Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy lại cảm xúc​

Phiên bản Dịch · 2023 chữ

Lời của tác giả ​ Ngồi trong căn phòng đó khoảng hơn một tiếng đồng hồ, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng nói của đám người đàn ông:

- Con bé đó khai ra gì chưa?

- Vẫn chưa. Nó cứng mồm quá!

- Nếu nó không khai ra, cứ việc xử nó đi. Bản thừa kế trong tay nó, nó chết thì bản thừa kế cũng không còn tồn tại. Bản thừa kế không trong tay nó thì nó không còn tác dụng.

- Tôi biết rồi.

Tiếng bước chân xa dần chứng tỏ họ đã rời đi. Vĩ Thanh thở phào một tiếng, lấy tay vuốt ngực. Họ nói nếu nó không khai ra thì cứ việc xử. Mà “xử” ở đây chỉ có thể là bị giết… trong tay lũ xã hội đen.

Lúc này, nó ngó vào tủ quần áo tìm Hoàng. Hồi nãy, khi có tiếng bước chân ở bên ngoài, hắn đã vội chốn vào trong sợ bị lộ. Hắn chui ra, phủi phủi quần áo nói:

- Nếu ở đây lâu, e là em sẽ bị đám người đó hại mất. Chúng ta tùy cơ ứng biến trốn thôi.

Hắn đi ra phía cửa sổ, nơi hắn đã nhảy vào rồi nhẹ nhàng mở cánh cửa đó ra. Nó đi đến gần, nhìn qua ô cửa sổ. Đây là tầng hai, cửa sổ cách mặt đất cũng phải hơn ba mét. Nhưng phía dưới đó có các thùng xốp được xếp cao hơn một mét, vậy chỉ còn cách hai mét nữa. Như thế thì vẫn quá cao so với nó. Hoàng chống tay lên bệ cửa, đu người một cái ra ngoài. Thoáng chớp mắt, hắn đã đứng trên đống thùng xốp tự lúc nào. Với chiều cao một mét tám, đầu hắn gần chạm đến ô cửa sổ. Hắn nói:

- Nhanh lên, trèo xuống rồi dẵm lên vai anh. Giữ chắc, anh sẽ bế được em xuống.

Từ trước đến nay, nó không phải đứa yếu đuối về khoản này. Nó liều một phen chèo qua cửa sổ rồi chống một bên đầu gối xuống bên vai Hoàng cách bệ cửa chừng gần bốn chục phân. Hai tay vịn vào cửa rồi nó thả nốt chân còn lại. Cả người nó cùng trượt xuống, nó nhanh tay ôm lấy cổ hắn. Thấy vậy, Hoàng cũng vòng tay ôm ngang eo nó giữ chặt. Hắn chuyển tư thế bế ngang người nó rồi một tay làm điểm tựa, hắn nhảy xuống khỏi đống thùng xốp một cách nhẹ nhàng.

Đặt nó xuống đất, hắn thở phào một tiếng. Nó hơi cúi gằm mặt nói nhỏ:

- Cảm ơn anh.

- Em không cần nói câu đó nữa. Là việc anh nên làm để bù đắp lại cho em. Từ đây ra đến ngoài kia sẽ còn gặp rất nhiều xã hội đen canh gác. Vậy nên cứ từ từ, tìm cơ hội thoát từng ải một. Anh đã hứa thì anh sẽ đưa em ra khỏi đây an toàn.

Nó gật đầu đồng ý rồi để mặc hắn nắm tay kéo đi. Vẫn là cảm giác an toàn ấy. Vẫn là cảm giác được bao bọc, che chở ấy. Hai năm rồi, đây là lần đầu tiên nó cảm nhận lại được sự ấm áp từ bàn tay Hoàng. Bàn tay mạnh mẽ như thể sẽ không bao giờ có thể tuột mất được nó. Nhưng sự thực thì hắn không làm tuột mất nó mà tự tay “ném” nó đi. Nghĩ đến chuyện đó, đáy lòng nó nhói lên cảm giác vừa đau lòng mà lại vừa hạnh phúc.

