Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàn Lập!

Tiểu thuyết gốc · 1627 chữ

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên nhưng ẩn chứa trong đó vô cùng lực lượng, đánh tan chỉ tuyến vàng nhạt của Long Tú Hải khiến mắt hắn co rụt lại. Hắn trầm giọng thốt:

-Tứ gia Hàn Lập, Hàn lão tứ.

Nghe thấy tên người tới khiến những người xung quanh vốn có ý xem kịch vui bỗng chốc nghiêm mặt lại, mọi người âm thầm đua nhau suy đoán sự việc lần này, vậy mà dẫn động tới cả Hàn gia Hàn lão tứ sao. Long Tú Hải tuy là nhị công tử Long gia, quyền uy cực thịnh, nhưng cũng không phải là kẻ không sợ trời không sợ đất, ở trong những thế gia vọng tộc kia có những kẻ không dễ đắc tội, tứ gia Hàn Lập tuyệt đối là một trong những kẻ khiến hắn kiêng kị sâu nhất. Mặc dù vậy, Long Tú Hải vẫn đứng chắn trước mặt Lý Băng Băng, cho dù đắc tội Hàn Lập thì sao? Băng nhi nhất quyết phải thuộc về hắn rồi!

-Hàn lão tứ, ngài thật rảnh rỗi a, lại có thời gian tới học viện tản bộ? Đại điển sắp tới ngài lại không ở gia môn trấn thủ sao?

Một bạch phát lão giả tuổi chừng 60 không biết đã chắp tay đứng một bên tự bao giờ, Long Tú Hải ánh mắt sắc lạnh quét tới phía Hàn lão tứ chất vấn, nhưng đáp lại hắn chỉ là một nụ cười nhàn nhạt từ chối cho ý kiến. Hàn lão tứ cười a a nói:

-Rảnh thì cũng không a, nhưng Tuyết Mai trong tộc còn có chỗ dùng đến, không biết Long nhị thiếu gia có thể giơ cao đánh khẽ, bán cho ta một cãi mặt mũi không.

Thấy vẻ mặt không mặn không nhạt của Hàn lão tứ khiến Long Tú Hải cảm thấy không sờ tới nổi ý nghĩ, giết Hàn Tuyết Mai là chuyện nhỏ nhưng đại điển sắp diễn ra cũng không thể có sơ suất được, cũng không biết hàn gia có ý định gì. Nếu Hàn lão tứ đã ra mặt thì có lẽ Hàn Tuyết Mai đúng là có chỗ hữu dụng với Hàn gia, như vậy cũng không tiện làm khó dễ nàng ta nữa. Suy nghĩ một thoáng Long Tú Hải quyết định buông tha nàng ta lần này, nhưng nếu lần sau còn dám có ý đồ với Băng nhi thì tuyệt đối hắn xẽ không bỏ qua, cho dù có xuất động cao thủ trong tộc đi nữa. Thông suốt mấu chốt đó Long Tú Hải bèn nhàn nhạt nói:

-Hàn lão đã nói vậy đương nhiên Long mỗ cũng không thể không nghe theo, nhưng tại hạ phải nhắc nhở Hàn gia ngài đôi chút, Băng nhi là người của ta, nếu để nàng mất một cọng lông thì… “hừ”.

Nói tới đó hắn bèn hừ lạnh một tiếng làm ra vẻ: “ngươi thử đụng vào người nàng xem”. Thấy thế Hàn lão tứ cũng chỉ ha hả cười đáp:

-A a, điều đó cũng là điều tất nhiên, người của Long thiếu ai dám động cơ chứ, vừa nãy chỉ là chút hiểu lầm tiểu đả tiểu nháo mà thôi. Mai nhi, gần đây ta đã quá nuông chiều con rồi, còn không mau cúi đầu nhận sai.

Nghe thấy vậy Hàn Tuyết Mai bỗng rùng mình một cái, u oán nhìn Long Tú Hải nói lí nhí hai câu “xin nhỗi” rồi dùng ánh mắt như muốn nuốt chửng người liếc xéo Băng Băng. Tất cả hành động của Hàn Tuyết Mai đâu thể thoát khỏi tầm mắt của Long Tú Hải. Hắn quát lên:

-Hiện tại tin ta móc hai mắt ngươi ra không?

Tiếng quát khiến Hàn Tuyết Mai sợ hãi, co rúm lại trốn sau lưng Hàn Lão Tứ, không dám thể hiện thái độ gì ra nữa. Nhìn cháu gái họ run rẩy trốn sau lưng mình, Hàn Lão Tứ cũng như cũ vẫn không biểu hiện bất cứ thái độ gì, chỉ lạnh nhạt nói:

-Tuyết Mai, sự việc lần này hoàn toàn là lỗi do con, ta cũng không thể thiên vị được, cũng phải cho Long Thiếu một cái công đạo. Mau về Hàn gia nội diện bích nửa năm cho ta.

