Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện Khí cấp sáu hoàn mỹ

Phiên bản Dịch · 1763 chữ

Dịch: tinhtinh

Nguồn: TruyenYY

Vân Phi Vũ lập tức nhìn sang trang bìa ghi tư liệu cá nhân của mình, phát hiện vậy mà điểm kinh nghiệm của mình bất tri bất giác đã max (đầy).

Giờ phút này, tư liệu bỗng nhiên thay đổi.

- Họ tên: Vân Phi Vũ.

- Cấp bậc: 15.

- Linh khí: 140/140.

- Kinh nghiệm thăng cấp: 400/400 (chuẩn bị thăng cấp).

- Đánh giá tổng hợp: Yếu gà.

Ngay sau đó Vân Phi Vũ cũng cảm nhận được linh khí bên trong cơ thể mình đang chấn động, dòng khí xoáy từ trong đan điền xoay tròn càng lúc càng nhanh, màu sắc cũng càng ngày càng đậm, bên trong phòng hắn lập tức xuất hiện khí xoáy màu vàng đang tụ lại và xoay xung quanh cơ thể Vân Phi Vũ.

Vân Phi Vũ cảm nhận được bắp thịt trong cơ thể mình tràn đầy lực lượng, bất quá loại cảm giác này cũng dần dần tan biến, cảnh tượng kỳ lạ vừa rồi cũng không còn nhìn thấy.

Đợi đến lúc Vân Phi Vũ quan sát bên trong cơ thể của mình, phát hiện dịch thể bên trong đan điền cũng trở nên lớn hơn trước kia, tuy chỉ thay đổi rất nhỏ, thế nhưng Vân Phi Vũ vẫn có thể nhìn ra được, lúc này dưới sự đề thăng từ hệ thống, mình đã thăng cấp thành công.

- Họ tên: Vân Phi Vũ.

- Cấp bậc: 16. (Luyện Khí cấp sáu hoàn mỹ).

- Linh khí: 150/150.

- Kinh nghiệm thăng cấp: 0/500.

- Đánh giá tổng hợp: Yếu gà.

Cảm giác vừa thăng cấp thật thoải mái, tuy chỉ là tăng lên một cấp độ, nhưng điều này đối với Vân Phi Vũ mà nói cũng rất hài lòng rồi.

Luyện Khí cấp sáu, tại thành Vân Châu này cũng được coi là một cao thủ vừa phải, nhưng hắn nghĩ đến những điều này đều do có hệ thống trợ giúp, khiến cho Vân Phi Vũ vô cùng cảm ơn hệ thống, mặc dù biết rằng hệ thống không cần sự trợ giúp gì từ hắn nhưng hắn cũng rất cảm ơn.

Sau khi thăng cấp, Vân Phi Vũ cũng có phần hưng phấn, những điều này đều là do hắn hôm nay trao đổi những kỹ năng kia, trong lòng rất vui mừng, tuy rằng không có kỹ năng nào đặc biệt, thế nhưng đổi lấy điểm kinh nghiệm cũng là một thứ tốt a!

Hiện nay Phong Lôi Thần Chưởng là kỹ năng quan trọng nhất đối với hắn, hơn nữa dùng nó thì tiêu hao linh khí cũng không ít, dựa vào số lượng linh khí bây giờ của mình mà nói, tối đa chỉ có thể sử dụng nó ba lần liên tục, vì thế để phòng ngừa ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, ngay sau đây Vân Phi Vũ dự định lựa chọn một kỹ năng bậc trung mang uy lực không tệ.

“Thái Cực Băng:

- Công pháp Hoàng giai trung cấp, tiêu hao ba mươi điểm linh khí.

- Đặc điểm: Vừa nhanh vừa mạnh, thích hợp trong chiến đấu đồng đội.”

“Du Long Oanh:

- Công pháp Hoàng giai trung cấp, tiêu hao ba mươi điểm linh khí.

- Đặc điểm: Gồm có chức năng nghi ngờ.”

