Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải quyết vấn đề, tiến về Đế Đô

Tiểu thuyết gốc · 1440 chữ

Tiêu Chiến mơ hồ tỉnh lại, sau đó nhìn xung quanh như cảm thấy có điều gì đó không đúng. Hắn ta cảm thấy như đã có chuyện gì xảy ra mà bản thân không hề hay biết.

Lúc này bên ngoài có người chạy vào mở cửa phòng của Tiêu Chiến.

" Phụ thân người mau ra xem bên ngoài kìa." là Tiêu Viêm, hắn hớt hải chạy vào tìm Tiêu Chiến, gương mặt lộ rõ vẻ sợ sệt.

Tiêu Chiến nhanh chóng cùng Tiêu Viêm ra ngoài, ở giữa khoảng sân rộng của Tiêu gia lúc này cắm sừng sững một trụ đá cao khoảng 5 mét, là một trụ đá thô sơ nham nhở giống như có ai đó vừa đem nó về từ đỉnh núi, dùng đấu khí tùy tiện chạm khắc nó thành hình trụ rồi cắm ở đây, mặt đất xung quanh lún xuống nứt ra thành đường như mạng nhện, chứng tỏ lực cắm trụ đá xuống cực kì mạnh.

Lúc này người của Tiêu gia đang vây kín xung quanh trụ đá, mọi người đều kinh ngạc nhìn lên một chữ khắc trên thân trụ đá.

" Sát "

Tiêu Chiến rùng mình, ai lại làm ra trò này với Tiêu gia chứ. Hắn không nghĩ tới ai có đủ khả năng, cũng chưa từng nghĩ Tiêu gia từng chọc tới ai mà lại để người ta cắm trụ đá giữa gia tộc như vậy.

Lúc này ở trong phòng Tiêu Lệ, trên bàn có 4 chiếc bát lớn xếp chồng lên nhau. Nữ nhân đang ngồi ăn bát mì thứ 5, tay cầm đũa liên tục gắp mì cho vào miệng ăn một cách ngon lành.

Sau khi ăn hết mì trong bát, nàng ta bê bát lên tu một hơi hết sạch nước không còn gì bên trong. Sau đó đặt nó lên 4 chiếc bát ban nãy rồi thở ra một hơi vui vẻ.

" Tiểu tử...nói xem đây là món mì gì mà ngon vậy? Là ngươi học từ ai hay là tự nghĩ ra?" Nữ nhân lúc này lấy lại thái độ bình tĩnh và nghiêm trọng hỏi.

Tiêu Lệ đáp : " Là do ta nghĩ ra, nếu như tiền bối muốn thì lúc nào ta cũng có thể nấu cho người."

Nữ nhân đứng dậy, quay mặt nhìn về phía cửa sổ hướng ra bên ngoài nơi mà có bóng dáng của Vân Mộng đang đứng. Nàng ta lên tiếng đe dọa Tiêu Lệ : " Tiểu tử, ta đồng ý trả tự do cho Tiêu gia rồi. Nhưng ngươi nên biết ta sẽ không vì món mì này mà ngừng việc truy tìm thứ kia. Vốn dĩ muốn tìm xong diệt nhanh Tiêu gia nhưng vì sự xuất hiện của ngươi nên ta mới bỏ qua cho Tiêu gia."

Tiêu Lệ đứng dậy hành lễ với nữ nhân kia : " Đa tạ tiền bối đã chiếu cố, phần ân tình này nhất định ta sẽ báo đáp."

Nữ nhân cười lạnh : " Với một tên Đấu Sư như ngươi mà muốn báo đáp ta ư, nói mà không biết ngượng mồm. Ta ở đây chỉ vì một mục đích duy nhất, hãy nhớ điều đó."

Nói xong, nữ nhân này giống như làn khói tự động tan biến như chưa từng xuất hiện. Lúc này Tiêu Lệ mới thở phào, tim hắn vẫn còn đang đập thình thịch.

Nữ nhân thần bí này không biết lai lịch ra sao, chỉ biết là tới Tiêu gia tìm một thứ đồ. Không tìm được nên đã thao túng toàn bộ Tiêu gia làm ra những chuyện khó đỡ. Bán hết phường làm ăn của Tiêu gia, còn gây mâu thuẫn dẫn đến việc làm ăn thua lỗ, những mối quan hệ trước giờ đều bị phá hỏng, tổn thất là không nhỏ. Mà đó chỉ là nàng ta chơi đùa cho đỡ chán. Tiêu Lệ phải uốn lưỡi liên tục mới thuyết phục được nữ nhân này ăn mì của mình, nào ngờ nữ nhân này mê món mì của hắn nên đã chịu đồng ý không nhúng tay vào phá đám Tiêu gia nữa.

