Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Sư Điện (Thượng)

Tiểu thuyết gốc · 1504 chữ

Phía sau thôn nhỏ yên tĩnh là một thành phố phồn hoa, nhộn nhịp. Chỉ mới sáng sớm rất nhiều các loại xe cộ đã thi nhau chen chúc tranh thủ từng li để tiến tới trước, tiếng còi inh ỏi, tiếng quát tháo, than phiền hỗn với nhau tạo nên một bức tranh nhàu nhĩ. So với lòng đường khắc nghiệt và vội vã thì vỉa hè xem ra yên tĩnh hơn rất nhiều, tuy vậy cũng chật trội và nhộn nhạo không kém, chỉ thấy từng dòng người lặng thinh mà vội vã chen nhau bước đi, hầu hết mang theo vẻ mặt căng thẳng nhăn nhó trước áp lực của một siêu thành phố.

Băng Băng nắm tay Lý Bân đi đã được một đoạn đường. Con đường nhỏ bé.hoang vu dần tụt lại phía sau, thay vào đó là những tòa nhà trọc trời, những cửa tiệm vô cùng xa hoa thiên kỳ bách quái cùng với dòng người đông đúc đang chen chúc với nhau. Lý Bân lặng im đi phía sau Băng Băng không nói câu nào, Băng Băng cũng vậy, trên mặt hai người đều lộ rõ vẻ căng thẳng. Trước đó Băng Băng đã nói nếu đám người Long Tú Hải tiến tới phạm vi 100m thì từ nay sẽ không nhận thức bất kì ai nữa khiến cả đám nhao nhao lui lại giữ khoảng cách nhất định, sau đó hao phí một trận nước bọt mới làm ra quyết định cùng nhau hộ tống nữ thần tới trường, nào ngờ Băng Băng lại chọn tuyến đường thường xuyên quá tải mà đi, như thế khó làm rồi. Đi xe không được cũng không thể lấy thân phận của mình ra chen chúc với đám dân đen đó, khiến đám người Long Tú Hải phải đi đường khác tới trường.

Đi một hồi cuối cùng cũng tới, phía xa xa vang lên từng hồi trống dồn dập, trước mắt Băng Băng và Lý Bân xuất hiện một cánh cổng to lớn xa hoa chiều cao hai mươi mét rộng bốn mươi mét, thiết kế theo kiểu kiến trúc cổ xưa mà oai nghiêm. Điều đặc biệt là nó được đúc hoàn toàn từ một khối đá quý khổng lồ tỏa ra màu bạch ngọc nhàn nhạt, thiết nghĩ giá trị cao tới mức tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng ra. Phía trên cánh cổng treo một bức hoành phi thiệt lớn đề ba chữ “Tiêu Sư Điện”, nét chữ hữu lực, uốn lượn như rồng bay phượng múa càng thể hiện ra sự khí phái của nó. Tới trước cổng, Lý Bân bỗng e dè dừng lại, đứng trước kiến trúc khổng lồ này đều khiến cho nhân tâm có chút run rẩy.

“Tiêu Sư Điện” hay còn gọi là học viện tiêu thái sư này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, nằm gọn ở phía nam siêu cấp thành phố Long Châu. Tiêu Sư Điện luôn là một bí ẩn đối với người dân trong thành phố cũng như cả nước. Học viện có một quy củ nhất định, chỉ có con em trong liên minh gia tộc Trung Hoa mới có tư cách vào học, còn lại đối với ngoại nhân hoàn toàn cấm cửa không được phép bước vào và sẽ không có ngoại lệ… Nói đôi chút về liên minh gia tộc Trung Hoa, nó thực sự mới là chủ nhân chân chính của Trung Hoa Dân Quốc, bao gồm hơn ngàn gia tộc danh vọng thế gia có lịch sử trên dưới nghìn năm, mặc cho thiên thời có đổi thì nó vẫn luôn luôn sừng sững ở đó, như một con quái vật bất bại. Tất cả những học viên đi ra từ học viện đều nắm hầu hết những vị trí quan trọng của đất nước như chính phủ hay truyền thông, vv…

