Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếp Ngũ Lôi

Tiểu thuyết gốc · 1374 chữ

“Một kiếp phù du, một dòng sinh tử

Đánh mất chính mình, vĩnh cửu hóa tàn tro.”

Hai dòng chữ thần bí ẩn ẩn hiện hiện trên vách đá. Mỗi lần cảm nhận được yêu khí, chúng lại sáng lên rõ nét trong nháy mắt rồi lại chìm vào vách động lạnh băng.

Một nghìn năm tu luyện, một nghìn năm lòng tĩnh lặng. Chẳng tha thiết sự đời, chẳng mong thị phi tiếng tăm, càng không thích tranh đoạt thù hận. Ta thích ta của bây giờ: Thân là yêu tinh nhưng tâm vô tạp niệm, tự do bay lượn giữa nhân gian và yêu giới, không biết hận, yêu, càng không vướng bụi trần.

So với con người, chủng loài của ta có dòng đời ngắn ngủi. Muốn sống trường thọ, nhất định phải tu luyện, chấp nhận lột xác ngàn lần, đau đớn ngàn lần để đổi lấy cuộc sống vĩnh cửu. Thế nhưng, chẳng có mấy kẻ chịu đựng được thử thách đó. Phần lớn họ thường bỏ cuộc giữa chừng hoặc chết đi nếu kém may mắn hơn.

Ta cô lập chính mình với thế giới bên ngoài một nghìn năm. Đến khi có được hình dáng con người, giật mình nhìn lại thân xác của mình sau bao lần biến đổi, ta tự hỏi, tại sao bản thân có thể dũng cảm đến thế?

Đến lúc có được hình dáng con người, nắm trong tay sức sống vượt thời gian, ta rời hang động đã ẩn náu và bay đến nhân gian. Biết bao kẻ vẫn còn đang tu luyện nhìn theo, vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị với ta. Bắt gặp những ánh mắt đó, ta biết ta đã bước đến ngôi vị Điệp Chủ, ngàn kẻ phải cúi đầu, khép nép và tự nguyện phục tùng. Có lẽ, ta đã quá may mắn.

Yêu giới chào đón ta nhưng tiên giới thì không rộng lượng như vậy. Kiếp nạn ngũ lôi khó tránh. Ta bị trúng một đòn lôi điện, chân nguyên bị tổn thương, yêu khí hao hụt, phải trốn xuống một khu rừng ở nhân gian.

Lôi Công, Điện Mẫu vẫn chưa muốn buông tha.

Cùng đường, ta nhắm mắt rơi tự do, phó mặc số phận. Yêu lực cạn kiệt, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Ta quay về nguyên hình để bảo toàn tính mạng dù biết cơ hội sống sót chẳng còn bao nhiêu.

Tiếng sấm sét lẫn với tiếng mưa rơi vẫn bủa vây quanh ta. Cảm giác thân người trở nên nhẹ bỗng, vô trọng lượng như được ai đó nâng đỡ tạm thời kéo ta khỏi cơn mộng mị. Hơi ấm đang bao bọc lấy ta là hơi ấm của con người. Kẻ vừa cứu ta là một con người, chính xác hơn, đó là một nam nhân khá trẻ.

Chàng nhặt ta lên, cho vào giỏ thảo dược đã được che chắn cẩn thận, một thân một mình đứng giữa rừng, chỉ tay lên trời mà bất bình:

“Trời cao có đức hiếu sinh! Cớ sự gì lại muốn giết một người bình thường, tay không tấc sắt?”

Tiếng sấm sét đùng đoàng trên trời nhỏ dần rồi mất hẳn. Mây tạnh, mưa tan, kiếp nạn diệt thân cuối cùng cũng trôi qua.

Chàng đưa ta về một ngôi nhà gỗ đơn sơ trên núi và cẩn thận lấy chiếc lá ta đang nằm cùng với ta và một số thảo dược khác, cho vào một

chiếc lồng gỗ đơn sơ.

Âm thanh của chiếc cối gỗ giã đều đều vào tầng tầng, lớp lớp thảo dược cùng mùi hương thơm đắng nồng nàn bay khắp gian nhà nhỏ.

Khác với hình ảnh của kẻ ngông cuồng ta từng nhìn thấy, chàng của lúc này là một dược sư cần mẫn với công việc của mình.

Một đêm dài trôi qua, chàng ngồi miệt mài bên lò luyện đan, rồi lại viết sách, ghi chép nhiều điều vào một quyển sách cũ. Đến tận nửa đêm,

chàng mới để mắt đến ta. Thấy ta vẫn còn đập cánh chậm rãi đầy khó khăn, chàng khẽ lắc đầu, nhỏ vài giọt mật hoa lên lá cho ta uống.

