Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Sư Điện(Hạ)

Tiểu thuyết gốc · 1617 chữ

“Tịch tịch tịch… rusuu …tịch tịch…” (tiếng nhạc điện tử)

Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài trang nghiêm tĩnh lặng, phía sau cánh cổng tự động như là một lễ hội đang diễn ra vậy, tiếng nhạc nổ giòn cùng tiếng nói cười hỗn loạn vang lên mang cho người ta cảm giác máu chảy gấp rút, tim trong ngực đập bùm bùm theo từng tiếng trống. Điều kỳ lạ là đứng từ ngoài cũng không thể nghe thấy âm thanh nào từ trong khuôn viên trường vang ra. Băng Băng và Lý Bân vừa bước vào đã bị tiếng ồn ào thổi cho choáng váng, nhưng một lát sau hai người liền bình tĩnh lại, vội chọn một lối đi dẫn tới lớp học của mình, việc này cơ hồ mỗi ngày đều diễn ra khiến hai nàng cũng không quá ngạc nhiên nữa.

Nằm ở giữa khuôn viên chữ U và 3 tòa nhà là một bể bơi khổng lồ hiện đại, hàng trăm tên thiếu nam thiếu nữ đang đắm chìm trong đó. Hai bên bể bơi là từng dãy bàn tiệc được che bởi những tấm dù lớn sặc sỡ, đếm sơ qua cũng có mấy trăm thiếu niên đang tổ chức ăn chơi với nhau, đa số đều mặc đồ bơi thiếu vải, trên bàn tiệc sếp đầy rẫy những bàn thức ăn sơn hào hải vị, hoa quả rượu ngon ước chừng trăm bàn, toàn những thứ trân phẩm hiếm có. Băng Băng không dám dừng lại quá lâu, kéo nhanh tay của Lý Bân bước vội tới dãy nhà phía bên trái, thân hình bé nhỏ của hai người cũng không quá gây chú ý so với tràng cảnh ầm ĩ đồ sộ như vậy, tuy nhiên đối với người hữu tâm thì hình ảnh của Băng Băng vẫn khá là nổi bật. Khi Băng Băng sắp sửa bước tới dãy hành lang hướng tới lớp học thì đã bị ngay một đám thiếu nữ vây quanh, cầm đầu là một tiểu thư dáng người thon thả gương mặt xinh đẹp đủ tiêu chuẩn một hot girl, làn da trắng như tuyết lộ ra sau bộ đồ bơi hai mảnh, trên mặt vẫn còn thoáng hồng tỏa ra nhàn nhạt mùi rượu vang. Hàn Tuyết Mai nhìn trân trân vào hai người Băng Băng lộ rõ vẻ ngạc nhiên nói:

-Lý Băng Băng? Ngươi vẫn chưa chết sao?

Chữ “chết” phát ra từ miệng nàng ta thập phần tự nhiên, tựa như một chuyện nhỏ bé không đáng kể vậy. Chưa đợi Băng Băng trả lời nàng ta như một mình nói tiếp:

-Xem ra lai lịch của ngươi không hề đơn giản a, một thường dân như ngươi không thể nào vào Tiêu Sư học viện này được, cũng không thể bình yên vô sự trước “ngân bài”! Rút cuộc ngươi là người gia tộc nào mà đến cả tình báo Hàn gia ta cũng không thể dò ra?

Băng Băng bị chặn lại không thể đi tiếp được, nàng cũng khổ não không biết phải nói gì nữa, hoàn cảnh của mình nàng cũng rõ đôi chút, nếu có gia tộc cường đại làm chỗ dựa há có thể để mẹ con nàng chịu khổ vậy sao? Băng Băng hoàn toàn là một người bình thường không hơn không kém a… Vậy mà hết lần này tới lần khác nàng lại là mục tiêu bị mấy vị tiểu thư này nhắm tới, luôn tìm cách gây khó dễ. Còn cái gì chết? cái gì ngân bài? Nàng chẳng hiểu gì hết trơn, chẳng lẽ họ có ý định giết mình sao? Băng Băng run rẩy thầm nghĩ.

Thấy Lý Băng Băng mặt lúc xanh lúc trắng không nói một lời nào làm cho Hàn Tuyết Mai khinh thường một tiếng:

-“Hừ” quản ngươi có bối cảnh gia tộc gì, một khi đắc tội với Nhạn tỉ thì chỉ có một con đường, ngươi nói xem…

Thấy Băng Băng vẫn cắn chặc răng không hé môi nói một lời nào khiến Hàn Tuyết Mai cảm thấy một sự tức giận khó hiểu, càng nhìn sâu vào đôi mắt tuyệt đẹp của Băng Băng khiến cho tâm hồn Hàn Tuyết Mai như bị thu hút lấy.

-Trời sinh mị cốt!

Nghiến răng thốt lên một câu, Hàn Tuyết Mai bất chợt vung tay lên tát về phía Băng Băng một tát, trong mắt nàng ta ánh lên vẻ tức giận ghen ghét nồng đậm, cái tát nhìn như bình thường nhưng lại tỏa ra hàn khí nhàn nhạt, nhìn kĩ thì có thể thấy xung quanh bàn tay có từng gợn sóng lăn tăn tỏa ra mang theo vẻ rét lạnh. Những thiếu nữ khác đứng chung quanh hai người Băng Băng thì lộ rõ vẻ hả hê xem kịch vui, tuyệt chẳng có ai có ý bước ra ngăn cản cả.

