Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nàng ta thật đáng thương (1)

Tiểu thuyết gốc · 1311 chữ

Sau khoảnh khắc đoàn viên hạnh phúc, Yến Trang sực nhớ ra ta. Nàng ta vội giới thiệu ta với chàng và thuật lại những gì ta kể với nàng ấy cho chàng nghe.

Ta lấy thân phận là một dược sư, trên đường đi cứu tế thì bị thẩu khấu chặn đường, tư trang mất hết, lại bị lạc đường, vừa đói vừa lạnh, đang lúc không biết cầu cứu ai thì gặp được Yến Trang. Ta cảm kích thiện tâm của nàng ấy nên muốn đền ơn bằng cách lưu lại nơi này một thời gian, giúp nàng ấy chữa dứt điểm căn bệnh đang chờ dịp hoành hành, tàn phá sức khỏe trong cơ thể.

Chàng định từ chối nhưng Yến Trang ngăn lại. Hiếm có khi gặp được người khác trên núi này, lại còn là một nữ dược sư nên nàng ta muốn giữ ta lại. Vì nữ nhân luôn dễ nói với nhau một số chuyện tế nhị hơn là nói với một nam nhân. Chàng, vì không muốn Yến Trang buồn, miễn cưỡng gật đầu rồi lại quay vào nhà, tiếp tục tỷng việc.

Ta giúp Yến Trang nấu cơm chiều.

Khác với nàng ấy, ta chưa quen những chuyện bếp núc nên lóng ngóng, vụng về, lỡ tay làm đổ ít dầu sôi xuống đất. Yến Trang hoảng sợ hét lên. Và cũng chính vì tiếng thét ấy mà ta phải nhận một tia nhìn đe dọa từ chàng.

Phải rồi. Ta suýt làm bị thương người chàng thương. Nhưng không phải trước đây, chàng cũng từng yêu mến, từng mong ta trở thành người để cùng chàng nói cười, cùng chàng hái thuốc, nấu cơm hay sao?

Ta lặng lẽ ra ngoài, bên tai vẫn còn loáng thoáng tiếng chàng căn dặn Yến Trang phải cẩn thận. Những ngón chân bị bỏng dầu của ta phồng rộp lên, phần da bị tổn thương cứ như dính chặt vào nhau, cử động một chút cũng đau như xé. Nhưng, ta thừa biết chàng chẳng quan tâm.

Yến Trang gọi ta vào ăn cơm.

Nhìn nụ cười trẻ con vô tư của nàng ấy, ta đoán được nàng ấy không để tâm những chuyện vừa xảy ra.

Bữa cơm ba người, có hai người chăm chút cho nhau từng miếng ăn qua từng cử chỉ yêu thương ân cần, và có một người nhìn hai người kia hạnh phúc mà luồng khí trong thanh quản nghẹn cứng lại.

Đêm, chàng và Yến Trang ngủ cạnh nhau dưới một lớp chăn bông dày.

Ta vì không ngủ được nên lén ra ngoài, đi thật xa khỏi căn nhà ấy, ngắm trăng một mình.

Chẳng hiểu vì lí do gì mà Hồ Ly Tinh tìm đến ta. Ả ta là một yêu hồ tu luyện gần ngàn năm, vừa đạt được yêu lực mạnh và hình dáng con người thì vội vã đến nhân gian. Khác với con hồ điệp chỉ biết quẩn quanh bên một người, Hồ Ly Tinh nay bên người này, mai bên người khác, mây mưa không ngừng. Hiếm có dịp ả yêu nữ này rảnh rỗi đến đây. Chắc là có chuyện gì rồi.

“Ngươi vừa đến đây à?” Ả ta ngồi sát cạnh ta, dáng người yểu điệu, lẳng lơ trêu chọc, “Nam nhân ngươi yêu không yêu ngươi. Thật đáng thương!”

“Liên quan gì đến ngươi?”

“Đừng căng thẳng như thế! Cùng là yêu, ta không nhẫn tâm thấy ngươi buồn khổ.” Ả ta khanh khách cười, điệu cười đối với nam nhân là sự cuốn hút vô biên, nhưng đối với ta lại như đòn khiêu khích. Biết ta dị ứng với tiếng cười yêu mị đó, ả ta dừng lại, nói tiếp. “Nam nhân trên đời như nhau cả thôi. Chỉ cần nắm ngươi được điểm yếu, hắn ta nguyện bỏ cả đời đi theo làm nô bộc, cung phụng ngươi. Thế nào?”

Loài hồ ly như ả chắc không nghĩ ra những chuyện gì tốt đẹp. Ta nghĩ vậy nên thẳng thừng từ chối rồi bỏ đi.

