Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện 1

Tiểu thuyết gốc · 1801 chữ

Mùa hè vài năm trước, Nguyệt đã gặp được Hoán tại một quán cà phê cũ, khắp nơi đều là ánh đèn lấp lánh. Đêm nay trăng đã lên rất cao rồi. Chị Nguyệt nắm chặt gấu áo của mình lại khẽ thở dài. Người em gái nhỏ bé đấy của chị đã không còn liên lạc gì kể từ ngày anh Dương rời đi mãi. Lúc đó Nguyệt mới chợt nhận ra anh Dương vốn dĩ đã biết trước đáp án rồi, thật là một người đàn ông tồi tệ.

À thì đến cả lễ đám tang cũng chẳng được tổ chức ở đây. Dù cho có hỏi chị Dạ, chị vẫn luôn cứ ậm ừ mãi. Nguyệt hít mũi, một tay chống cằm hướng mắt về phía sân khấu. Hôm nay thật sự có nhóm đến biểu diễn này. Người vừa bước lên sân khấu đẹp thật, giọng nói lại có phần hơi trầm. Chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu cùng với mái tóc màu hạt dẻ.

Nguyệt nhịp từng ngón tay theo lời bài hát, giai điệu chậm rãi vô cùng hợp với tâm trạng của cô lúc này nhưng Nguyệt thật sự mệt mỏi quá. Cô lại không muốn bản thân được an nhàn như thế này, vừa nghĩ đến Nguyệt còn chưa kịp nói lời nào với Thục Ly cả. Cô lắc đầu mang theo chiếc túi xách đứng dậy rời khỏi tiệm cà phê. Gió lạnh bên ngoài thật sự khiến người ta phải bừng tỉnh, Nguyệt chớp chớp mắt rồi đi bộ theo ánh đèn đến cuối con đường. Cô ngồi xuống, khóe mắt  rưng rưng khó tả. Hôm nay không uống bia rượu nhưng không biết vì sao tâm tình lại trở nên như thé này:

- Cô không sao chứ? - có người bước đến trước mặt Nguyệt, mũi giày dừng lại trước mắt của cô.

Nguyệt ngẩng đầu lên, a, đây chính là người có mái tóc màu hạt dẻ đã đứng trên sân khấu ban nãy. Vậy mà lại đi theo cô, còn tốt bụng cho Nguyệt mượn tạm chiếc khăn tay. Nhìn gần mới thấy người này đẹp thật, nước da trắng lại còn cao ráo, ít nhất thì phải cao hơn Nguyệt hẳn một cái đầu đó chứ. Đúng là một nét đẹp phi giới tính:

- Không phải lúc nãy còn đang đứng trên sân khấu sao? Bây giờ lại..? - nói ra thì Nguyệt cũng đi bộ được khá lâu rồi, cô hỏi.

Hoán quờ quạng lên cổ của mình khẽ cười trừ:

- Ban nãy đứng trên sân khấu, tôi thấy cô đi vội vàng quá. Trước đây tôi chưa từng gặp phải trường hợp này. Tôi đã giao sân khấu lại cho bạn mình rồi, tôi muốn hỏi không biết có phải bài hát đa làm tâm trạng của cô tệ hơn không?

Nguyệt ngạc nhiên, cái này cũng là lần đầu tiên Nguyệt gặp phải. Bài hát lúc ấy hát rất tốt mà, ít ra thì nó làm cho tâm trạng của Nguyệt thoải mái hơn nhưng Nguyệt không muốn như thế. Cô đang tự trừng phạt chính mình. Nguyệt lắc đầu rồi đứng dậy:

- Chiếc khăn này tôi giặt rồi sẽ đem trả nhé. Anh vẫn sẽ thường xuyên lui đến quán cà phê đó chứ?

Hoán nhìn Nguyệt lại khẽ gật đầu. Thật ra thì sau đêm nay, nhóm của Hoán dự định sẽ không biểu diễn ở quán nào nữa vậy mà bây giờ Hoán lại đồng ý lùi lại ý định của mình. Đến Hoán cũng giật mình khi nhận ra câu trả lời ấy.

