Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yến Trang

Tiểu thuyết gốc · 1328 chữ

“Ra vậy…” Chàng nắm tay lại, che đi nụ cười trên miệng rồi hỏi, “Cô có biết gì về ta không?”

Yến Trang cúi mặt, lắc đầu. Ngoài việc biết chàng là dược sư chuyên chữa bệnh cho người nghèo mà không yêu cầu điều gì từ họ, Yến Trang hoàn toàn không có chút thông tin nào về chàng.

“Tại sao cô biết đường đến nhà ta?”

“Tiểu nữ hỏi thăm những người sống ở chân núi. Họ nói người sống một mình trên đỉnh núi, nhà chàng cũng rất dễ tìm ra…” Yến Trang ngập ngừng rồi chợt quỳ xuống, “Thần y, xin người nhận tiểu nữ làm đệ tử. Người muốn tiểu nữ làm gì cũng được, xin người đừng từ chối tâm nguyện này…”

“Tại sao ta phải làm vậy?” Chàng quay lưng, giọng bất cần đủ làm đông cứng tâm can người khác.

“Vì đó là di nguyện của cha mẹ tiểu nữ…” Yến Trang lê gối, nắm lấy tay áo của chàng, bật khóc, “Tiểu nữ bây giờ không có nhà để về, không còn người thân, cũng không có bè bạn. Thần y, xin người,… Người là chỗ dựa. là hi vọng duy nhất của tiểu nữ vào lúc này.”

“Không phải ta đã chữa khỏi bệnh cho cha mẹ của cô rồi sao? Rút cục là chuyện gì?” Chàng hờ hững nhìn về phía lò nấu thuốc đang tỏa ra những làn khói mỏng, chất vấn.

“Mấy ngày trước, bọn quan sai đến trấn bắt trinh nữ về làm kĩ nữ cho chúng. Cha mẹ, vì che giấu, muốn giúp tiểu nữ chạy trốn mà bị chúng đánh đập, hành hạ. Không bắt được người, chúng phóng hỏa đốt nhà rồi hạ lệnh tịch thu đất nhà tiểu nữ.”

Chàng miễn cưỡng quay lại nhìn cô thôn nữ đầm đìa nước mắt rồi đỡ cô ta đứng lên, nói:

“Được rồi, tạm thời cô cứ ở đây.”

“Tạ ơn sư phụ!” Yến Trang vui mừng, rối rít dập đầu.

“Ta chỉ nói cho cô ở tạm, đã nói nhận cô làm đệ tử khi nào? Đừng tùy tiện nhận sư đồ, ta không thích.” Nói rồi, chàng quay về với công việc thường ngày bên lò nấu thuốc.

“Ân nhân… Tiểu nữ chưa biết tên người…”

“Hà Minh Chủ.” Chàng trả lời nhưng không nhìn lại.

Từ ngày có Yến Trang, ngôi nhà chàng ở ấm áp hơn bởi những tiếng nói cười, tiếng bước chân bận rộn. Bữa ăn của chàng có thêm một cái bát, một đôi đũa cùng một vài món cầu kì, phong phú và chàng đã bớt cô đơn hơn trước.

Vết thương do ngũ lôi gây ra vẫn chưa lành hẳn. Ta vẫn phải nằm lại trong giỏ thảo dược, giữ nguyên hình để tiết kiệm yêu lực, chờ ngày bình phục.

Chàng, ngoài việc lo luyện đan, nấu thuốc thì vẫn còn một mối lo khác là Yến Trang. Tình cảm giữa hai người họ giống như một lương y với một người bệnh.

Thể trạng của Yến Trang bẩm sinh không tốt như người khác. Nàng ta nay ốm mai đau. Thậm chí những ngày trời vừa trở lạnh đôi chút, nàng ta nhiễm hàn khí, nằm mê man trên giường.

Trước một căn bệnh gần như đã kháng với tất cả những loại thuốc trên đời, lòng kiên nhẫn và trách nhiệm chữa bệnh của chàng chưa từng mất đi. Mỗi buổi sáng, chàng dậy sớm, nấu cơm, sắc thuốc, đưa đến tận giường, đánh thức và dỗ dành Yến Trang ăn uống đều độ dù vị giác của nàng ta ngăn cảm, bức ép chủ nhân của nó ngán cơm, bỏ thuốc. Trước khi ra ngoài hái thuốc, chàng cẩn thận bắt mạch, xem xét tình hình sức khỏe của Yến Trang. Khi đã an tâm vì chắc chắn mọi thứ vẫn ổn định hoặc khá hơn đôi chút, chàng lại ra ngoài hái thảo dược, đến lúc mặt trời đứng bóng.