Lý Bân nắm chặt lấy tay Băng Băng, vẻ lo lắng hiện rõ ra trong mắt. Băng Băng vỗ vỗ vai Lý Bân ý bảo không sao rồi quay ra nhìn lại bức hoành phi quý khí bức người trước mặt, nàng cũng chẳng hiểu tại sao mình lại được học ở đây, theo lẽ thì chỉ có con cháu những đại gia tộc kia mới được phép bước vào sau cánh cổng to lớn này, nhưng mơ hồ 3 tháng trước Băng Băng với Lý Bân vốn dĩ đang học ở một trường cao trung bình thường bỗng nhiên bị chuyển tới đây mà không rõ nguyên do, mơ hồ tới mức nàng cũng không nhớ ra nổi nữa. Với lại học phí ở đây cao tới mức không hợp thoi thường mặc dù mơ hồ bị giảm tới trăm triệu lần cũng khiến hai mẹ con Băng Băng vất vả tối ngày mới có thể thoáng trang trải, còn Lý Bân cũng khiến Băng Băng thắc mắc không thôi vì nàng luôn nộp đủ học phí mặc dù nàng chỉ sống một mình. Nhưng điều đó cũng không phải lý do chính khiến cho hai cô gái cảm thấy bị áp lực… Hào khí gần đây có chút khẩn trương mà đứng mũi chịu sào lại là Băng Băng tội nghiệp, vì có chút liên quan với Băng Băng nên Lý Bân cũng phải trải qua những thứ khó thể hiểu nổi.

Lý Bân giọng run rẩy nhè nhẹ khẽ nói với Băng Băng:

-Băng nhi! Chuyện… chuyện lần nọ xẽ không sảy ra nữa chứ?

Băng Băng khẽ lắc đầu nói nhỏ:

-Ta cũng không quá chắc chắn, nhưng muốn làm khó chúng ta đối với bọn họ tuyệt đối là điều đơn giản… Chẳng qua chúng ta tới giờ vẫn bình yên vô sự nhất định là có nguyên do. Thôi vào trường thôi có những điều mà cả ta và người đều không thể chống lại.

Nghe thấy giọng nói tuyệt vọng của Băng Băng cũng làm cho Lý Bân cảm thấy tức giận, nàng nghiến răng nói:

-Băng nhi, muội hãy an tâm, cho dù có chuyện gì xảy ra ta vẫn xẽ luôn bên cạnh muội.

Nghe vậy Băng Băng chỉ biết mỉm cười tiến lên phía trước, Lý Bân cũng vội vã chạy theo sau. Mọi thứ vẫn bình thường, cả hai vẫn đang cẩn thận tiến tới cho tới khi bước qua cánh cổng to lớn… Bỗng đâu một đạo khí cơ quyết liệt khóa chặt Băng Băng và Lý Bân khiến cả hai như bị ngộp thở, sau đó một đạo ánh sáng rét lạnh ập vào mặt khiến cho Băng Băng tái mét lại tim đập dữ dội. Tiếp đó Băng Băng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, từng đạo từng đạo ánh sáng phát ra từ khắp nơi, những âm thanh đinh tai nhức óc vang lên bên người cùng với đợt đợt cuồng phong va vào khiến nàng choáng váng. Một lát sau như kiểu cảm thấy đã đủ, những âm thanh đinh tai đó chợt trở nên im bặt, Băng Băng và Lý Bân từ từ tỉnh táo lại, xung quanh vẫn bình thường như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Lý Bân run giọng nói:

-Đi… đi rồi sao?

Băng Băng mờ mịt lắc đầu, đây đã là lần thứ ba trong tháng những hiện tượng kì lạ kia xuất hiện, đều là lúc nàng đang ở trong trường khiến bản thân kinh hồn khiếp vía, nhưng lần nào tỉnh lại cũng chẳng thể hiểu chuyện gì xảy ra cũng như bản thân vẫn luôn bình an vô sự. Sau một hồi tĩnh tâm lại, Băng Băng đưa cho Lý Bân một tia ánh mắt rồi tiếp tục hướng tới phía lớp học.

Tiêu Sư Điện là một quần thể hình chữ nhật, bao quanh là dãy tường cao xấp xỉ hai chục mét rộng hơn năm trăm mét còn chu vi thì Băng Băng không thể ước lượng được vì càng vào sâu bên trong càng nhiều cấm địa cũng không biết ai mới có thể đi vào.

Băng Băng với Lý Bân cùng nhau hướng tới phía trước, toàn trường đều được lát bằng một loại đá kì lạ, tỏa ra màu trắng noãn ôn ngọc nhưng tuyệt không hề phản lại một chút ánh sáng nào, xem ra có vẻ vô cùng dịu mắt, bước chân hai người nện lên mặt đá mà lại không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, xung quanh cũng vô cùng im ắng như thể không hề có người ở đây vậy. Đi qua từng dãy kiến trúc chỉnh tề đều đề tên và tác dụng của nó, Băng Băng cũng bước tới một dãy hành lang dẫn tới một khu kiến trúc độc lập có tường vây quanh, một khu vực rộng rãi tạo hình vuông vức, bên trong là ba dãy nhà lớn đều cao 5 tầng được xây dựng theo phong cách hiện đại tạo thành hình chữ U.

Bạn đang đọc Tiểu Thư Bị Bỏ Rơi sáng tác bởi LyBangBang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LyBangBang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.