Nhưng đường như đó cũng chỉ là câu nói nhất thời của Nguyệt mà thôi. Nguyệt đã không còn đến tiệm cà phê đó. Cũng đã mấy tuần trôi qua rồi. Hoán ngồi ở ngoài hiên khẽ thở dài:

- Rồi hôm nay là buổi cuối nhé mọi người. Hứa đấy.

Hoán đứng dậy lại vừa định xoay lưng bước vào trong thì Nguyệt đã có mặt ở trước cửa tiệm:

- Vậy thì tôi may mắn thật nhỉ, đến đúng lúc là buổi cuối cùng luôn.

Hoán nghe thấy được giọng nói quen thuộc liền xoay người, hóa ra là Nguyệt thật. Nguyệt của hôm nay tươi tắn hơn mọi hôm, chỉ có điều vệt quầng thăm ngày càng rõ rệt hơn. Nguyệt hít một hơi nhìn Hoán mỉm cười rồi đi vào trong. Cô ngồi đúng ngay vị trí hôm trước, nơi có thể nhìn thấy sân khấu rõ ràng nhất. Lại là cảnh tượng ngày hôm ấy, Hoán bước lên sân khấu với ánh đèn rực rỡ, thể hiện một ca khúc sâu lắng. Nguyệt hướng mắt về sân khấu lại đăm chiêu, cố gắng thưởng thức cho hết bài hát ấy. Dù gì thì cũng là buổi cuối rồi.

Hoán vẫn luôn chú ý đến Nguyệt, trong lòng không kìm được mà lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô gái như Nguyệt, cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp lại rồi. Bài hát vừa kết thúc, Hoán liền nhường lại sân khấu rồi nhanh chân chạy xuống ngay bàn của Nguyệt, mong chờ lời khen của cô:

- Hôm nay phong độ cũng tốt lắm đó - Nguyệt mở túi xách của mình ra, đặt vào tay Hoán chiếc khăn tay đã được giặt sạch sẽ - thế nhé.

Cô vừa định đứng dậy rời đi sau khi kéo khóa túi liền bị Hoán kéo lấy tay:

- Ngồi một chút nữa thôi. Với lại... với lại là có thể cho tôi biết tên được không?

Vì bị kéo lại đột ngột khiến Nguyệt có chút giật mình, ngượng đỏ hết cả mặt:

- Nguyệt là tên của tôi. Còn...? - Nguyệt hỏi.

Hoán mỉm cười:

- Tôi là Hoán.

Nguyệt và Hoán đã quen biết nhau như thế. Sau này Hoán không còn biểu diễn ở tiệm cà phê đó, Nguyệt cũng chẳng lui tới nữa. Cuộc sống bình thường của Nguyệt vẫn như thế, chỉ là có chút ngột ngạt hơn bình thường. Nguyệt vẫn không liên lạc được với Thục Ly. Nghe nói em ấy đã trượt nguyện vọng một rồi, ba mẹ cũng có phần thất vọng về em.

Bẵng qua một vài tháng, Nguyệt đối với Hoán dường như có nhiều xúc cảm, có lẽ là một thoáng nhất thời chăng. Hoán đứng trước sân khấu lúc nào cũng luôn tỏa sáng lấp lánh. Riêng Nguyệt thì chỉ là một công dân bình thường trên mảnh đất Hà Nội này, có nhà có xe, có công việc lại chẳng cần lo việc ăn mặt. Hoán dường như cũng rất để ý Nguyệt:

- Hoán đẹp thật, vừa cao vừa đẹp - Nguyệt khen, tay vẫn luôn ngừng kháy cốc cà phê ở trước mắt.

Hoán bị lời nói của Nguyệt làm cho ngượng ngịu, thật ra là đang vui ở trong lòng rất nhiều. Hoán chạm vào mũi của mình, có chút kỳ lạ. Nhìn kỹ thì Hoán càng đẹp hơn, lông mi dài phủ bóng hóa ra là như thế:

- Hoán... là nữ hả? - Nguyệt buộc miệng hỏi, đây là lần đầu tiên Nguyệt để ý một người kỹ đến như thế. Ừ thì, Hoán không có yết hầu, hoặc là nó không lộ rõ được như người ta - à, hỏi như vậy thì kỳ quá ha.