Đi được vài mét, Hoàng vội nép sang phía chiếc xe tải chở than bên cạnh. Bị chuyển hướng đột ngột, nó theo đà đập đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Hoàng đưa tay lên miệng ám hiệu im lặng. Áp mặt vào nơi con tim hắn, thấy nhịp đập nhanh dồn dập, nó nghĩ từ trước tới nay, nó luôn cho rằng hắn là kẻ vô tâm, trái tim sắt đá nhưng không ngờ hắn lại bất chấp đi cứu nó thế này. Cứ tưởng đã hiểu được con người hắn, nhưng thực ra, nó mới nhìn được vẻ bên ngoài mà thôi. Trái tim nằm sâu bên trong vẻ phong độ hào hoa cùng với khuôn mặt như soái ca này không hề lạnh lẽo chút nào. Phải chăng nó đã đánh giá nhầm hắn?

Ở ngoài kia, tiếng một người đàn ông vang lên:

- A lô! Bảo gì cơ? Đại ca nói ra phía cửa bắc canh chừng à? Ừ, tao sẽ cử người đi.

Tiếng chân người dồn dập rồi đi xa dần. Hoàng hơi nhòm ra thì thấy đám người canh gác ở đó đã đi hết. Hắn thở phào lần nữa dựa vào đầu chiếc xe tải.

Nó ngẩng đầu dậy lí nhí nói:

- Nếu thoát khỏi đây, em sẽ…

- Không phải nếu mà là chắc chắn. Thoát khỏi đây xong anh sẽ thuê vệ sĩ cho em. Chắc anh không thể âm thầm đi theo em suốt hai tư trên hai tư được. Nghỉ một lát nào, chúng ta còn cả chặng đường dài đấy.

Hắn lấy tay ấn đầu nó áp vào ngực mình. Bao nhiêu cảm xúc xưa kia đã lần lượt kéo về. Nó không ngờ mình vẫn có thể gặp lại được hắn và có lại cảm xúc với hắn như thế này. Hai năm trước khi hắn nói lời chia tay, tim nó tan nát, nó như biến thành con người khác, vô cảm, băng lãnh, không chấp nhận bất cứ một ai. Nó nghĩ, trái tim nó là do hắn bóp nát, không thể lành lại được nữa nên không thể chứa một ai. Nhưng giờ nó đã hoàn toàn đính chính lại, không phải tim nó đã tan nát không thể chứa một ai nữa mà là nó tự đóng cánh cửa ấy lại để đợi chờ một người. Trái tim chỉ có thể chứa một người, và cũng chỉ có một người có chìa khóa cánh cửa ấy. Nó đang ở trong vòng tay của người ấy đây, người ấy đã quay về đem lại bao nhiêu cảm xúc ngọt ngào. Cánh cửa trái tim nhận được tín hiệu từ chìa khóa dần dần mở ra để đón nhận yêu thương.

Yên lặng được không lâu, Hoàng tiếp tục kéo tay nó đi. Ở đây là hang ổ xã hội đen hay nơi tàng trữ than vậy? Đặt mắt ở đâu cũng có thể thấy những xe tải, container chứa than. Có khi số lượng xe chở than còn nhiều hơn số tên xã hội đen ở đây. Chỉ có hai nguyên nhân: Đây là nơi khai thác than hoặc bọn chúng khai thác trái phép rồi đem về tàng trữ ở đây. Mà chúng là xã hội đen, lấy đâu ra được cấp phép khai thác công khai thế này.

Đi lòng vòng mất hơn chục phút, cuối cùng nó và Hoàng đã đến được cổng. Nhưng ngoài đó có cả mấy chục tên xã hội đen, đến con muỗi bay qua còn khó. Chúng có súng ống và có cả dao dắt bên hông, không thể liều được. Hoàng kéo nó nép vào một bức tường của một căn phòng chắn ngang tầm nhìn từ cổng.

Đột nhiên có tiếng người vang lên:

- Đại ca nói gì? Con bé đó đã chốn được rồi ư? Đâu thể nào, chúng em đã canh gác ở cổng suốt mà.

Nó và hắn giật mình nhìn qua khe cửa ngay sau lưng. Một số tên xã hội đen đang ngồi chơi bài và uống rượu. Trông tên nào cũng mặt đỏ phừng phừng, hình săm chằng chịt khắp tay và lưng.

Đúng lúc đó, điện thoại nó reo lên. Nó giật mình luống cuống lôi điên thoại ra tắt đi. Đám xã hội đen đứng phắt dậy gầm gừ đi ra cửa quát:

- Là ai?

