Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy không thoát được đâu con trai

Tiểu thuyết gốc · 1898 chữ

- “Nói đùa chứ chỗ anh em ở chung với nhau mười mấy năm ta cũng khuyên ngươi nên lấy vợ a”

- “Cút, lượn đi cho nước nó trong”

- “Ta cũng muốn thấy tiểu hài tử ...”

- “Đậu xanh nhà nó, ngươi đang đùa ta đấy à? Thanh Thiên bắt đầu nổi cáu lên

- “Đùa có tý mà làm căng vậy?” thấy Thanh Thiên bắt đầu cáu nên hệ thống đành phải tạt tý nước cho nguội

- “Không thấy ta đang đau đầu lên hay sao?”

- “Có mỗi chuyện cưới xin mà làm đếch gì phải đau đầu? Không phải chỉ cưới là xong sao?”

- “Cưới cái beep! Ai biết mặt mũi như thế nào, tính cách ra sao? Lỡ ta cưới phải con mụ vừa xấu vừa đánh đá thì không phải ta toang sao? Còn nữa, cưới bây giờ mai mốt sao ta cưới thêm được vợ nữa? nhìn thì biết ta đào hoa cỡ nào rồi, sau này có nhiều mỹ nữ đến tỏ tình với ta chẳng lẽ ta lại từ chối hạnh phúc của người ta sao? Cưới bây giờ biết đâu nàng quản chặt thì biết đâu bao nhiêu mỹ nữ phải chịu khổ??” Vừa nói hắn vừa bừa ra một đống lý do lý trấu

- “Sao ngươi không nhìn xem có ai thèm lấy ngươi? Có người lấy ngươi rồi đó, sao ngươi lỡ từ chối đấy thôi”

- “Ừ thì … tóm lại ta không muốn cưới bây giờ, ngươi phải nghĩ cách cho ta” bị hỏi xoáy Thanh Thiên đành lách cho qua

- “Cách thì thiếu đếch gì: nào là giả chết; nào là giả bị si đa, hắc lào, lăng ben; nào là giả bị khùng, điên các kiểu; nào là bỏ nhà đi bụi, đi theo gái ….” Cứ thế hệ thống đề cử cho hắn một chuỗi danh sách

- “Ừ nhỉ, đúng rồi, bỏ trốn là xong nhưng mà làm thế nào? Từ nhỏ đến lớn ta đã ra khỏi cái khuôn viên này bao giờ đâu?”

- “Còn một tháng mà, cứ từ từ chọn thôi. Mà ta thấy cách giả gay khá hay đấy”

- “Biến cờ mờ nờ đi. Hừ, đến lúc này thì chỉ có bản thân mới tự cứu được mình thôi. Hầy, ai biểu ta tài trí hơn người như vậy chứ?!” Thanh Thiên nói với vẻ tự đắc

- “Này, ngươi quên ai vừa tham mưu cho ngươi à?” hệ thống nói với vẻ kinh bỉ

- “Dăm ba cái ý tưởng của ngươi thì kiểu gì ta cũng nghĩ ra thôi”

- “Ngươi ... Thôi ta bắt đầu nâng cấp đây. Tuần nữa gặp”

- “Nhanh lên đi, kế hoạch của ta có thể trót lọt hơn nêu ngươi có thể giúp được một cái gì đó”

- "Giận rồi! Bố éo giúp nữa cho ngươi tự đi mà lấy vợ"

- "Ây đợi đã, nãy giờ ta chỉ đùa thôi mà. Ây ây..."

- “Hệ thống sẽ nâng cấp sau 5 .... 4 ... 3 ... 2 ... 1 ... Bắt đầu nâng cấp”

- "..."

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong Thanh Thiên bắt đầu tự điều tra khuân viên mình ở, từ cuộc sống sinh hoạt ngoài khuân viên, thời gian mà từng người hầu đi qua lại bên ngoài, thậm chí hắn đã rời khỏi khuân viên để điều tra. Đôi lúc cũng có người nhìn thấy hắn nhưng chỉ ngạc nhiên và không nói gì, điều này làm cho hắn rất khó hiểu. Còn mẹ hắn, chỉ khi nào ăn cơm mới lôi chuyện cưới xin ra mở màn, điều này làm hắn sợ đến mức chỉ muốn ăn nhanh xong rồi chuồn đi.