Những việc đó lặp đi lặp lại thành một vòng tuần hoàn đến ngày mùa đông thực sự trôi qua.

Ta quay về Điệp Cốc theo lời mời gọi của Điệp Vương đời trước. Điệp Mẫu biết chuyện ta trốn khỏi yêu giới nhưng không trách móc. Bà ấy lo cho ta nhiều hơn giận. Bà dùng chân nguyên tu luyện suốt mấy nghìn năm giúp ta chữa trị, phục hồi yêu lực vốn có. Rồi bà truyền tất cả thành viên ở Điệp Cốc đến, hạ lệnh truyền ngôi Điệp Vương cho ta trước sự chứng kiến của những người ở đó.

Điệp Mẫu vì hi sinh chân nguyên cứu ta mà qua đời. Thân xác bà tan thành vạn hạt phấn quang lấp lánh, bay vào không gian rồi tan biến.

Ta, thân là con của bà, chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài ở lại Điệp Cốc.

Nơi này quá bình yên, bình yên đến nỗi làm ta nhớ về những ngày tháng ở nhân gian khi còn là một con hồ điệp ở bên chàng. Mỗi đêm nhắm mắt, ta thường tự hỏi chàng đang làm gì, rồi lại mỉm cười khi phải tự trả lời rằng ta không thể nào biết được. Ta tiến về Vọng Đài, đứng trên đó, nhìn qua tấm gương nhỏ bằng bàn tay lơ lửng trên tầng mây bụi ngang tầm mắt, tâm hướng về Dược Sơn nơi chàng sinh sống.

Chàng vẫn ở trong căn nhà gỗ miệt mài với tỷng việc trước đây ta thường thấy. Yến Trang đã khỏe mạnh hơn rất nhiều, nàng ta trợ giúp chàng phơi thuốc, nấu cơm. Nàng ta mang nước, lau đi từng giọt sương mệt mỏi đọng trên trán chàng rồi tặng cho chàng một nụ hôn.

Ta chết lặng, cảm nhận được trái tim đau nhói như bị ai cầm dao xuyên vào một nhát. Không hiểu tại sao lòng ta lại khó chịu, còn nước mắt thì thi nhau rơi xuống mà không dừng lại được. Nếu như không có tiếng gọi của tiểu muội, có lẽ ta đã ngã gục trên Vọng Đài.

Ta bế quan thêm một ngàn năm, hạ lệnh đóng kết giới quanh Điệp Cốc, nội bất xuất, ngoại bất nhập, ai trái lệnh sẽ giết không tha. Tự nhủ với lòng nhân gian không phải chốn nương thân, tự dối lòng rằng người và yêu không thể bên nhau mãi mãi. Những lời giả dối để trấn an chính mình nhưng không đủ sức xoa dịu cơn đau trong lòng. Mùa đông năm đó, ta xuất quan và ngỡ ngàng nhận ra, thời gian ta bế quan tu luyện vẫn chưa tròn một năm ở nhân gian.

Thêm một lần quay về nhân gian. Trước khi đi, ta truyền lại huyền trượng và ngôi vị Điệp Vương cho tiểu muội Điệp Vũ. Khi đã thu xếp xong mọi việc, ta tặng cả chân nguyên mười ngàn năm linh lực cho tân Điệp Vương của Điệp Cốc rồi rời khỏi chốn yên bình, quyết tâm trở lại cõi người, tìm về chốn cũ với hi vọng một ngày tương phùng với vị cố nhân trong lòng sớm đã không thể nào quên được.

Thế nhưng, người đầu tiên ta gặp ở Dược Sơn là Yến Trang. Nhìn thấy ta một mình lạc giữa nơi thâm sơn cùng cốc, nàng ta hỏi chuyện và ngỏ ý giúp đỡ. Ta bằng lòng không chút do dự.

Chàng ngồi trong nhà, kiểm tra mùi vị, màu sắc của những vị thuốc đã phơi khô rồi xếp vào những ngăn kéo gỗ.

Còn ta, lại một lần nữa cảm nhận được nỗi đau khi tận mắt chứng kiến những cái ôm, những nụ cười vui vẻ của chàng dành cho một nữ nhân khác. Ta và nữ nhân đó đứng sát cạnh nhau, nhưng trong mắt chàng, hầu như không có sự hiện diện của ta.

Bạn đang đọc Hồ Điệp sáng tác bởi httpluie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi httpluie
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.