Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bán dược

Phiên bản Dịch · 1752 chữ

Dịch: tinhtinh

Nguồn: TruyenYY

- Thiếu gia, cẩn thận!

Mới vừa rồi tiểu Thanh bị con rắn nhỏ này cắn, đau như muốn ngất đi, cho nên lúc này rất sợ thiếu gia cũng sẽ bị rắn cắn.

- Ha ha, không có chuyện gì lớn đâu tiểu Thanh!

Vân Phi Vũ đối với tiểu Thanh tận tâm hầu hạ mình cho nên cũng không trách phạt, giờ phút này hắn một bên đùa nghịch tiểu Thanh Xà, một bên cười nói với tiểu Thanh.

- A! Thiếu gia, vì sao nó không cắn thiếu gia vậy?

- Tại sao nó phải cắn ta chứ? Nó là sủng vật của ta mà!

- Sủng vật!?

Trên mặt tiểu Thanh hiện lên vẻ không thể hiểu nổi, từ khi nào thiếu gia lại có sủng vật như thế? Cho nên nàng hiếu kỳ nhìn, thấy được vừa rồi tiểu Thanh Xà còn hung ác cắn mình, vậy mà giờ đây giống như là gấu ngủ đông vậy, nó nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay của thiếu gia, dường như cảm giác được bản thân mình nhìn nó, nó còn hướng về phía mình thè lưỡi ra.

- A!

Tiểu Thanh sợ hãi, nhanh chóng đứng lên rồi chạy ra khỏi nơi này.

Vân Phi Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải buông rắn nhỏ trong tay xuống.

“Xem ra Giải Độc Hoàn nhất phẩm này tạm được, hơn nữa kỹ năng sủng vật này cũng không tệ.”

Hóa ra, sáng sớm ngày hôm nay, Vân Phi Vũ không tài nào ngủ tiếp được, cho nên trời vừa hửng sáng hắn lập tức rời giường, đi dạo một vòng quanh thương khố (nhà kho) của tiền trang mình, rồi cầm lấy một con Độc Ban Xà còn sơ sinh và một ít dược liệu cấp thấp.

Bởi vì hưng phấn cho nên hắn không ngủ được, vì vậy bắt đầu tìm hiểu hai cái kỹ năng sinh hoạt mà mình mới đạt được.

Nhưng mà một tiếng trôi qua, hắn thông qua hệ thống chỉ tìm hiểu được hai đan phương của hai loại đan dược, một loại chính là Giải Độc Hoàn vừa rồi hắn cho tiểu Thanh ăn, còn một loại là đan dược cấp thấp dùng để trị liệu.

Hệ thống cũng giới thiệu rằng, Giải Độc Hoàn có thể xử lý được một số độc cấp thấp, nói chung là từ cấp hai trở xuống hầu như có thể giải được hết, còn đan dược để trị liệu kia được dùng khi bị thương.

Những đan phương này đều là kiến thức cơ bản, chủ yếu dành cho người mới vào như Vân Phi Vũ, độ thông thạo không cao, dù sao những đan phương cấp cao hơn cũng chưa được mở khóa, thứ hai là Vân gia dù gì cũng là một tiền trang (ngân hàng tư nhân), những đan dược mà nhà hắn buôn bán, không có loại nào không phải là đồ tốt.

Còn cái con Độc Ban Xà kia, là con linh thú duy nhất mà Vân Phi Vũ tìm thấy được xung quanh đây, tuy cấp bậc có hơi thấp một chút, nhưng đối với Vân Phi Vũ - người lần đầu sử dụng kỹ năng sủng vật mà nói cũng là đối tượng thích hợp.

Nhìn thấy hiệu quả tốt từ hai kỹ năng mang đến, khiến cho tâm tình của Vân Phi Vũ cũng khá tốt, sau đó hắn vào hệ thống rồi nhìn vào trang bìa có ghi hai kỹ năng, cẩn thận nhìn.