Sau một tuần làm thám tử bất đắc dĩ, hắn cũng phát hiện ra rằng chỗ mình đang ở to vãi cả linh hồn ra, cái nhà này to bằng cái trường học cấp 3 của hắn và bên trong có rất nhiều khuân viên giống chỗ hắn đang ở, hắn cũng đã tìm hiểu bằng cách nghe lén các cuộc nói chuyện của các người hầu thì biết rằng mình đang ở nơi gọi là Thanh phủ. Thanh phủ là nơi thuộc gia tộc họ Thanh, chắc mẹ hắn cũng là thành viên gia tộc này, còn có nghe nói nơi đây có liên kết với Lâm Viên thành ở phía tây, cụ thể thì hắn không biết nhưng nhìn những người làm việc khuân vác đồ từ bên ngoài vào nhà kho thì chắc Thanh gia trang ở một nơi khá vắng vẻ nên cần nguồn cung cấp nhu yếu phẩm từ phía Lâm Viên thành.

Ngoài các sự việc bình thường đó, hắn còn phát hiện nơi đây khá nhiều điều bất bình thường như: ban ngày có khá nhiều nơi tập luyện như võ đường và ở đây thường có mặt của những đứa bé tầm mười tuổi, có đứa thì ngồi im như ngồi thiền, có đứa thì luyện võ; ở một khu khác có vẻ cao cấp hơn, nơi đây tụ tập những đứa nhóc bằng tuổi hắn đang tập luyện với binh khí nhưng hắn có cảm giác gì đó khá áp lực từ những đứa nhóc ở đây tỏa ra, nhìn chúng luyện võ mà nguy hiểm hơn cả những võ sư quyền anh hạng nặng; cuối cùng, một khu vực mà hắn quan ngại nhất khi tìm hiểu nơi đây là những người ở đây còn rất trẻ nhưng tất nhiên là già hơn hắn, ở đây chủ yếu toàn những người 20 tuổi, khi mới tiếp cận nơi đây thì hắn cảm nhận được một luồn uy áp còn hơn cả cái khu mấy thằng cùng tuổi hắn, đi vào sâu hơn thì hắn há hốc mồn khi thấy cảnh tượng người người nghịch nước, tất nhiên cũng có một số người nghịch lửa, đất, ... nhưng đa số là nghịch nước. Trốn sau một lùm cây mà nhìn cảnh tượng này, Thanh Thiên còn nhìn thấy những người bắn nước ra, tất nhiên là bắn từ bàn tay ra chứ bắn ở chỗ khác hắn cũng làm được. Hắn để ý có một số người tập một mình và không tập luyên cùng những người khác, những người tập một mình đó có người múa lửa, người ném đất và có cả người chơi nghịch điện nữa. Hắn cảm thấy phi lý khi nhìn thấy cảnh tượng này, sao họ có thể cầm được quả cầu nước? ; sao họ có thể làm cho đất mọc lên trước mặt mình, hậu duệ Sơn Tinh à? ; người kia chưởng lửa bắn tùm lum sao không ai nói gì? ; điện có ở đây sao? Trước giờ ta đâu thấy cái dụng cụ nào sài bằng điện đâu và sao điện phát ra từ nó nhỉ?

Mải mê nhìn mọi người chơi cái gì đó lạ lạ thì bỗng nhiên một tiếng ầm vang lên, một người trong số đó chưởng một chưởng làm nát một tảng đá lớn gần đó, sau đó là liên tiếp những tiếng ầm ầm theo sau. Không lâu sau đó, các tảng đá trên sân lúc đó hầu như đều bị tổn hại, có một số trực tiếp vỡ nát, một số thì chỉ có vài vết xước nhưng đa số là những viên đá nứt ra nhưng chưa đến mức đổ vỡ. Đang trốn trong bụi cỏ lúc đó Thanh Thiên há hốc mồm ra: “Ngọa tào, cái lề gì thốn? Làm thế đếch nào mà họ làm được như vậy?”. Đang ngạc nhiên trước kung cảnh vừa rồi bỗng mọi người đột nhiên quay về hướng Thanh Thiên khiến hắn giật cả mình, nhưng sau đó mọi người cũng quay sang chỗ khác và luyện tập tiếp mới khiến hắn thở phào: ‘Nếu dính một chiêu trong số đó thì mình chết chắc’ – hắn nghĩ thầm. Tạm rút lui khỏi chốn nguy hiểm ấy, hắn về nhà và nghĩ xem thử cái ký sinh trùng có bức ngưu đến mức cho mình học được mấy chiêu đó không nhỉ. Nếu để hệ thống mà biết, hắn sẽ chửi ầm lên: “Ai là ký sinh trùng? Mà ngươi nghĩ ta là ai mà không chỉ cho ngươi mấy cái trò mèo cào đó?”

