Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yến Trang (tt)

Tiểu thuyết gốc · 1382 chữ

Yến Trang nghe ta kể, miệng không ngừng thốt lên muốn được đến Điệp Cốc một lần. Nàng ta có tham vọng rời khỏi chốn rừng núi hoang vu, đi đến nhiều nơi để mở mang tầm mắt. Và Điệp Cốc sẽ là nơi đầu tiên nàng ta đến, nếu như căn bệnh trong người nhanh chóng ngủ yên.

Ta kể chuyện, dỗ nàng ấy ngủ yên rồi quay về lò thuốc. Lòng ta trĩu nặng, tinh thần chùng xuống vì mỏi mệt, vì nhớ quê hương. Giờ này, nếu còn là Điệp Vương, chắc ta đã bế quan tu luyện, hoặc nằm lười trong mật thất uống rượu no say, hoặc cùng muội muội đánh cờ, ngâm thơ, giải đố. Cuộc sống an nhàn như vậy mà ta lại từ bỏ để đến nơi này, nhìn chàng ngày ngày chăm sóc, đêm đêm lo lắng, hao tâm tổn lực vì nữ nhân khác.

Nghĩ lại, ta thấy mình ngu dại.

Người chàng từng chăm sóc, từng yêu thương là ta. Lẽ ra, ta phải là người có được hạnh phúc đó.

Kẻ cần chết sẽ phải chết. Đó là lẽ trời, là quy luật tự nhiên. Bấu víu cuộc đời, tham lam một chút thời gian để đày đọa chính mình, hành hạ người khác là điều không nên. Có duyên, kiếp sau sẽ gặp lại. Còn nợ, kiếp sau sẽ tìm về.

Yến Trang, dương thọ của tỷ trong kiếp này đã tận. Nếu cô không chết, ta sẽ là người giải thoát cho cô.

Không cần phải do dự, ta vào phòng Yến Trang, định tặng nàng ta một nắm phấn độc nhưng rồi, ta dừng lại.

Yến Trang đã thức giấc, nàng ta đứng bên bàn, bàn tay gầy chỉ có lớp da mỏng bọc lấy những đốt xương run rẩy nhấc ấm trà, cố rót một li để uống qua cơn khát. Sau những ngày triền miên đau bệnh, nàng ta không còn đủ sức để nhấc nổi ấm trà. Chỉ trong nháy mắt, ấm trà rơi xuống đất, vỡ nát.

Ta vội chạy đến, bảo Yến Trang ngồi yên đó để không giẫm phải mảnh sứ vỡ. Thu dọn xong, ta ra ngoài, mang vào một ấm trà khác, rót cho Yến Trang một chung đầy rồi định đi về phòng nấu thuốc nhưng bị nàng ta giữ lại.

“Hồ muội, ở đây ngột ngạt quá! Muội đưa ta đi dạo một lúc, được không?” Nàng ta thều thào, giọng yếu ớt đáng thương.

“Không được, bên ngoài rất lạnh, muội vẫn chưa khỏe. Đợi ngày mai nắng ấm, ta sẽ đưa muội đi chơi.” Ta cố lựa lời từ chối và trấn an nàng ta.

Thần sắc nhợt nhạt của Yến Trang thoáng một chút buồn. Nàng ta ngồi yên trên ghế, nhìn ra khoảng không tối tăm sau song cửa gỗ.

“Muội muội, tỷ từng nghĩ, có phải nếu muội chết đi, muội và Minh ca sẽ bớt đi gánh nặng… Tỷ cũng được giải thoát… Không phải chịu đựng bệnh tật… Sẽ được tự do như gió, sống nhẹ nhàng như những loài phù du…” Nàng ta trút một hơi thở dài.

Ta ngồi kéo ghế, ngồi đối diện với Yến Trang, mỉm cười, giảng giải:

“Đừng ngốc như vậy. Sinh vật phù du trông tự do nhưng thân bất do kỉ. Chúng luôn phải chạy đua với thời gian. Chúng chẳng có tuổi thọ dài như con người nên cũng không có bao nhiêu tự do tự tại. Chúng phải sống, phải đấu tranh để sinh tồn và tìm cách để duy trì nòi giống. Cuộc sống của chúng không dài đủ để tận hưởng, và cũng không có bao nhiêu cơ hội để làm lại nếu mắc sai lầm.

Ve sầu mười tám năm ẩn mình nơi tăm tối, khi trưởng thành, chúng vội vã đi tìm bạn đời. Tiếng hát của chúng vốn không dùng để ca tụng bản thân hay bày tỏ sự ngưỡng mộ với thiên nhiên hùng vĩ. Đó là tiếng kêu đau thương, khóc cho bản thân, khóc cho đồng loại và cũng cốt để tìm cho chính mình một chút đồng cảm. Có những con ve rất bất hạnh, kêu đến kiệt sức nhưng không tìm được kẻ cảm thông, phải cam chịu chết đi hoặc làm thức ăn cho những sinh vật khác.

