Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác Mộng

Tiểu thuyết gốc · 3736 chữ

Trời đã dần bớt nắng, Cao Minh đi ra khỏi trấn, đi dọc con sông về phía thượng nguồn cho đến khi thấy một nhánh suối tách ra rẽ về bìa rừng. Con suối này rất phù hợp để tắm rửa, không quá rộng và sâu, nước thì chảy không quá xiết. Cao Minh quan sát xung quanh và dưới suối, sau đấy bỏ quần áo rồi nhảy xuống tắm. Người hắn quá hôi, phải làm sạch sẽ bản thân mới mong tìm được công việc tốt. Hắn chà đầu và thân với những chiếc lá hương bạc hà bản thân nhặt dọc đường đi. Tiện thì vò cả bộ quần áo mà mình cho là sạch sẽ và mới nhất. Lá bạc hà này được sử dụng trong đời sống Ionia rất nhiều. Ông Liam đã từng dạy hắn cách chiết xuất tinh dầu bạc hà. Thế nhưng ở đây không có dụng cụ để làm vậy. Cao Minh chỉ biết dùng theo cách thô sơ và phí phạm nhất đó là xài trực tiếp.

Mặc tạm bộ đồ cũ, Cao Minh bắt đầu nhặt đá, xếp thành vòng tròn, sau đó tìm kiếm củi khô rồi đánh lửa. Cảm tạ rằng thế giới Runeterra này có sự kết hợp giữa ma thuật, kiếm và cả công nghệ. Đá lửa là một thứ mà gần như nhà nào cũng có. Ông Liam không ngoại lệ. Lửa nhanh chóng được đánh lên, Cao Minh kiếm thêm vài ba nhánh cây dài khác, rồi treo lên quần áo ướt. Lúc này thời gian vẫn còn rất sớm, cùng lắm là bốn giờ chiều. Hắn lấy quần thừa trong balo, buộc chặt hai ống lại. Sau đấy kiếm hai tảng đá lớn bên bờ, chặn con suối sao cho chỉ có một lỗ nhỏ chảy chính giữa qua. Rồi bỏ quần đã buộc vào giữa, cố định chặt nó với vài tảng đá khác. Theo lý thuyết cách này sẽ kiếm được cá.

Trong lúc chờ đợi, Minh đi loanh quanh kiếm thêm củi khô, nhặt lá bạc hà và nhiều loại khác. Trở về bên suối, chất củi và bùi nhùi một bên, Minh kiểm tra cái bẫy cá giữa suối kia, thật may mắn có ba con cá nhỏ, vừa bằng bàn tay. Minh vùi cá vào bùi nhùi, nướng trui cả ba con rồi phân loại hoa cỏ đã nhặt. Vài ba cây bạc hà còn lại toàn hoa cỏ dại không có tác dụng. Cất lá bạc hà và chút bùi nhùi vào túi, Minh quay ra phía cá nướng trui. Lúc này, cá đã cháy đen lớp vỏ ngoài, Cao Minh dùng dao bếp bỏ chúng vào bên trong lớp lá giống lá chuối hắn tìm được. Sau đấy mới tách lớp vỏ cháy ngoài đi và thưởng thức phần thịt chín. Hắn vội vàng ăn, không phải bởi vì hắn đói. Mà là trời đang tối dần rồi. Hắn cần trở về trấn Otto, không chỉ vì thú dữ mà còn về thứ truyền thuyết đô thị kia. Dẫu là truyền thuyết thế nhưng ai biết được Pai-lonh có thật hay không, biết đâu lão Jim không điên thì sao, tốt nhất luôn an toàn.

Cao Minh về đến cổng trấn trời cũng tối rồi. Hắn ngồi tạm dưới gốc cây cổ thụ đầu đường, mạnh mẽ thở lấy hơi. Dân quân đi qua hỏi han hắn có vấn đề gì không, sau còn cho một chút nước suối. Quả nhiên Ionia đa phần đều là người tốt. Trời mới chập tối còn chưa đến đêm nhưng cảm tưởng như toàn bộ thể lực của Minh đã bị rút đi mất. Hắn cảm thấy uể oải và buồn ngủ, thi thoảng còn bị đau đầu. Minh cảm thấy thế này từ sau khi gặp ác quỷ dưới hang ngầm kia. Cường độ đang tăng cao, ngày hôm nay Minh bị nặng hơn hôm qua. Cần ngủ, bản năng Minh cho hắn biết như vậy, không có lý do, chỉ là hắn biết mình phải làm vậy.

“Ít nhất ở đây an toàn, có thể ngủ thoải mái được.” Cao Minh hài lòng trải quần áo cũ ra làm chiếu rồi nằm ngủ. Nơi đây trong thành trấn, ngay gần bên lính gác cổng. Không có thú dữ, không tội phạm liều lĩnh đến gần. Hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

...

Cao Minh hé mở đôi mắt nặng trĩu của mình. Hắn không nghe được âm thanh gì cả. Không tiếng gió, tiếng động vật, tiếng bước chân. Khoảng không đen kịt này đang bao trùm lấy hắn kèm theo sự tĩnh lặng đáng sợ. Minh thử đưa chân tiến về đằng trước. Nhưng dường như có những sợi xích đang gìm chặt lấy thân hắn.

Nặng, đó là từ duy nhất xuất hiện trong đầu hắn lúc này. Cảm giác như bị bó buộc, hạn chế tại nơi đây. Không gian tĩnh tuyệt đối đấy dường như muốn làm Minh điên lên. Hắn mong có người nào đó đánh thức hắn khỏi cơn ác mộng này.

“Tí tách.”

