Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuồng nhân một tay

Tiểu thuyết gốc · 1671 chữ

Đoàn người đi thẳng về hướng rừng cây, xung quanh cây cối dày đặc chỉ có con đường mòn uốn lượn. Tiêu Lệ cảnh giác quan sát tứ phía, đột nhiên nghe thấy tiếng chém giết cách đó khá xa về phía trước.

Tiêu Lệ và Vân Mộng sắc mặt lại trầm xuống, Tiêu Lệ ra lệnh cho đoàn xe ngưng lại. Sau đó thì nhắc nhở : " Vân Mộng ngươi ở đây bảo vệ, ta đi thăm dò."

" Không, ta sẽ đi cùng ngươi!" Vân Mộng lắc đầu nói.

" Ở yên đây đi!" Tiêu Lệ nói và nhảy khỏi lưng ngựa.

Vân Mộng không dám đuổi theo vì ban nãy hắn dùng ánh mắt đầy giao phó và tin tưởng cho nàng. Vân Mộng thở dài và ở lại không đuổi theo.

Tiêu Lệ nhanh như khỉ nhảy lên những tán cây, hướng về phía trước nơi động tĩnh ngày càng lớn. Tiêu Lệ dừng lại trên một cành cây cao, phía trước là một nhóm người đang lao vào nhau chém giết, khí thế này cũng thật là hung tàn.

Kiếm vung lên, máu bắn tung tóe, tiếng hét tiếng gào thét vang cả một vùng. Trong đám người có một thiếu niên bị cụt tay phải, mái tóc dài buông xõa dính đẫm mồ hôi và máu tươi, tay cầm một thanh đao sắc lẹm nhuốm máu, hắn lao tới đâu là đầu rơi tới đó, hắn như hung thần của tử thần, lao vào giữa vòng quân địch chém giết điên cuồng, thoáng một cái mười mấy mạng người chết trong tay hắn.

" Chết tiệt...chúng ta gặp quỷ rồi mau rút thôi." Trong đám người có người sợ hãi kêu lên, sau đó vứt kiếm mà bỏ chạy.

Mấy người còn sống cũng sợ trợn cả mắt, vứt bỏ vũ khí chạy bạt mạng. Thiếu niên kia không có ý muốn tha, hắn lao tới đuổi theo vung kiếm chém từng tên một.

Tiêu Lệ nhìn toàn cảnh, sắc mặt tỏ ra kinh hoàng thầm nói : " Sát khí lớn quá, ra tay cũng thật tàn nhẫn...người này lại là ai nữa vậy."

Sau khi đuổi giết hết đám người, thiếu niên quay trở lại bãi chiến trường nơi này hiện tại toàn là thi thể và máu tanh. Hắn đi tới nơi một cỗ thi thể nữ nhân nằm bất động, có một thanh đoản đao cắm ngay tim.

Thiếu niên ôm thân xác nữ nhân kia mà gào lên đầy đau khổ. Đột nhiên hắn trợn mắt lên nhìn về phía rừng cây, sau đó chân hắn đá lên một mảnh gỗ rồi dùng thanh đao trong tay đánh vào mảnh gỗ khiến mảnh gỗ lao về phía rừng cây gần đó.

Tiêu Lệ giật mình nhảy ra khỏi tán cây, hắn xuất hiện trước mặt của thiếu niên kia. Tiêu Lệ giật mình vì thiếu niên này có cảm nhận thật tuyệt vời, hắn đã cố không gây ra động tĩnh rồi nhưng vẫn không thể trốn mãi.

" Chết đi!" Thiếu niên buông xác của nữ nhân kia xuống, sau đó lao về phía Tiêu Lệ với đôi mắt đỏ ngầu đầy tức giận và thù hận.

Tiêu Lệ lập tức biến ra súng bắn lưới, bóp cò một cái tấm lưới thép bền chắc bắn ra tóm lấy thiếu niên kia khiến hắn rơi bịch xuống đất.

Thiếu niên kia chưa từng thấy thứ vũ khí nào như thế này nên bị trúng chiêu cũng là điều hiển nhiên, hắn nằm vùng vẫy trên đất, càng vùng vẫy thì lưới càng thít chặt hơn.

" Chất liệu này cũng lạ quá, khốn kiếp....Aaaaa!"

Thiếu niên kia gầm lên, hắn vô cùng tức giận vì không thể thoát ra khỏi tấm lưới này. Tay cầm đao cũng bị quấn chặt.

Tiêu Lệ cất súng bắn lưới đi, sau đó tiến về phía trước lên tiếng : " Đừng vùng vẫy, vùng vẫy chỉ khiến nó trói ngươi chặt hơn."

Thiếu niên lúc này mới để tâm tới Tiêu Lệ, hắn hừ lạnh : " Ngươi là ai?"

Tiêu Lệ nhíu mày : " Ban nãy ngươi còn điên cuồng chém giết, còn muốn tấn công ta, bây giờ lại hỏi ta là ai xem ra ngươi cũng đã tỉnh táo rồi....nói xem vì sao ngươi lại giết người, có thể ta có cách giúp."

Thiếu niên bật cười : " Haha giúp ư, ngươi từ nơi nào xuất hiện mà thích lo chuyện bao đồng vậy...nếu ngươi không phải đồng bọn của chúng thì ta sẽ tha cho ngươi....mau thả ta ra."

Tiêu Lệ lên tiếng : " Ta thấy ngươi rất đau khổ khi người ngươi quan tâm mất mạng, là cô gái kia sao...có vẻ ngươi bị phục kích khi đang trốn chạy nhỉ, nhìn bộ dạng của ngươi cũng quá thê thảm rồi. Chúng ta có duyên gặp mặt biết đâu ta lại có thể giúp ngươi."