Tỷ thấy không, vòng đời của loài côn trùng chỉ quẩn quanh trong vòng sinh tử, ngắn ngủi lại nhạt nhẽo. Nếu làm côn trùng, liệu tỷ có được gặp, được yêu Hà ca ca yêu hay không? Hơn nữa, nếu tỷ thực sự muốn chết, tỷ sẽ bỏ mặc chính mình. Nhưng vừa rồi, chính muội thấy tỷ đã cố gắng rót trà dù biết mình không còn đủ sức. Sâu trong suy nghĩ, tỷ vẫn hi vọng, vẫn tin vào một điều gì đó tươi sáng, tốt đẹp dù biết nó khá xa vời. Đúng không?”

“Muội muội biết nhiều thứ thật. Chẳng bù cho tỷ, từ bé phải quanh quẩn chuyện bếp núc, không thì làm bạn với kim chỉ, khung thêu…” Yến Trang ngậm ngùi gật đầu và lại thở than.

Ta lặng người. Hóa ra, tuy từng xuất thân là tiểu thư đài các nhưng nàng ta lại không được học hành. Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô. Nữ nhân vốn dĩ không phải con trong nhà. Phụ mẫu nàng tuy thương yêu nàng nhưng lại mang trong đầu tư tưởng cổ hủ, nghĩ rằng cho nàng ăn học là chuyện thừa thãi nên ép nàng phải thông thạo nữ công gia chánh để sau này còn gả đi. Những bậc sinh thành suy nghĩ như vậy đúng là làm khổ phường hậu bối.

Thấy Yến Trang lại buồn, lại tiếc nuối và ganh tỵ, ta lựa lời xoa dịu những tủi hổ trong lòng nàng ấy:

“Nhưng đổi lại, tỷ tìm được người đáng để yêu thương. Quy luật bù trừ, được mất. Chẳng mấy ai được vẹn cả đôi đường.”

Rồi ta nói sang chuyện khác:

“Tỷ ngủ sớm đi. Sáng mai, tỷ đưa muội ra sân. Cây lê bên ngoài có mấy trái vừa mới chín. Nếu muội thích, muội sẽ hái xuống cho tỷ ăn.”

Nghe nói đến món ăn yêu thích của mình, đôi mắt phượng của Yến Trang sáng lấp lánh như người đói thấy cơm. Nàng ta gật đầu, dồn sức nói vội đầy hào hứng:

“Muội muội luôn hiểu tỷ nhất! Mấy ngày nay cứ dồn thuốc vào người, miệng muội đắng nghét, lưỡi cứng đờ ra. Ngày mai, muội nhất định phải hái lê cho tỷ. Muội hứa đi!”

“Chuyện nhỏ ấy mà.” Ta khẳng định và dìu nàng ta trở về giường ngủ.

Buổi sáng, nắng hơi nhạt nhưng không khí bên ngoài ấm hơn hôm qua một chút. Những giọt sương đêm đọng trên những chiếc lá, những cành cây chốc chốc lại trượt đi, rơi xuống đất hoặc dừng lại để ánh nắng xuyên qua khiến chúng sáng lên, long lanh như những viên pha lê.

Đợi Yến Trang ăn cơm xong, ta dìu nàng ấy ra ngoài xem những quả lê vừa chín.

Cây lê già cỗi nhưng đầy quả. Những quả nhỏ to lúc lỉu đeo bám trên cành như những đứa con bám lấy mẹ. Một vài quả lê đầu mùa đã chín vàng, tỏa ra mùi thơm ngọt dịu mê hoặc lòng người.

Ta hái một quả gần nhất, cắn thử một miếng. Tuy là lê đầu mùa nhưng vị chua rất ít. Quả lê chín mang vị ngọt thanh và mọng nước. Ta định ăn hết nhưng chợt nhớ đến gương mặt chờ đợi của Yến Trang. Ta vội vào nhà, lấy con dao nhỏ rửa sạch, cắt phần vừa ăn ra rồi đưa phần quả còn lại cho nàng ấy.

“Muội vô ý quá. Suýt nữa thì quên luôn phần tỷ.” Ta cười ngượng.

Yến Trang không trách móc. Nàng ấy vô tư cầm lấy quả lê, vứt hết gia phong lễ giáo từng học, cắn một miếng thật to. Hệt như người khát được tiếp nước, nàng ấy vui vẻ, lạc quan hơn hẳn so với những ngày phải giam mình trong phòng uống thuốc.

Bạn đang đọc Hồ Điệp sáng tác bởi httpluie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi httpluie
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.