“Bụp”

Một tiếng động chầm muộn vang lên, bàn tay của Hàn Tuyết Mai bị một bàn tay khác mạnh mẽ đỡ lấy, âm thanh nổ vang ngay trước mắt Băng Băng tỏa ra một xung lực nhè nhẹ, đẩy nàng lùi hai bước về phía sau, ngã vào người Lý Bân.

Băng Băng hơi choáng váng nhìn tới thân hình tương đối quen thuộc trước mặt chính là Long Tú Hải, mặc dù không ưa thích kẻ bám đuôi này lắm nhưng Băng Băng vẫn nhỏ giọng nói hai tiếng “cảm ơn”, rồi hoảng sợ nhìn về phía Hàn Tuyết Mai. Không hiểu sao nàng có cảm giác, ẩn ẩn sau bàn tay nhỏ nhắn thon thả kia là một kích chí mạng, nếu không có Long Tú Hải ra tay đỡ lấy thì bản thân mình không chết cũng bị trọng thương rồi.

Thấy rõ người vừa ra tay chặn mình lại khiến Hàn Tuyết Mai điên cuồng thét lên:

-Long Tú Hải! Huynh giúp ả?... Huynh bị tiện nhân kia mê hoặc rồi sao?

Long Tú Hải không thèm để ý tới Hàn Tuyết Mai mà quay ra đỡ lấy Băng Băng vẫn còn đang quay cuồng, hắn lo lắng ân cần hỏi:

-Băng nhi, nàng không làm sao chứ.

Băng Băng gỡ tay Long Tú Hải đang nắm chặt lấy tay mình ra, lắc đầu cảnh giác nói:

-Ta không sao, cảm ơn huynh.

Băng Băng không phải người thiếu ơn mà quên nhưng nàng cũng biết, tất cả những rắc rối của mình phát sinh là từ khi Long Tú Hải tìm cách tiếp cận nàng. Không chỉ vậy, những nhân vật tương đối có tiếng tăm cũng thi nhau làm quen với bản thân khiến Băng Băng kéo theo vô số ánh mắt thù địch từ phía những tiểu thư quyền quý kia. Điều đó làm nàng vô cùng khó sử, chính mình học ở một ngôi trường hoàn toàn không đúng với thân phận đã khiến nàng rất khó khăn rồi, bỗng dưng gần đây lại thêm ra những người này nảy sinh ý đồ với bản thân làm thân nàng như chiếc lá nhỏ trong cơn giông tố, tùy thời có thể hỏng mất.

Thấy Lý Băng Băng cũng không có bị thương, Long Tú Hãi bỗng quay qua nhìn chằm chằm vào Hàn Tuyết Mai với ánh mắt rét lạnh.Hắn âm trầm nói:

-Hàn Tuyết Mai! ngươi dám động vào Băng nhi, cho dù có phạm vào môn quy ngày hôm nay ta cũng phải kết thúc sinh mạng ti tiện của ngươi.

Giọng hắn thập phần nhẹ nhàng nhưng mang theo một đạo sát khí tràn ngập âm lãnh, hắn chầm chậm nhấc bàn tay lên, từng đạo mạch máu tỏa ra màu vàng óng lấp lánh mang theo khí thế trầm trọng.

Nhìn thấy Long Tú Hải ra tay khiến không ít người phải hít vào một ngụm khí lạnh. Mấy thiếu nữ đi theo Hàn Tuyết Mai run như cầy sấy, Long Tú Hải trong trường cũng rất có danh khí, tuy chưa có ai thấy hắn ra tay nhưng chẳng ai hoài nghi thực lực của hắn cả.

Mặt Hàn Tuyết Mai nhăn lại, khó coi nói:

-Huynh thực sự bị tiện nhân kia mê hoặc rồi sao? Đừng quên chúng ta còn có hôn sự do gia tộc sắp đặt sẵn đấy… Với lại uy nghiêm gia tộc vẫn còn đó, huynh cũng không muốn súc phạm đi.

Long Tú Hải âm sâm cười lạnh:

-Nực cười, cái thứ chi thứ rác rưởi như ngươi cũng bày đặt uy hiếp ta sao. Đường đường nhị công tử Long gia ta đây nếu xúc phạm môn quy thì có làm sao? cùng lắm là bị sử phạt qua loa một chút. Huống chi cái thứ thiên phú rác rưởi của ngươi nếu không được tứ thúc ngươi nâng đỡ đã sớm không thể lọt mắt Long gia ta rồi, có cân lượng gì khiến liên minh ra mặt chứ, ta mặc dù có chút kiêng dè hắn nhưng không phải không dám làm gì ngươi.

Nói xong Long Tú Hải cũng không thèm nhìn phản ứng hốt hoảng của Hàn Tuyết Mai, mà lạnh lùng làm một cái động tác sau đó chém tay về phía nàng ta. Chỉ thấy một đạo tuyến vàng nhàn nhạt tỏa ra khí thế trầm trọng sắc bén lao nhanh như chớp, chớp mắt đã bay tới trước mặt Hàn Tuyết Mai.

-Long thiếu bớt giận.

Đâu đó vang lên một đạo âm thanh tường hòa, như có như không, như thể vang vọng khắp trời truyền đến. Chỉ một giọng nói đã làm tan rã chỉ tuyến của Long Tú Hải làm mắt hắn co rụt lại.

Bạn đang đọc Tiểu Thư Bị Bỏ Rơi sáng tác bởi LyBangBang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LyBangBang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.