Ả ta gọi với theo:

“Nếu ngươi cần, hãy đến đây! Ta sẽ cho ngươi biết! Ngươi không thiệt thòi đâu!”

“Đa tạ! Nhưng ta không cần!” Ta dứt khoát.

Và một chuỗi tiếng cười yêu tà đầy nhạo báng vang lên bên tai ta.

Trong lòng không vui lại nghe thấy mấy âm thanh dơ bẩn chói tai, ta chỉ muốn dùng hết đạo hạnh ngàn năm mà đập phá thứ gì đó cho hả lòng hả dạ.

Mùa đông, bệnh của Yến Trang trở nặng. Ta và chàng thay phiên nhau chăm sóc nàng ta. Ngày cũng như đêm, người bắt mạch, người hái thuốc, bận rộn bên lò thuốc, một khắc cũng không rời người bệnh.

Thể trạng của Yến Trang rất kém, lại hay kháng thuốc, chàng ngày đêm lo lắng tìm trăm nghìn phương thuốc chữa nhưng bệnh của nàng ta chẳng tiến triển tốt. Chỉ sau một tuần trăng, tóc chàng đã bạc đi vài phần còn Yến Trang thì gầy rạc, xanh xao, chút sinh khí cuối cùng cũng tan mất.

Yến Trang níu kéo cuộc đời vì biết vẫn còn chàng bên cạnh. Nàng ta cố giữ chàng ở lại bên mình càng lâu càng tốt. Có lẽ, nàng ta đã biết trước ngày sẽ ra đi nên muốn lưu giữ hình ảnh của chàng khắc này hay khắc đó.

Trong những ngày như vậy, ta một mình bên lò thuốc, nghe tiếng củi cháy trong lò, cố phớt lờ những lời động viên mà chàng dành cho Yến Trang.

Chàng dù mệt nhưng vẫn nán lại bên giường bệnh. Ta khuyên chàng vào trong nghỉ ngơi một lúc, ta sẽ thay chàng theo dõi tình hình của Yến Trang. Chàng lưỡng lự đôi chút rồi bằng lòng.

Ta mang thuốc vừa sắc cho Yến Trang, đặt lên bàn và đỡ nàng ta ngồi dậy, kê vài chiếc gối cho nàng ta tựa vào.

“Lại uống thuốc…” Yến Trang ngao ngán thở dài, “Lưỡi ta, miệng ta, đâu đâu cũng ám mùi thuốc.” Rồi nàng ta xòe tay liệt kê từng loại thuốc đã uống để trêu ta cười.

“Thuốc này do Hà ca ca thức dậy, lên Linh Sơn hái từ lúc trời còn mờ sương. Trong này có củ Phong Đằng đã sống trong tuyết mấy trăm năm. Nó khử hàn, sưởi ấm phủ tạng rất tốt. Tỷ uống đi, đừng lãng phí tâm sức của huynh ấy.” Ta lựa lời khuyên.

Nghe ta kể, ánh mắt Yến Trang thoáng chút áy náy lẫn xót xa:

“Hóa ra, tay chàng bị thương do gai của thứ củ đó à? Tại sao muội không ngăn chàng lại?”

“Chỉ có tỷ mới ngăn được huynh ấy.” Ta cười buồn, “Nếu tỷ không muốn tay huynh ấy trầy xước chảy máu, tỷ phải cố gắng khỏe lại. Hiểu không?”

Yến Trang không hỏi nữa. Nàng ta cầm bát thuốc, tự mình uống cạn. Khi người mang thuốc là ta, Yến Trang cũng không tỏ ra trẻ con, bướng bỉnh như khi có chàng. Hơn nữa, bát thuốc đó không phải do ta sắc nên nàng ta không có quyền từ chối.

Ta mượn cớ bắt mạch, kiểm ra tình hình của Yến Trang để viết đơn thuốc cho ngày mai. Tay ta chạm lên mạch nàng ấy. Những nhịp đập rối loạn, lúc mạnh lúc yếu bắt đầu khởi sắc đôi chút.

“Đúng rồi, Hồ muội. Lúc mới biết nhau, muội nói muội từ phương Bắc đến. Nơi đó, có gì vui không?” Yến Trang hào hứng hỏi ta.

“Nơi đó khá lạnh, tuyết phủ quanh năm, ít người sinh sống. Nhưng bù lại, có rất nhiều thảo dược quý hiếm.” Ta kể lại, trong đầu loáng thoáng nhớ về Điệp Cốc.

Bạn đang đọc Hồ Điệp sáng tác bởi httpluie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi httpluie
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.