Thiếu niên nhíu mày nghi hoặc : " Ngươi có mưu đồ gì, ta đã nói là không cần."

Tiêu Lệ mình cười : " Mưu đồ thì không, chỉ là ta thấy khả năng chiến đấu của ngươi rất tuyệt, rất hợp ý ta, ta đang cần một thủ vệ như ngươi. Nếu ngươi theo ta ta sẽ đáp ứng nguyện vọng của ngươi."

Thiếu niên cười to vẻ giễu cợt : " Haha ngươi không nhìn lại bản thân xem, ngươi cũng chỉ ngang tuổi của ta mà thôi...vậy ta nói cho ngươi biết ta muốn giết một người, người này là đại trưởng lão của Vân Lam Tông - Vân Lăng. Hắn là Đấu Vương cường giả, ngươi có thể giúp ta giết hắn không? Nếu được thì ta sẽ theo ngươi."

Tiêu Lệ nhíu mày một chút, sau đó mỉm cười đáp : " Hiện tại thì chưa...nhưng sau này thì có thể."

Nói rồi hắn đưa tay cầm đoản đao cắt nơi mắt lưới, lập tức lưới bung ra cho thiếu niên kia được tự do. Thiếu niên kia tự do rồi liền nhảy lui ra xa đề phòng, thấy Tiêu Lệ không có phản ứng gì hắn liền nói : " Lời ngươi nói là thật?"

Tiêu Lệ gật đầu : " Đương nhiên rồi!"

Thiếu niên thầm nghĩ : " Tên này có loại vũ khí kì lạ mà ta chưa thấy bao giờ, có thể hắn có nhiều vũ khí khác, ta sẽ theo hắn xem hắn có loại vũ khí nào có thể giết được Vân Lăng hay không, khi đó ta sẽ trộm nó đi."

Thiếu niên suy nghĩ xong thì gật đầu : " Được...ta theo ngươi, nhưng trước hết ta phải chôn cất muội muội của ta đã."

Một lúc sau, Tiêu Lệ cùng thiếu niên kia về vị trí đoàn xe. Thấy Tiêu Lệ dẫn theo người về, người này lại còn có ngoại hình nhếch nhách, máu tanh khắp người. Vân Mộng lập tức rút kiếm ra đề phòng.

Tiêu Lệ lên tiếng ngăn cản và giới thiệu : " Đây là Cuồng Xích, là người của mình không cần phòng vệ."

Vân Mộng đưa mắt dò xét nhìn thiếu niên tên Cuồng Xích. Cuồng Xích cũng đưa mắt thăm dò Vân Mộng, cả hai đề phòng nhau tay cầm chắc vũ khí của mình. Tiêu Lệ cảm thấy được cả hai sắp lao vào nhau tới nơi liền lên tiếng khuyên can.

" E hèm! Chúng ta tiếp tục lên đường thôi."

Vậy là cả đám người tiếp tục lên đường, sau đó mấy ngày thì đoàn xe đã tới một khu thành thị sầm uất. Tuy nơi này chưa phải Đế Đô nhưng vẫn náo nhiệt hơn Ô Thản Thành rất nhiều.

Đoàn xe dừng lại, tìm một quán trọ nghỉ qua đêm vì mọi người sau mấy ngày đi đường cần nghỉ ngơi và thêm lương thực. Tiêu Lệ, Cuồng Xích và Vân Mộng lúc này ngồi cùng nhau trên một bàn trà. Hơi ấm từ trà bay lên rồi nhanh chóng tan vào không khí, Tiêu Lệ đưa tay vào trong ngực áo sau đó lấy ra một bịch khô bò, thực ra đó là hắn đưa tay vào trong áo để không cho bọn họ biết hắn có thể biến ra đồ vật mà nghĩ hắn cất đồ trong áo.

Không cần dùng thứ gì đập, chỉ đơn giản Tiêu Lệ dùng tay dày vò cho miếng khô dò tơi ra, sau đó xé thành từng sợi một cách hết sức chuyên nghiệp. Vân Mộng và Cuồng Xích nhìn vậy thì không khỏi kinh ngạc.

Sau khi Tiêu Lệ lấy chanh vắt lên thì mới là xong, hắn liền cầm lên một sợi khô bò vừa ăn, chấm với chút tương ớt để trong bát rồi bỏ vào miệng một cách ngon lành.

" Hai người cũng ăn đi." Tiêu Lệ mời hai người Cuồng Xích và Vân Mộng ăn.

Cả hai tò mò nếm thử, sau đó thì đã nghiện món này mà ăn điên cuồng. Sau đó Tiêu Lệ lại lấy ra một gói khô bò nữa.

Cả ba vừa ăn vừa bàn chuyện, Cuồng Xích cũng kể ra câu chuyện của bản thân cho cả hai nghe. Cái tên Cuồng Xích là Tiêu Lệ vừa đặt cho hắn chứ thực ra hắn không có tên, hắn chỉ là một đứa trẻ mồ côi được mọi người gọi tên là Đầu Gỗ.

Từ khi sinh ra Đầu Gỗ đã không biết cha mẹ mình, hắn lang thang khắp nơi, xin ăn qua ngày. Cho tới một hôm hắn gặp được một người phụ nữ tốt bụng, người này đã cưu mang hắn và cho hắn vào sống chung trong căn nhà nhỏ. Ngoài người phụ nữ ấy còn có một cô bé, đó là con của người phụ nữ kia. Cả hai coi Đầu Gỗ như người thân và bản thân Đầu Gỗ cũng coi họ như vậy.

Bạn đang đọc Hậu Cung Tại Đấu Khí Đại Lục sáng tác bởi Tavuongkkzz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tavuongkkzz
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.