Ngay từ đầu Vân Phi Vũ đã cảm thấy khó hiểu với chức năng nghi ngờ là cái gì, nhưng dưới sự giải thích từ hệ thống, cái này còn gọi là Du Long Chưởng, chưởng ý phiêu nhiên (bồng bềnh), khiến cho địch nhân không đoán được uy lực từ chưởng phát ra.

Đây cũng là một kỹ năng hiếm có, nhưng mặc dù là Hoàng giai trung cấp thì đối với Vân Phi Vũ ở thời điểm hiện tại cũng mang lại sự trợ giúp khá lớn cho hắn, phải biết rằng một khi cao thủ quyết đấu, nếu thực lực hai người không phân cao thấp, hai bên đều sẽ thăm dò linh khí phát ra của đối phương để mà phòng bị, công pháp Du Long Chưởng này có thể khiến cho đối phương không thăm dò được, cứ như vậy nếu gặp phải địch nhân, đánh ra chưởng này sẽ khiến cho đối phương không kịp phòng bị.

Cho nên, ngoại trừ hai kỹ năng là Bồi dưỡng sủng vật và Chế dược, Vân Phi Vũ còn đổi được hai kỹ năng công kích để phòng thân.

Thăng cấp qua đi, Vân Phi Vũ cũng có chút mệt mỏi, tuy rằng hắn đối với hai kỹ năng sinh hoạt kia mang theo rất nhiều tò mò, nhưng mà cũng không cần vội, trước hết cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức rồi ngay mai nghiên cứu sau. Nghĩ như vậy, Vân Phi Vũ nhanh chóng rửa mặt rồi lên giường nghỉ ngơi.

....

Ở một nơi khác, ngoại thành Vân Châu.

Thiên Tâm Sơn cao vút có mây mù lượn quanh, các kiến trúc nhiều vô kể nối tiếp nhau san sát.

Một tòa tháp to lớn, quảng trường rộng rãi, các gian phòng xếp thành hàng, lúc này đèn đuốc sáng trưng, không cần phải đoán cũng biết nơi đây chính là Thiên Tâm Các. Mà lúc này tại một gian phòng yên tĩnh nằm trên đỉnh núi cao, một cô gái với dung mạo xinh đẹp, đang cầm trên tay một quyển sách và chăm chú đọc.

Ở dưới lầu, trong một đình viện rộng rãi, một con thú họ Ưng đang đứng ở đó, bất quá đầu Ưng thú này mắt to như chuông đồng, đôi cánh dài hơn mười trượng, đang chuẩn bị phóng thân thể lên trên.

Hướng tới lầu bên trên bay tới, Ưng thú nhanh như thiểm điện, đến khi bay tới gian phòng trên đỉnh núi, bỗng một thân thể từ cửa sổ gian phòng nhảy ra, chính là Tâm Nhu tiểu thư.

Chỉ thấy trên mặt nàng lộ ra ý cười vui vẻ, trong tay nàng cầm một thanh kiếm màu tím, trên thân thanh kiếm này lóe ra tử quang, linh khí bắn ra bốn phía, nhìn đã biết không tầm thường.

Thân thể Tô Tâm Nhu nhẹ nhàng đáp xuống lưng Phi nhi, mà cũng không đợi nàng mở miệng, Phi nhi thẳng tắp hướng về phía chín tầng trời lao đi.

Trong đầu nàng nhớ lại nội dung trong quyển bí tịch mà ngày hôm nay Vân Phi Vũ đưa cho nàng, bỗng nhiên Tô Tâm Nhu đâm ra một kiếm, một tia tử sắc phát ra uyển chuyển như Du Long, đem mây mù trên cửu thiên (chín tầng trời) đánh tan.

- Quả là một công pháp tốt.

Tô Tâm Nhu không nhịn được thở dài nói, nhưng ngay sau đó nàng lại vung Tử Kiếm trong tay lên, một đường vòng cung duyên dáng màu tím hiện ra, nếu như hiện tại có người ở đây nhìn thấy điều này, nhất định sẽ bị kiếm pháp phiêu dật và đầy anh khí kia hấp dẫn.