Theo lẽ thường thì Tiêu Lệ sẽ không biết thứ đồ nữ nhân kia tìm là gì, nhưng hắn là người xuyên không, đã đọc truyện mấy lần rồi nên biết rõ thứ nữ nhân kia tìm chính là Đà Xá Cổ Đế Ngọc. Chắc chắn nàng ta là người của Cổ Tộc, xem ra Cổ Tộc không chỉ để mỗi mình Huân Nhi ở đây.

Tiêu Lệ nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Vân Mộng tay cầm trường kiếm xinh đẹp đứng dưới gốc cây ngắm lá rơi, thấy cửa mở liền quay ra và đi tới.

" Tình hình thế nào rồi?" Vân Mộng hỏi.

Tiêu Lệ đáp : " Mọi chuyện ổn cả rồi, chỉ là nữ nhân kia để lại dấu tích lớn như vậy ở Tiêu gia, chắc mọi người sẽ sợ hãi lắm."

Vài ngày sau.....

Tiêu Lệ đang ngồi trên xe ngựa, bên cạnh còn có Vân Mộng và Tiêu Ngọc. Bọn họ đang hướng Đế Đô thẳng tiến, Tiêu Lệ vì đã đột phá Đấu Sư trong vòng 6 tháng như lời đã hứa tới các vị trưởng lão nên bọn họ đành phải chấp nhận cho Tiêu Lệ tới Đế Đô lập nghiệp.

Và hắn còn thuyết phục được cha hắn cho hắn đem theo vài người, trong đó có cả Tiêu Ngọc. Thực ra là vì Tiêu Ngọc nằng nặc đòi theo đi, được cha mẹ nàng đồng ý rồi nên nàng cứ như vậy đi theo Tiêu Lệ.

Còn Vân Mộng, nàng cũng đã gặp qua người của Tiêu gia. Tiêu Lệ giới thiệu rằng nàng là người đã giúp hắn trong Ma Thú Sơn Mạch nên Tiêu Chiến đối đãi với Vân Mộng rất tốt, và đương nhiên nàng cũng đi theo Tiêu Lệ tới Đế Đô vì tiện đường về Vân Lam Tông.

Đang di chuyển, đột nhiên phu xe vén rèm thò đầu vào nói với Tiêu Lệ : " Thưa công tử, phía trước là một khu rừng."

Tiêu Lệ gật đầu : " Ta biết rồi."

Sau đó Tiêu Lệ quay sang nói với Vân Mộng và Tiêu Ngọc : " Ngươi theo ta ra ngoài còn muội ở lại trong xe."

Tiêu Ngọc gật gật đầu, còn Tiêu Lệ và Vân Mộng ra ngoài. Cả hai kiếm hai con ngựa rồi cưỡi, đoàn xe tiếp tục di chuyển.

" Rời xa khu thành thị sẽ là nơi lý tưởng cho đám thổ phỉ lộng hành, nơi này cách Ô Thản Thành hơn 20 dặm, lại có địa hình rừng rậm rất dễ để là nơi cho đám thổ phỉ mai phục ẩn náu, mọi người chú ý cẩn thận." Vân Mộng chỉ tay phân phó mấy người phu xe cùng vài người của Tiêu gia cưỡi ngựa phía sau, nhìn rất ra dáng một chỉ huy.

Tiêu Lệ nhìn nàng mà cười thầm : " Nữ nhân này, xem người của Tiêu gia như người nhà của nàng ta mà sai bảo sao."

Vân Mộng dặn dò xong đám người, quay sang nhìn Tiêu Lệ cưỡi ngựa đi bên cạnh mà căn dặn : " Ngươi đi phía sau ta một chút, nếu có bị phục kích thì còn tránh được bị thương, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Tiêu Lệ cười khổ : " Lòng tốt của Mộng cô nương ta xin nhận, có điều ta cũng đâu phải là dạng phế nhân, ta có thể tự bảo vệ mình."

Vân Mộng tặc lưỡi nói : " Mặc kệ, đi phía sau ta đi."

Tiêu Ngọc vén rèm nhìn ra ngoài, thấy được sự quan tâm của Vân Mộng giành cho Tiêu Lệ thì trong lòng thầm nghĩ : " Nữ nhân kia có ý với Tiêu Lệ biểu ca sao?"

Thời gian mấy ngày ở Tiêu Gia, Vân Mộng cũng đã được gặp mọi người và trong đó có cả Tiêu Ngọc. Tiêu Ngọc thấy nữ nhân này và Tiêu Lệ luôn kè kè bên nhau thì trong lòng nảy sinh sự đố kị. Nhưng nàng cũng nhìn ra được là do Vân Mộng dính lấy Tiêu Lệ chứ không phải Tiêu Lệ muốn ở bên Vân Mộng, điều này khiến Tiêu Ngọc càng không có thiện ý với Vân Mộng.

" Hừ...nữ nhân đáng ghét ta không để Tiêu Lệ biểu ta của ta bị ngươi cướp đi đâu." Tiêu Ngọc thầm nói.

Bạn đang đọc Hậu Cung Tại Đấu Khí Đại Lục sáng tác bởi Tavuongkkzz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tavuongkkzz
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.