“Kỹ năng Luyện Dược: Sơ cấp.

- Đối tượng luyện chế: Đan dược nhất phẩm.

- Độ thành thạo: 20/100.”

“Kỹ năng Sủng Vật: Sơ cấp.

- Đối tượng bồi dưỡng: Từ linh thú cấp một đến linh thú cấp ba.

- Độ thành thạo: 5/100.”

Trong lòng Vân Phi Vũ sắp sướng đến phát rồ rồi, trải qua mấy ngày, bản thân mình từ một phế vật đã từ từ dung hợp được vào thế giới này, đã biến những ước mơ trước đây thành những kỹ năng cho mình phát huy thật sự trong thực tế, loại cảm giác từ địa ngục lên đến thiên đường này khiến cho hắn vô cùng hạnh phúc.

Hắn quay người đem bình đan dược nhất phẩm vừa rồi đặt vào bên trong không gian giới chỉ, rồi sau đó hắn xoay người hướng về phía cửa của tiền trang Vân gia, sau khi đến cửa, hắn dặn dò gia đinh dọn dẹp phòng của mình một chút.

Dù sao tại thời điểm mình luyện dược, cũng thải ra không ít cặn bã, hơn nữa bên trong phòng cũng có mùi, nếu như không quét dọn thì người ở như thế nào?

Ra khỏi tiền trang Linh Vân, Vân Phi Vũ đi tới chợ thị trường nhỏ ở lối vào sơn mạch, kỳ thực nơi đó cũng không nên được gọi là thị trường, bởi vì ở chỗ đó chỉ có một số nhóm dong binh đoàn dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm.

Trước đây nơi này tương đối hoang vắng, nhưng cùng với sự phát triển của thành Vân Châu, nơi đây dần bị những dong binh từ nam đến bắc làm cho càng ngày càng hưng thịnh, kết quả nơi đây dần trở thành địa phương chỉ có dong binh đoàn hoạt động.

Vẫn như lần trước tới đây, Vân Phi Vũ gọi một suất Ngũ Thải Cẩm Kê và một bình rượu Tuyết Hoa thượng hạng, bởi vì mới sáng sớm đã bận rộn, lúc này phải ăn cho thật thoải mái.

Chỉ một lát sau, một mâm Ngũ Thải Cẩm Kê đã được đưa đến.

- Quả nhiên, Ngũ Thải Cẩm Kê ở đây vẫn là ngon nhất!

Vân Phi Vũ không nhịn được ợ lên một tiếng, hắn đột nhiên tưởng tượng cảnh mình như một lão quỷ nghiện rượu bưng bình Tuyết Hoa lên tu ừng ực, vừa nghĩ như vậy hắn nhịn không được quan sát bốn phía.

Hình như bây giờ cũng đúng thời điểm đến giờ cơm trưa, có không ít những dong binh đi vào quán.

- Mẹ kiếp! Ngưng Huyết Tán của lão tử lại hết, mẹ nó chứ! Hôm trước lão tử đi tiền trang Linh Vân vay được 5 kim tệ, sau khi may mắn giết được một con Độc Nhãn Lang, ta còn tưởng rằng thời gian về sau sẽ thoải mái hơn một chút, nào nghĩ tới vài ngày gần đây Ngưng Huyết Tán lại tăng giá khiến cho kim tệ lão tử vất vả kiếm được hết sạch sẽ.

Một dong binh khoảng chừng ba mươi tuổi, vừa phẫn nộ nói vừa đặt trường kiếm của bản thân lên trên bàn, ngồi xuống bàn bên cạnh Vân Phi Vũ.

- Đúng vậy, lão đại, nếu cứ tiếp tục như vậy, chi bằng chúng ta lại đi tiền trang Linh Vân vay tiền. Aizzz! Vốn tưởng rằng hôm nay chúng ta săn bắt được một con Độc Nhãn Lang cấp hai mang thai, như vậy có thể chiếm được một ít hời, lại không nghĩ đến nửa đường lại bị người của Thiết Lang dong binh đoàn đoạt mất, đúng là xui xẻo!