Chúng hung hăng đạp bay cánh cửa xa ra. Nó và Hoàng lùi lại phía sau. Tim nó đập nhanh dữ dội như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Nhìn tay tên nào cũng cầm súng, e là nó và Hoàng sẽ phải bỏ mạng ở đây. Nó run run bấu chặt lấy tay Hoàng. Hắn siết chặt lấy tay nó chấn an:

- Yên tâm! Sẽ đâu vào đấy cả thôi.

Đám xã hội đen nhìn chúng nó hỏi lớn:

- Chúng mày là đứa nào sao dám vào đây?

Đưa bên cạnh nói nhỏ vào tai tên vừa hỏi:

- Hình như nó là con bé đại ca mới bắt về đấy. Đại ca nói gặp được con bé đó thì xử nó luôn đi.

Đám người bọn họ nhìn nhau rồi nhìn nó cười man rợ. Một tên cầm súng trong tay rồi nạp đạn.

- Tất cả đứng yên, cảnh sát đây.

Vẫn là tiếng bước chân dồn dập, nhưng lần này ắt hẳn là tiếng chân của cảnh sát chứ không phải của xã hội đen. Mấy tên xã hội đen trước mặt nó hơi thất thần chạy đi chỗ khác. Chỉ có một tên còn đứng lại chĩa súng về phía nó.

- Chịu chết đi đồ ranh con.

Rồi hắn bóp cò. Đôi mắt nó mở căng hết mức nhìn viên đạn đang bay đến gần. Khi tử thần đã đứng trước mặt, Hoàng nhào tới đứng ra che chắn trước mặt nó và cố đẩy nó sang một bên.

Đoàng!

Chỉ trong một khắc, cảnh sát đã ập tới chỗ đó và bắt gọn tên xã hội đen. Cùng lúc Huy, Jolly và đứa bạn thân của Hoàng chạy tới. Đập ngay vào mắt họ là cảnh Hoàng hơi khuỵu gối trước mặt nó, máu loang khắp bả vai.

Một giọt nước mắt tuôn ra từ khóe mi và lăn dài trên má. Nó nhìn hắn một tay ôm lấy vai bị trúng đạn đang chảy máu đầm đìa nhưng vẫn mỉm cười với nó:

- Anh đã hoàn thành lời hứa. Mau về với anh Huy và Jolly đi, ở đây vẫn còn lộn xộn lắm.

Nó hai tay ôm lấy vai hắn vừa khóc vừa nói:

- Em xin lỗi. Vì em mà anh… Cớ sao anh phải tự hại mình như thế. Thực ra anh không cần phải cứu em, anh đã giúp em quá nhiều rồi.

- Đừng nói thế. Là anh sai, anh cần phải…

Bạn của Hoàng chạy đến đỡ lấy Hoàng từ trong tay nó, không cho Hoàng nói hết câu liền dìu hắn ra ngoài cổng. Huy và Jolly cũng đi đến hỏi rối rít:

- Thanh, có sao không? Có bị thương không?

- Em không sao hết. Chúng chưa làm gì em cả.

- Tạ ơn trời, về thôi.

Nó cùng Jolly và Huy đi ra phía cổng cùng cảnh sát nói chuyện. Nó nói bên trong khu đất này có chứa rất nhiều than nên cảnh sát cho người lục soát toàn bộ khu. Lần này bắt giữ bọn chúng không chỉ với tội danh bắt cóc người mà còn vì tội khai thác than trái phép, không kể đến chúng là xã hội đen luôn gây bạo lực.

Đưa Hoàng vào xe cứu thương xong, bạn của Hoàng nhìn nó cười nói:

- Anh rất khâm phục em. Thằng Hoàng không phải đứa có tình cảm tử tế gì, vậy mà em có thể biến nó trở nên chân thành như vậy. Hai năm trước, thấy nó có vẻ dây dưa, thật thà yêu em nên anh đã xúi nó bỏ rơi em. Anh xin lỗi.

Nó gượng cười đáp lại:

- Không có gì hết, không cần xin lỗi em.

Chuyện của hai năm trước ư? Dù nguyên nhân ra sao, là do ai sai hay uẩn khúc gì thì với nó đã không còn quan trọng nữa. Giờ trái tim nó đã mở cửa một lần nữa vì Hoàng, nó đã cho hắn cơ hội nữa thì không cần quan tâm trước đây hắn đã làm gì và như thế nào. Cảm xúc của nó đã được lấy lại.

Hết chương 15​

Bạn đang đọc Hãy để anh được yêu em lần nữa của Thủy Hàn (Eaquil)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daipham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.