Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Như vậy là lớn rồi

Tiểu thuyết gốc · 1487 chữ

- “Không nói đến chuyện ấy nữa, taị sao ngươi lại ở trong cơ thể ta?”

- “Vậy sao ngươi không tự hỏi ngươi có gì để ta lại ở trong cơ thể ngươi?” hỏi vậy thôi chứ hắn chỉ muốn ở cơ thể Huy để ra khỏi cái địa ngục chán ngắt đó và hắn nghĩ Huy có cái gì làm ra cái gì đó tàn ác nên mới bị đưa xuống địa ngục. Nếu để hắn biết rằng do số Huy xui nên mới phải xuống đó thì không biết hắn có cảm tưởng gì?

Sau khi suy nghĩ về câu hỏi bừa của hệ thống, Huy mới nhận ra rằng cuộc sống mình chẳng có gì ra hồn và thêm ít kiến thức từ trên truyện, anime, ... đã cho hắn suy nghĩ rằng đây có thể mới là cơ hội để làm lại cuộc đời. Nghĩ như vậy, Huy lại hỏi hệ thống: “Ngươi có thể giúp ta thay đổi?”

Tưởng mình đoán đúng, hệ thống trả lời: “Tất nhiên, dù việc ngươi làm có là gì đi nữa thì đã có ta ở đây, ngươi sẽ trở thành người hùng nơi đây”

- “Vậy ta đang ở đâu?”

- “Để ta xem đã. Chúng ta đang ở trong một cơ thể đứa trẻ, do nó đã qua đời không lâu, cơ thể có hơi lạnh nhưng vẫn phù hợp nên linh hồn ngươi mới chui vào được" nhìn vào những thứ thấy được, hắn đưa ra câu trả lời mà ai cũng trả lời được

- “Vậy ta tái sinh với một cơ thể mới?”

- “Đúng vậy, nhưng đây chưa phải là tái sinh. Do cơ thể thằng bé khá đặc thù thêm với linh hồn ngu ngốc của ngươi nên cả 2 đều phải có thời gian dung hợp. Để tận dụng thời gian này, ta sẽ cải tạo cơ thể ngươi, điều này cần một khoản thời gian”

- “Cải tạo cơ thể ta? Bao lâu?

- “Cũng không lâu lắm, nhanh thì 10 năm, lâu thì 15 năm”

- “Nani? Mười mấy năm mà nhanh à?”

Hệ thống khá bất ngờ với câu hỏi của Huy vì hắn đã ở cái địa ngục hẻo lánh đó mấy ngàn năm rồi nên đối với hắn thì 10 năm khá ngắn.

Cuối cùng Huy cũng chỉ đành chấp nhận sự thay đổi 10 năm này và hỏi: “Thay đổi gì ở ta?”

- “Tất cả từ tư duy, đầu óc, cách nhận thức và cơ thể”

- “Thay đổi như thế để làm gì?”

- “Chứ ta kiểm tra thì thấy chỉ số IQ của ngươi có 2 chữ số thì sống làm sao nổi”

- “...”

- “Yên tâm đi, cách thay đổi đó sẽ giúp đầu óc ngươi trở nên thông minh hơn... ít nhất là hơn cái đầu hiện tại của ngươi”

- “Vậy sao? thế bắt đầu đi” trước cuộc sống phũ phàng Huy đành để cho cái tên hệ thống ấy thay đổi mình

- “Ký chủ có chấp nhận thay đổi không? Việc thay đổi sẽ tạm dừng hệ thống cho đến khi thay đổi hoàn tất” một giọng nói nghiêm túc vang lên khác hẳn với thái độ của thằng cha hệ thống mới nãy.

- “Có, ta chấp nhận thay đổi” không có nhiều đắn đo hắn chấp nhận

- “Quá trình thay đổi sẽ diễn ra trong 5 phút nữa, trong quá trình thay đổi ký chủ vẫn sẽ hoạt động bình thường và sự thay đổi sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến quá trình sống của ký chủ”

- “Cố nhanh lên nhé, ký sinh trùng”

- “Ký sinh trùng cái đầu ngươi. Cố sống cho đến ngày ta xuất hiện lại đấy, không lại phải tìm kiếm ký chủ mới mệt lắm”

- “...”

- “Quá trình thay đổi sẽ diễn ra trong vòng 5 ... 4 ... 3 ... 2 ... 1 ... Bắt đầu quá trình thay đổi” Nói xong, Huy bắt đầu mê man và thiếp đi lúc nào không biết.

10 năm sau ...

Trong một khuôn viên nhỏ, có một thằng nhóc đang cầm bút và bắt đầu viết chữ, người mẹ chỉ nhìn hắn và xoa đầu tiếp tục dại hắn viết chữ, đang học tập thì thằng nhóc bỗng quay lại và hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao chúng ta chỉ sống mãi trong khuôn viên này thế? Sao mọi người không sống chung với chúng ta?”

- “Do chúng ta phải chịu tội, nên ông ngoại mới cách ly chúng ta”

- “Ông ngoại là ai mà dám cho chúng ta chịu tội vậy ạ?”

- “Đứa nhỏ ngốc này. Ông ngoại vì đang bảo vệ chúng ta nên mới để chúng ta ở nơi này”

- “Vậy sao ông ngoại không đến tìm chúng ta?”

