạm Tĩnh dùng cổ tay áo đưa lên lau giọt mồ hôi đang lăn thành vệt dài trên mang tai, hạ giọng hỏi ngược lại:

– Đệ cuối cùng cũng biết lo lắng rồi hả?

Phạm Nhiên đằng hắng mấy tiếng rồi đảo mắt nhìn lơ đãng, né tránh không trả lời. Thở dài một hơi, Phạm Tĩnh lặng lẽ liếc qua quan sát hành động của vị Tứ Lão Yêu với phong thái oan vệ đứng ngay bên cạnh. Hàng chân mày rậm trên trán Đỗ gia chủ hiện tại đang cau lại với nhau, hơn nữa sắc mặt của ông ta trông cũng không được tốt cho lắm.

Mà hiển nhiên thôi, có người cha nào bình thản cho được trước tình huống giống thế này cơ chứ? Cách đó vài bước chân, Hàn Phong thất thần đứng như trời trồng, nơi cổ họng nghẹn lại một vị chua chát. Chàng nắm chặt lòng bàn tay vốn đang run lên lạnh ngắt, trong lòng xuất hiện tia buồn u uất khó có thể diễn tả thành lời.

Phải tận năm, sáu phút sau, Hoa Vô Tư mới chịu ngồi thẳng dậy, hai bên má của hắn phồng to ra tựa như đang ngậm thứ gì. Cúi nhổ xuống cái chậu lớn đặt sẵn dưới chân giường một bãi chất lỏng sền sệt bốc mùi kinh dị, xong hắn vẫn điềm tĩnh giải thích cho những ánh mắt chứa đầy câu hỏi đang đứng đối diện:

– Đừng tỏ ra kinh ngạc vậy chớ? Đây là tất cả thứ chứa trong dạ dày của nha đầu này đó! Hút hết ra một lần thì cũng mất thời gian hơi lâu thật!

Đỗ Hành cảm thấy khó tin, lập tức hỏi:

– Ngươi thật sự có thể từ trong thứ này mà tìm được thành phần nguyên liệu của thuốc dẫn nhập mộng sao?

Hoa Vô Tư khoanh tay trước ngực, tràn đầy tự tin nói:

– Hỏi thừa ghê! Khả năng phân biệt mùi hương của bổn Y Đế đây chính là đứng đầu thiên hạ đó!

Bị thứ mùi tanh nồng của đống hỗn tạp từ cái chậu bốc lên xộc thẳng vào mũi khiến Hàn Phong bất ngờ ho sặc sụa cắt ngang cuộc nói chuyện. Thậm chí cả Phạm Nhiên và Phạm Tĩnh cũng ái ngại mà đưa tay che mũi. Đỗ Hành nhìn cách hành xử của Hàn Phong, trong lòng cảm thấy hết mức bất nhã, liền trầm giọng chê trách:

– Chỉ có mỗi vậy thôi mà cũng không chịu được, vô dụng! Ngươi tốt nhất là đừng mơ tưởng gì đến con gái của ta nữa!

Tức khắc, ánh mắt Hàn Phong hiện hữu một sự đáng thương vô cùng, chàng ngập ngừng đôi chút rồi mới dám đáp:

– Hàn Phong đã lập lời thề, vì vậy xin Đỗ gia chủ đừng lo lắng!

Vừa mới dứt lời thì chàng lại ho thêm mấy lần nữa bởi nhất thời vẫn chưa quen được với thứ mùi khó ngửi kia. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đường đường là thiếu gia băng long gia tộc thân phận cao quý giống như chàng thì việc bắt chàng ngửi một mùi giống bãi nôn thế này quả thật quá sức. Khổ sở mãi cũng chẳng thể thoát khỏi cái mùi nồng nặc gây ám ảnh ấy, chàng chủ động xin rời khỏi:

– Hàn Phong không làm gián đoạn việc chữa trị của Y Đế nữa! Ta sẽ đi ra ngoài vậy!

Đưa tay hành lễ tạm biệt xong chàng lập tức xoay người tiến một mạch ra phía cửa. Hoa Vô Tư nghiêng đầu nhìn theo dáng người cao với mái tóc dài màu xanh đen khác biệt được buộc gọn ngang lưng đang bước từng bước xa dần rồi lại đảo mắt lướt sang cái sắc mặt lạnh lùng của Đỗ Hành, hắn thầm thương cảm:

“Chậc chậc, khổ thân chưa? Ban đầu đồng ý lấy nha đầu Khánh Vân thì có phải bây giờ đã ung dung cao ngạo rồi không? Hà tất gì cứ đâm đầu vào nhà con rồng xấu tính xấu nết này để bị hắt hủi dữ vậy?”