- Ừm, Hoán là nữ.

Cái cách mà Hoán dùng để đáp lại Nguyệt trông rất tuyệt, Hoán nở nụ cười và trả lời một cách ngay thẳng. Vốn dĩ Hoán cũng đâu có giấu giếm gì, chỉ là tự Nguyệt không biết thôi. Nguyệt gật gù, trước đây trên mạng xã hội Nguyệt cũng từng nhìn thấy qua vài người đẹp ơi là đẹp giống như Hoán vậy. Dù gì Nguyệt cũng chẳng có ý kiến gì về mấy chuyện này đâu, giới tính đâu có liên quan ảnh hưởng gì đến mối quan hệ hiện tại của họ:

- Dù sao thì Hoán vẫn vừa cao vừa đẹp - Nguyệt lặp lại.

Lúc Nguyệt hỏi đến vấn đề này Hoán vốn dĩ còn nghĩ không biết Nguyệt sẽ có hành động ra sao. Hóa ra Nguyệt cũng chẳng để ý gì cả, lại còn khen Hoán thêm một lần nữa để khẳng định. Điểm này cũng thật đáng để ngưỡng mộ. Hoán đã thích Nguyệt nhiều hơn ngày hôm qua một chút. Bình thường Hoán làm gì nói gì cũng đều rất dứt khoác, đối với các mối quan hệ trước đây cũng như thế, vậy mà đối với Nguyệt dường như có một sự khác biệt.

Mấy tháng này ở cùng Nguyệt rất vui mà Nguyệt thì dường như tâm trạng cũng đã thoải mái hơn hẳn. Hoán cứ luôn nhìn Nguyệt mãi, từng cử chỉ hành động của cô Hoán đều để ý. Nguyệt dĩ nhiên cũng biết tất cả hành động của Hoán hiện tại đều đổ dồn lên người của cô. Bây giờ Hoán mà có hỏi thật thì Nguyệt cũng sẽ dứt khoác trả lời.

Ừm, Nguyệt thích Hoán. Dù Hoán có là ai thì cũng thích.

Mấy tháng này ở cùng Hoán vốn dĩ sớm đã hình thành trong Nguyệt một thói quen. Nguyệt thậm chí đã nghĩ có lẽ sau này cũng chẳng thể rời xa được nữa. Nhìn thấy Hoán lúc nào cũng tươi cười như thế thì Nguyệt lại sợ, sợ khiến Hoán tổn thương.

Hoán cùng Nguyệt ngồi nói chuyện rất lâu, đến khi đá trong cốc đã tan hết, đến khi cà phê không còn lạnh nữa. Hoán cởi áo khoác ngoài quàng lên đôi vai của Nguyệt, cẩn thận tỉ mỉ đưa cô về nhà. Hôm nay Hoán cuối cùng cũng có thể nắm được tay của Nguyệt rồi, cô cũng không kháng cự càng không có ý định từ chối. Cho đến khi từng ngón tay từ từ tách dần ra, Nguyệt bất giác mới nhận thức được hóa ra không có người cùng nắm tay mới lạnh biết bao. Mà đứa em gái bé nhỏ của cô dường như tay cũng sẽ cảm thấy lạnh như thế.

Hoán trở về nhà rồi, Nguyệt ngồi xuống ngay trước cổng ôm lấy bàn tay của mình không ngừng thều thào những câu xin lỗi. Nguyệt hối hận rồi, đáng nhẽ ra lúc ấy không nên can thiệp vào quá sâu chuyện của người khác, Nguyệt nên tôn trọng lựa chọn của anh Dương.

Là Nguyệt đã đưa anh Dương đến trước mặt Thục Ly.

Thích Hoán thì có làm sao, dù có ở bên nhau thật thì Nguyệt vẫn sẽ luôn nhớ đến đôi bàn tay lạnh giá dưới gió trời mùa hè này. Có lẽ Hoán sẽ hiểu nhưng Nguyệt lại không buông bỏ được. Nguyệt đã nghĩ, cả đời này sẽ không thể hạnh phúc được nữa.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.