Người phụ nữ chỉ mỉm cười. Sau khi thằng bé nói được tiếng nói đầu tiên trong đời, bà đã dạy cho hắn cách xưng hô mẫu thân nhưng cứ y như rằng chẳng bao lâu thằng bé lại gọi mẹ. Những lúc như vậy bà chỉ đành cười khổ nhưng sau này đã quen cách gọi như vậy và coi nó là cách gọi đó là cách gọi mà đứa bé dành riêng cho nàng.

Thằng bé thấy mẹ không trả lời cho mình nên hỏi câu hỏi khác: “Mẹ ơi, có phải con tên Thanh Thiên vậy họ của con là họ Thanh giống mẹ không?”

- “Không phải đâu con”

- “Vậy con họ gì?”

Im lặng hồi lâu cuối cùng nàng cũng trả lời: “Con họ Long” (À ờ thì giống giống như mấy cái mà các bạn đã biết cũng chẳng khác gì nhiều, cõ lẽ ý tưởng này xưa rồi)

- “Vậy sao con không gọi là Long Thiên mà lại là Thanh Thiên?”

- “Ngốc ạ, con là Long Thanh Thiên nhưng sau này ai hỏi con chỉ kêu là Thanh Thiên thôi nhé”

- “Tại sao vậy ạ?”

- “Sẽ đến một lúc nào đó con sẽ biết là tại sao”

- “Dạ vâng” nói rồi thằng nhóc lại quay lại với đống chữ cái.

5 năm sau ...

- “Con trai ơi? Ra ăn cơm này”

- “Vâng ạ”

Một thằng bé 15 tuổi chạy đến bàn ăn và ngồi xuống:

- “ Wow, nay mẹ làm nhiều món ngon thế?”

- “Vậy ăn cho nhiều nhé”

- “Vâng ạ”

Đang ăn cơm bỗng dưng người phụ nữ nhìn vào con mình và nói: “Con giúp con chọn nương tử nhé?”

- “???”

- “Con cũng lớn rồi thì cũng phải lấy lão bà chứ”

- “Nhưng con mới 15 tuổi thôi mà”

- “Như con thì nhà người ta có cháu rồi kìa”

- “??? Tên lolicon đó ở đây vậy?”

- “Con nói gì?”

- “À không, con có nói gì đâu? Nhưng con muốn sống với mẹ cơ”

- “Mẹ chỉ cần có cháu thôi, không cần con sống chung đâu” bà mẹ trêu ghẹo nói.

- “Con không lấy bão bà đâu”

- “Nhưng mẹ tìm bà mai rồi, một tháng nữa người ta sẽ đến xem và làm lễ rước dâu”

- “Nhưng con ...”

- “Không nói gì nữa, ý mẹ đã định rồi”

Kể từ khi mười 12 tuổi, trí nhớ của Thanh Thiên đã được cải thiện dần và hắn bắt đầu việc nhớ lại những ký ức cũ, cái ký ức mà hắn xém phải ăn xin ngoài đường, dần dần cách nói chuyện và nhận thức của hắn thay đổi.

Trong đêm tối, Thanh Thiên đang nằm trên giường và suy nghĩ về chuyện mẹ nói trong bữa ăn hôm nay: “Hầy, sao mẹ bắt ta cưới sớm vậy? hệ thống a, sao ngươi chưa ra nữa, nguy cơ sắp ập đến đầu ta rồi này, bây giờ ta phải làm sao đây chứ? Hầy, ta khổ quá mà...”

- “Ngươi đang nghĩ cái giống bíp gì vậy?” một giọng nói vang lên

- “Ngươi hoạt động lại rồi sao?” Thanh Thiên vui mừng như cờ hó nhìn thấy chủ liền lao vào hỏi ngay

- “Vậy chứ ngươi nghĩ ai đang đang nói chuyện với ngươi?”

- “Thật tốt quá! Mà sao bây giờ ngươi mới hoạt động?”

- “Chứ không phải tại tên phế thải nhà ngươi khiến ta mất nhiều công sức vậy để cải tạo lại à?” nói đến đây lão hệ thống nhớ lại cái quãng thời gian cải tạo lại não bộ của tên ký chủ này nó phải gọi là mệt vãi cả linh hồn, cho dù hắn cố gắng sửa lại thế nào thì y như rằng cũng chẳng thay đổi là bao

- “Hì hì, vậy giờ là ổn hết rồi à?”

- “Ngươi nghĩ hay quá, còn phần nâng cấp hệ thống ta nữa”

- “Hả? Nâng cấp? Gì nữa cha, lại phải đợi à?”

- “Không rắc rối vậy đâu? Do ngươi là người mới ký chủ nên khi đến một mức nào đó thì hệ thống sẽ nâng cấp cho phù hợp với ngươi”

- “Vậy quá trình này mất bao lâu?”

- “Nhanh lắm, cỡ một tuần à”

- “Cũng tạm chấp nhận được nhưng vấn đề của ta thì sao?”

- “Kệ ngươi”

- “...”

Bạn đang đọc Hậu Thế 3000 Năm sáng tác bởi ultronplk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ultronplk
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.