Nghe thấy vậy Hàn Tuyết Mai sợ hãi không thôi. Diện bích nửa năm ý vị không chỉ đơn giản là quỳ phạt vậy. Nàng bèn túm lấy vạt áo của Hàn lão tứ vội khóc lóc năn nỉ:

-Không muốn… không muốn a, Mai nhi biết sai rồi, tứ thúc người tha cho Mai nhi lần này đi… hu oa oa…

Hàn lão tứ vẫn không lộ chút biểu tình khẽ phất tay một cái, bỗng chốc có hai gã thủ vệ mặc vét đen từ hư không cạnh Hàn lão tứ bước ra bắt lấy nàng lôi đi mất tăm, sau đó lão cũng phẩy tay đi luôn, chỉ vài bước mà thân hình nhạt dần biến mất trong tầm mắt mọi người. Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả những thiếu gia công tử ở đây đều không phải loại vô năng, đều thi nhau suy nghĩ về động thái của hai nhà vừa rồi cũng như thân phận của Lý Băng Băng, điều này không hề đơn giản, nhất định có những tình báo quan trọng mà bọn họ vẫn chưa biết. Mọi người đều lặng lẽ suy tư chỉ còn lại Băng Băng vẫn đang trợn mắt há hốc mồm vì những thứ mình vừa nhìn thấy, nàng cố gắng bình tĩnh lại nhưng tim vẫn đập bình bịch, tất cả những chuyện kì lạ vừa diễn ra còn lớn hơn quãng thời gian 3 tháng nàng nhập học.

Thấy Băng Băng thẫn thờ đứng đó, làn tóc mai khẽ đung đưa trong gió ánh lên vẻ diễm mĩ, đáng thương khiến Long Tú Hải tim đập loạn xạ, hắn tự nhận rằng bản thân là tay sát gái có số má, vậy mà khi nhìn thấy Băng Băng luôn khiến nội tâm hắn kinh diễm không thôi. Nguyên do trong đó hắn cũng hiểu một hai nhưng lúc nhìn thấy vẻ yếu đuối vô lực của Băng Băng làm hắn quên sạch, hắn cũng không nhận thức được rằng mình đang từng bước từng bước rơi vào lưới tình.

-Nàng không sao chứ, để ta đưa nàng vào lớp…

Long Tú Hải ân cần hỏi, hắn định tiến tới đỡ lấy thân thể mềm yếu của Băng Băng giúp nàng ổn định lại sau cơn biến cố, nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu nhàn nhạt của nàng. Băng Băng mệt mỏi nói:

-Ta không sao, cảm ơn Long thiếu ra tay giúp đỡ, nhưng ta tự đi được.

Vô lực nói xong câu đó Băng Băng bỏ lại Long Tú Hải vẫn âm trầm đứng một chỗ bước vào một căn phòng ở ngay tầng một có ghi bảng hiệu “lớp 10-s”. Thấy Băng Băng lạnh lùng bỏ đi làm Long Tú Hải nhộn nhạo không thôi. Hắn cười gằn nói thầm:

-Băng nhi a Băng nhi, đừng tưởng có thể chối từ ta mãi. Xẽ có một ngày ta khiến nàng phải ngoan ngoãn quỳ xuống phục tùng ta thôi… hắc hắc hắc…

Một tên hoàng y nhân bỗng từ trong hư không bước ra, giống cách xuất hiện của mấy tên hộ vệ bên người Hàn lão tứ vậy. Hắn nhìn nhìn một chút phương hướng nơi Hàn lão tứ đi mất, rồi quay sang nói với Long Tú Hải.

-Thiếu gia, người này không hề đơn giản, thuộc hạ ẩn ẩn cảm thấy một cỗ khí tức mãnh liệt tỏa ra từ người hắn, ta và ngài liên thủ chưa chắc đã cầm được hắn lại.

Long Tú Hải nheo hai mắt lại cẩn thận đánh giá lời Long nhị nói, hắn cũng cảm thấy Hàn gia luôn bí ẩn vô cùng khó đối phó, trên thiên tộc bảng nhà đó cũng chỉ thuộc B cấp tầm trung thôi, nhưng luôn khiến cho những nhà A cấp như Long gia hắn không nhìn thấu. Hắn bèn nói:

-Quản hắn có thực lực gì chứ, hắn dám công nhiên chống đối Long gia ta sao? Nhưng sự việc lần này không hề đơn giản, một B cấp gia tộc luôn luôn điệu thấp như Hàn gia cũng bắt đầu rục rịch có hành động a… Với lại mấy lần ám sát trước nhằm vào Băng nhi… Xem ra bí mật của ta đã không còn rồi.

Nói đến đây hắn liền trầm tư lại một lúc như thể suy nghĩ vấn đề gì đó, rồi như thể làm ra quyết định hắn quay sang nói với Long nhị:

-Ngươi cầm theo lệnh bài này của ta trở về trong tộc, triệu hồi ngay một nửa B cấp kim sĩ tới tăng cường bảo vệ Băng nhi, thời khắc quan trọng này nhất định không thể để sảy ra sơ suất được… Nàng quá trọng yếu đối với gia tộc cũng như với bản thân ta vậy.

Nghe vậy Long nhị vội vã tiếp nhận lệnh bài trắng noãn như ngọc, quả thật nhiệm vụ bảo vệ Lý Băng Băng mà Long gia bàn giao cho hắn đã vô cùng tiếp cận cấp A, hoàn toàn có tư cách điều động lệnh bài này. Long nhị tuy cũng rất tò mò với thân phận của Lý Băng Băng nhưng điều đó chỉ có những thành viên cấp cao trong gia tộc mới có tư cách biết, hắn cũng không tiện hỏi thêm liền hóa thành một đạo bóng mờ triệt để biến mất.

Bạn đang đọc Tiểu Thư Bị Bỏ Rơi sáng tác bởi LyBangBang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LyBangBang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.