Tiếp theo một dong binh với dáng người cao gầy cũng ngồi xuống.

Vân Phi Vũ ở bên cạnh nghe hai dong binh này tinh thần sa sút kể nể, không nghĩ tới bọn họ lại là khách hàng của mình, lập tức hứng thú nghe tiếp.

- Chính xác, càng ngày càng làm ăn khó khăn, những đan dược kia chúng ta đều dùng hết khi săn bắt con Độc Nhãn Lang kia, mà đan dược càng ngày càng đắt, biết trước như vậy trước kia lão tử đi học luyện dược, nếu không bây giờ có phải giàu có rồi không?

Người dong binh trung niên vẫn như cũ đầy căm phẫn nói.

Ánh mắt Vân Phi Vũ khẽ động, trong đầu bỗng xuất hiện một ý nghĩa.

- Lão đại, bình Ngưng Huyết Tán cuối cùng kia ta không cần đâu, mặc dù nói Độc Nhãn Lang không có độc, nhưng huynh bị cắn tạo thành một vết thương lớn như vậy, không nên cứng đầu chống chịu a!

- A! Không được, đây là bình thuốc cuối cùng của chúng ta, hơn nữa ta nghe nói ngày mai một số đoàn còn tổ chức đi săn giết một con ma thú cấp ba, đến lúc đó chúng ta có thể đi thử vận may!

Người đàn ông trung niên ngoài miệng thì nói vậy, nhưng tay phải là lại xoa bả vai bên trái, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn.

Vân Phi Vũ nhìn kỹ, phát hiện trên bả vai của người đó chảy ra vết máu tươi mờ mờ.

Ây da! Xem ra kiếm ăn cũng không hề dễ dàng!

- Hai vị khách quan, ăn gì?

Giờ phút này tiểu nhị cũng đi tới hỏi thăm.

- Cho chúng ta mười cái bánh bao và nửa bình Đao Tử Thiêu.

- Được, hai vị xin chờ một chút.

Xem ra hai tên dong binh này tinh thần quả thật đang sa sút, Đao Tử Tiêu là loại rượu kém nhất, chỉ dùng những lương thực đã cũ rồi chưng cất lên, điều này khiến cho Vân Phi Vũ có phần không đành lòng.

Rất nhanh, mười cái bánh bao được mang tới, lập tức hai tên dong binh đưa lên miệng và nhai ngấu nghiến.

Nhưng ngay lúc đang ăn, đột nhiên trước mặt họ xuất hiện một cái bình nhỏ, hai người giật mình ngẩng đầu lên nhìn Vân Phi Vũ.

- Vị đại ca này, ta nhìn thấy huynh bị thương nặng lắm rồi, trên người ta còn chút đan dược, huynh có thể dùng thử.

Sáng sớm nay Vân Phi Vũ cũng tranh thủ luyện được một ít Ngưng Huyết Tán cấp thấp, đây là kết quả thử nghiệm thành công, cho nên khi nhìn thấy hai dong binh nghèo túng này, khiến cho hắn cảm thông.

- Vị tiểu huynh đệ này...

Thoạt nhìn người đàn ông trung niên thô kệch, vậy mà lúc này lại lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, tuy nói các dong binh đều có tôn nghiêm của chính mình, nhưng với cuộc sống trước mắt, khiến cho họ không thể không cúi đầu, người luôn luôn không thích chiếm lợi ích như hắn, cũng lau qua miệng sau đó xé vải áo trên bả vai, cầm lấy bình thuốc rồi dốc chậm chạp từ trên xuống.

Lời Nhắn Chương 29
Cảm ơn các vị đạo hữu đã đón đọc!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.