Là chàng yêu thương hay chàng đang thương hại?

Ánh đèn hiu hắt tắt đi. Đợi chàng ngủ yên, ta mới an tâm lê thân ra ngoài, tìm nơi kín đáo dưỡng thương. Đến gần sáng, ta lại tìm đường quay về căn nhà đó.

Nơi từng che chắn sương đêm cho ta giờ vắng lặng, cửa đã khép kín, lò thuốc cũng lạnh tanh. Cảm giác tịch mịch vây kín không gian thành một vùng trời ngột ngạt đậm đặc. Thoáng nhìn qua, ta chẳng muốn bước vào.

Ta hóa thành hồ điệp, bay một vòng từ đỉnh núi xuống chân núi. Thấy bóng chàng thấp thoáng ở con sông ven núi, ta bay xuống, đậu lên vai chàng.

“Ta vừa xuống trấn chữa bệnh cho người dân. Thời gian gần đây đang có dịch bệnh lạ, không mấy người nghĩ đó là dịch, họ cố chấp bảo do yêu tà tác quái, hoành hành. Họ chỉ biết mời lũ đạo sĩ dỏm về cúng bái. Bị lừa bao nhiêu tiền rồi vẫn không chịu sáng mắt ra!” Chàng phân trần, giọng nói có chút mỉa mai.

Ta khẽ đập cánh.

Con người thật ngu muội. Lúc nào cũng chỉ chăm chăm đổ lỗi mà chẳng mấy khi đi tìm nguyên nhân và cách khắc phục. U mê hại người, u mê hại mình nhưng không bao người thoát khỏi u mê.

“Giá mà ngươi biết nói… Đáng tiếc, sau cùng, ngươi chỉ có như vậy.” Ngón tay chàng búng nhẹ lên đôi cánh màu lam của ta. Chàng cứ lấy đó làm thú giải sầu, còn ta thì mấy lần chới với, chao đảo.

Sự phẫn nộ bức ép ta phải quay về hình dáng con người ngay trước mặt chàng. Nhưng rồi ta nghĩ lại nếu làm vậy, liệu chàng nghĩ gì? Liệu chàng có khiếp sợ, khinh ghét ta?

Những dòng suy nghĩ đấu tranh với nhau. Rồi ta lại quyết định giữ nguyên hình dạng hiện tại, để chàng tùy ý đối xử.

Chàng mang ta về căn nhà trên núi, và chàng tiếp tục tỷng việc luyện đan, nấu thuốc của mình.

Ta bay lượn quanh những chỗ thảo dược đã bị đâm nát, ghé xuống hút mỗi chỗ một ít. Vị đắng the này là thuốc chữa ho, còn vị ngọt thanh, mùi thơm đậm chắc là làm thuốc khử hàn khí, bổ phế ấm tì. Một ngàn năm trong hang động, ta cũng từng mấy lần chết đi sống lại vì ăn trúng những loại thảo dược như vậy, nên ta không cho phép mình quên đi.

Bên ngoài có tiếng bước chân. Mùi thơm nhẹ của son phấn theo gió lùa vào trong nhà.

Chàng ngừng tay, mở cửa đón khách.

Vị khách vừa đến là một tỷ nương trạc mười bảy, mười tám tuổi, mắt phượng mày liễu, điểm phấn tô son nhưng vẫn không giấu được vẻ hốc hác sau một cơn bạo bệnh. Bạch y nhân thấy chàng thì vội hạ người hành lễ dù chàng không nhận. Nàng ta xin được vào trong nhà và e dè đi sau lưng chàng.

“Cô nương đến đây có việc gì?” Chàng bình thản nhìn thẳng vào mắt người vừa đến, hỏi.

“Tiểu nữ đến đây… để hỏi dược sư… người có thể nhận tiểu nữ làm đệ tử hay không?” Nữ nhân ấp úng.

“Cô nương tên gì?”

“Tiểu nữ tên là Yến Trang.”

“Tại sao cô biết tôi? Tại sao lại muốn làm đệ tử của tôi? Tôi không có gì để dạy cho cô cả!” Chàng thẳng thừng, gương mặt anh tuấn lạnh băng.

“Chuyện này… thực ra… cha mẹ của tiểu nữ là người của thôn nằm dưới ngọn núi này. Tiểu nữ nhìn thấy người mỗi ngày đều đến chữa bệnh cho cha mẹ của tiểu nữ mà không đòi hỏi gì… Tiểu nữ ngưỡng mộ người… Muốn được làm đệ tử của người, cùng người đi khắp nơi hành thiện tích đức.”

Bạn đang đọc Hồ Điệp sáng tác bởi httpluie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi httpluie
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.