Sau khi diễn luyện một lượt bộ công pháp Kiếm Vũ Cửu Thiên, Tô Tâm Nhu cảm thấy thân thể của nàng càng ngày càng phiêu dật (linh hoạt), linh khí trong cơ thể nàng cũng bắt đầu xao động, nửa canh giờ đã qua mà nàng vẫn không hề có cảm giác mệt mỏi, trái lại linh khí từ trong thân thể phát ra càng lúc càng cuồn cuộn.

Dường như Phi nhi cũng bị tình huống xảy ra đối với chủ nhân mà ảnh hưởng, càng bay càng cao, thậm chí trên mắt ưng cũng phủ một tầng sương lạnh.

“Chẳng lẽ...” Tô Tâm Nhu càng múa càng nhanh, trong lòng nàng đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác muốn lột xác.

Sủng vật tương thông, Phi nhi cũng nhận thấy biến hóa từ trên người Tô Tâm Nhu.

“Kéc...” Một tiếng Ưng gáy cao vút, một người một ưng tiến vào chỗ sâu trong đám mây mù, chỉ trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng.

....

Sáng sớm hôm sau, gia đinh và thị nữ của tiền trang Linh Vân rối rít rời giường thật sớm, bắt đầu một ngày làm việc, người nhóm lửa, kẻ nấu cơm.

- Tiểu Thanh, ngày hôm nay tới lượt ngươi đi hầu hạ thiếu gia rời giường.

- Vâng.

Tiểu Thanh vừa nghe thấy ngày hôm nay tới phiên mình hầu hạ thiếu gia, cho nên vội vàng múc nước, bưng chậu rồi chạy tới viện của Vân Phi Vũ.

Có thể được hầu hạ thiếu gia rời giường, tiểu Thanh vô cùng vui sướng.

Bởi vì trong hai ngày gần đây, rất nhiều người khen ngợi những sự việc mà thiếu gia đã làm, hơn nữa việc buôn bán của tiền trang cũng ngày càng thuận lợi, điều này cũng nhờ vào công lao của thiếu gia, cho nên tiểu Thanh mang theo tâm trạng vui vẻ hướng về phía viện của Vân Phi Vũ, rất sợ sẽ làm chậm trễ việc của thiếu gia.

Bất quá, thời điểm tiểu Thanh đi tới gần đình viện của Vân Phi Vũ, chợt có một mùi thuốc nồng nặc lướt qua, tiểu Thanh cảm thấy tò mò, nhanh chân hướng về phía đình viện.

“Ai nha!” Bỗng nhiên trên chân truyền tới một trận đau xót, khiến cho nước trong chậu đổ ra ngoài.

“A! A!” tiểu Thanh tuy đau đớn nhưng vẫn cố gắng đứng lên, chỉ là rất nhanh lại bị ngã xuống đất, nhìn kỹ lại, thì thấy một con rắn nhỏ cắn lên chân tiểu Thanh.

Chỉ trong một cái chớp mắt, chỗ bị rắn cắn biến thành màu đen.

“A!” tiểu Thanh càng thêm hoảng sợ hét lên.

Đúng lúc này, cửa phòng Vân Phi Vũ mở ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh tiểu Thanh nằm trên mặt đất và hét lên tiếng đau đớn.

- Sao thế này?

Vân Phi Vũ nhíu mày hỏi, bất quá rất nhanh hắn nhìn thấy vết thâm đen trên mắt cá chân của tiểu Thanh:

- Cẩn thận, không được cử động.

Vân Phi Vũ vội vàng móc ra một viên Giải Độc Hoàn do chính tay mình vừa luyện chế, đưa đến bên miệng tiểu Thanh.

Lại qua một lúc, âm thanh đau đớn từ tiểu Thanh tắt hẳn, độc tố màu đen cũng từ từ biến mất, khi tiểu Thanh vừa định ngẩng đầu lên cảm ơn thiếu gia, nàng kinh ngạc phát hiện, con rắn nhỏ vừa rồi mới cắn mình, giờ đây đang quấn quanh cánh tay của thiếu gia.

Lời Nhắn Chương 28
Cảm ơn các vị đạo hữu đã đón đọc! Cầu donate cầu kim phiếu!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 161

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.