Ngay khi bóng dáng Hàn Phong vừa khuất, Hoa Vô Tư liền quay về công việc chính. Hắn khom lưng cầm cái chậu lớn dưới chân giường kê lên sát mặt, nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu. Hành động này khiến Phạm Nhiên nhăn hết cơ mặt, không tài nào giấu nổi cảm giác buồn nôn mà thốt lên:

– Eo… ôi…

~ oOo ~

Bỗng bị một cái thúc nhẹ khuỷu tay vào mạng sườn, Phạm Nhiên chợt nhận ra bản thân vừa lỡ lời nên đành cười trừ trước ánh mắt nhắc nhở từ Phạm Tĩnh. Đỗ Hành vẫn giữ im lặng không có động thái gì, ông ta chăm chú hướng ánh nhìn vào từng biểu hiện của tên Y Đế ngồi trước mặt. Sau một hồi trầm ngâm, Hoa Vô Tư mở mắt ra nói với vị Tứ Lão Yêu Long tộc bằng gương mặt hiện đầy sự tính toán:

– Đúng là nhà giàu có khác, thức ăn toàn mùi cao lương mỹ vị. Suýt chút nữa thì át mất mùi của dược liệu bên trong thuốc dẫn nhập mộng rồi!

– Vậy ngươi có tìm được hay không? – Đỗ Hành hỏi.

– Đương nhiên là đã tìm được!

Nhìn bộ dạng của tên thiếu niên có đôi mắt sáng rỡ chẳng mấy tốt lành, Đỗ Hành chau mày:

– Còn chần chừ điều gì nữa?

Hoa Vô Tư làm bộ thở dài:

– Uầy, chỉ cần nửa canh giờ thôi, ta có thể điều chế được thuốc dẫn để nhập vào mộng cảnh cứu Đỗ tiểu thư ngay, nhưng mà…

– Nhưng mà?

– Chi phí có hơi đắt một chút!

Hiểu được hàm ý muốn vòi vĩnh thêm của Hoa Vô Tư, Đỗ Hành bật cười lớn:

– A ha ha! Cả đời của ta từng gặp qua rất nhiều loại người tham lam, tuy nhiên đây là lần đầu tiên gặp kẻ không biết điểm dừng như ngươi đấy! Y Đế đây có biết trong Thập Tinh Không Gian Giới này đang chứa những bảo bối gì hay không?

Thấy Đỗ Hành cười thì hắn cũng giả vờ cười theo:

– Khặc khặc! Cả đời của ta cũng gặp phải rất nhiều kẻ xảo quyệt, tuy nhiên đạt tới trình độ siêu cấp xảo quyệt như Đỗ gia chủ đây thì cũng là lần đầu tiên đó. Ngươi thừa biết ta không có khả năng mở được kết giới đặt sẵn bên trong cái nhẫn này nên mới hào phóng cho ta đúng chớ?

Đỗ Hành sắc mặt biến đổi, chợt tắt hẳn nụ cười:

– Biết rõ thế mà ngươi vẫn muốn có nó để làm gì?

– Tại thấy ngươi đeo đẹp nên ta mới lấy!

Nghe xong, Đỗ Hành nhếch mép đe dọa:

– Ngươi đúng là gan to bằng trời! Không tin ta sẽ giết ngươi sao?

Hoa Vô Tư thản nhiên trả lời chẳng chút nao núng:

– Nếu ta không là ngươi thất vọng thì vẫn muốn giết ta à?

Phạm Tĩnh, Phạm Nhiên lúc này đứng ngay bên cạnh dù rất muốn giảng hòa nhưng cũng chẳng đủ can đảm để mở miệng chen ngang cuộc đối thoại giữa hai kẻ có cái tính cách ngông cuồng ấy. Tuy nhiên lập tức tình hình bỗng dịu đi khi Đỗ Hành đáp lại Hoa Vô Tư bằng giọng thích thú:

– Được, được lắm! Có tham vọng, có tự tin, có bản lĩnh. Một trăm triệu yêu linh đồng vừa ý ngươi không?

Cái giá mà Đỗ Hành tùy hứng đưa ra lập tức làm cho Phạm Nhiên há hốc mồm sững sốt, mừng thầm trong bụng:

“Ôi mẹ ơi! Một… một trăm triệu??? Không ngờ tiềm lực kinh tế của Đỗ gia đã đạt đến tầm này rồi, hôm nay quả thật đúng là được mở rộng tầm mắt! Y Đế à, mau… mau chóng đồng ý đi!”

Giơ hai ngón tay về phía trước, Hoa Vô Tư bĩu môi đề nghị với Đỗ Hành:

– Ta muốn gấp đôi!

~ oOo ~

– Bao Đồng công tử –

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.