Vừa mới trở về, hắn phát hiện ra mẹ đang đi tìm hắn, thế là hắn co đầu cắm cổ chạy vào nhà tắm.

- “Thanh Thiên ơi! Con đâu rồi?”

- “Con đang tắm”

- “Sao nãy giờ mẹ gọi không nghe?”

- “Có thể do lúc nãy con ngủ quên trong đây nên không nghe”

- “Vậy tắm nhanh lên rồi ra ăn cơm”

- “Dạ”

“phù” Thanh Thiên thở phào một cái khi nghe thấy bước chân mẹ xa dần, hắn chìm mình vào bồn tắm sau cả ngày lăn lộn trong những đám cỏ. Bữa tối đã được mẹ hắn chuẩn bị sẵn, như thường lệ khi ngồi xuống bàn ăn và mang tâm lí lo sợ chờ đợi mẹ hỏi vè chuyện hôn sự, nhưng điều càng lo sợ thì nó lại càng tới, mẹ hắn vô thẳng vào chủ đề:

- “Con không muốn cưới Lâm tiểu thư sao?”

- “Lâm tiểu thư? Đó là ai?”

- “Người mà mẹ nói con sẽ thành thân đó”

- “Có quen biết gì đâu mà cưới. Mẹ, con nói mẹ nghe nè, con năm nay 15 tuổi rồi, con đã là người trưởng thành nhưng vẫn còn nhỏ để tính đến chuyện thành thân, con muốn lấy người mà con yêu và trong trong chuyện tình cảm phải là sự gắn bó của cả hai chứ không phải là sự ép buộc mới có”

Khá bất ngờ với câu trả lời của cậu con trai, bà mẹ cũng nhớ lại khoảnh khắc ngày xưa, khi mà nàng yêu say đắm một người nhưng vì sự ngăn cách của hai bên, nên nàng và chàng mới xa nhau. “Không biết chàng có sao không? Có an toàn không? Con chúng ta đã lớn rồi, nó cũng đã hiểu chuyện mặc dù nó không nói nhưng nó đã hiểu rất nhiều. Hy vọng một ngày nào đó gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ lại với nhau”

- “Mẹ... Mẹ... Mẹ...”

- “Hả” bà vội vàng lấy tay lau nước mắt nơi khóe mắt

- “Mẹ có sao không?” Thấy mẹ có biểu hiện lạ Thanh Thiên hỏi

- “Mẹ không sao” nhìn cậu con trai bé bỏng ngày nào bây giờ đã lớn khôn rồi, nhìn khuôn mặt con trai khiên nàng nhớ tới chàng, cha con họ thật giống nhau, đều anh tuấn như vậy.

- “Vậy à?” mặc dù vẫn cảm thấy có mẹ có điều gì đó không ổn nhưng cậu không cố hỏi nữa

- “Con đang cố gắng bỏ trốn đúng không?” do dự hồi lâu mẹ hắn lai hỏi

- “Dạ... hả? mẹ... mẹ nói gì con không hiểu?” Thanh Thiên có cảm giác như dựng cả tóc gáy nhưng vấn tàm ra vẻ trấn định

- “Thôi đi ông, cả tuần nay ông làm gì mà người mẹ như ta lại không biết sao?”

- “Vậy mẹ biết hết rồi sao?”

- “Ừm, ta đã biết hết rồi” nàng nhìn Thanh Thiên đang chột dạ rồi cười nói

- “Nhưng con đã bí mật đến thế mà! Vô lý!”

- “Hừ, ở cái Thanh gia trang này cho dù con có chạy đi đâu thì đối với ta nó cũng không phải là bí mật cả”

- “...”

Bạn đang đọc Hậu Thế 3000 Năm sáng tác bởi ultronplk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ultronplk
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.