Một giọt nước chảy làm vang lên cả khoảng không tĩnh lặng. Đưa mắt nhìn về phía xa đó, vẫn không có gì, nhưng Minh tin rằng một thứ gì đó đang hiện hữu ở đây.

“Tí tách ... tí tách ... tí tách ...”

Bắt đầu từ âm thanh tí tách đó, xung quanh đang trở thành một bản hợp âm. Một bản hợp âm ngẫu nhiên của tiếng nước chảy. Rồi dần dần là tiếng bước chân, tiếng móng vuốt cào vào đất đá, tiếng khóc nỉ non, ... Minh bỗng nhớ cái tĩnh lặng vừa rồi. Thứ gì đó đang chậm rãi tiến về phía này.

Lạy chúa tôi, hắn thốt lên trong lòng. Mồ hôi bắt đầu túa ra ở trên trán, tay chân và sau lưng. Minh tự nhủ tất cả chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng tệ thực sự. Hắn nhắm mắt mong mỏi điều này sẽ qua đi. Để ý kĩ hơn, Cao Minh nghe được giọng nhiều người đang hô vang tên của ai đó, “Raum?” không có nghĩa gì cả. Những giọng ca ma quỷ, đặc sệt và khàn, rồi lại có những giọng ca ngọt lịm nhẹ nhàng đan xen.

Bất chợt, tất cả âm thanh lại tan biến, nhanh như cái cách mà nó xuất hiện vậy. Cao Minh nuốt nước bọt, khẽ mở mắt ra một lần nữa. Khoảng đen tối bỗng chốc sáng dần lên, nhuộm bóng tối với một ánh đỏ như máu tươi. Từ từ, từ từ xuất hiện trước mặt hắn là một bóng hình. Chỉ có từ duy nhất miêu tả, đó là “ma quỷ”. Hắn thô cao, mặc bộ vét tây cùng đôi giày sáng bóng. Nhưng không như một quý ông người Anh lịch lãm, kẻ trước mặt này hiện lên với một cái đầu đầy mụn nhọt và nấm mốc, con mắt híp lại vì nấm mục che hết tầm nhìn gã rồi. Còn phần da hở ra ở cổ thì đầy rẫy giòi bọ đục phá. Tay của gã lăm lăm cây gậy chống quý tộc điêu khắc khá kinh tởm. Vô số mặt mũi gào thét của con người được trạm trổ lên cây gậy đỏ đó. Nhìn vào thôi đã khiến người ta phải nôn thốc nôn tháo. Chưa bao giờ có một tạo tác nào của chúa xấu xí và kinh tởm đến như vậy.

Rồi “gã quý tộc” ấy cười lên, một nụ cười rợn người. Lẩm bẩm thứ ngôn ngữ khó nghe. Song Minh đại khái vẫn hiểu, con quỷ muốn Minh phải chết. Cuối cùng nó há to miệng đỏ như bồn máu đủ để nuốt trọn đầu một người đàn ông và lao về phía Cao Minh.

....

“Fuckkkkk...”

Cao Minh bừng tỉnh giữa đêm. Mồ hôi lạnh thấm đẫm sau lưng, tay chân hắn không ngừng run rẩy. Lính gác cổng nhíu mày, một vài tiến đến hỏi han tình hình của hắn. Cao Minh xin lỗi rồi tựa mình vào cổ thụ. Hắn đưa mắt nhìn trời, bầu trời đêm không trăng không sao, chỉ có một màu đen kịt. Càng làm hắn nhớ đến không gian chết chóc vừa rồi. Kết quả ở trong đấy không tốt cho lắm, hắn không những bị ăn mà còn bị lột da, treo lên thị chúng. Cao Minh tuyệt không dám ngủ thêm, ác mộng kia quá thực, đến nỗi đau hắn còn cảm nhận được. Cuối cùng Minh một mực thức đến sáng.

Ngủ ít vào ban đêm khiến hắn mệt rã rời. Thế nhưng không có thời gian để nghỉ nữa, Cao Minh ăn ít lương khô rồi đến trung tâm trấn. Đó là quảng trường của Otto, trụ sở tòa thị chính và ban ngành quản lý. Sáng sớm thôi nhưng đã có rất nhiều người rời giường. Đa phần là nông dân, người chăn nuôi và thợ làm vườn. Còn mạo hiểm giả và thương nhân thì rất ít. Phải lục tục đến một lúc sau, khu phố mới nhộn nhịp trở lại. Bắt đầu một ngày mới đầy sức sống. Cao Minh thay bộ đồ màu xám mà hắn đã giặt sạch sẽ, chân rảo bước đến thành đông. Hắn tin mình sẽ có cơ hội thể hiện một tài năng nào đó với giới quý tộc và thương nhân ở đây. Thế nhưng đời chưa bao giờ là mơ. Những người lính gác khước từ việc cho hắn tiến vào đến thành đông. Họ lo sợ hắn sẽ gây rối và làm phiền những ngưòi khác.

“Kế hoạch đi tong rồi. Chả lẽ không còn cách nào khác ư.” Minh lẩm bẩm, rồi hắn quyết định liều mình bán đứt số tinh thạch mana này để lấy tiền.

Nghĩ là làm, Cao Minh quay trở lại tiệm kim hoàn gần trung tâm trấn, mở cửa bước vào trong. Trong tiệm là một quý cô xinh đẹp, rất cao, phải một mét tám. Cô ta mặc một bộ đồ tây đỏ bó sát người. Phối thêm khuôn mặt tây âu và mái tóc đỏ, Cao Minh khẽ nuốt nước bọt trước vẻ đẹp chín mọng đấy.

...

Liana Fox đang kiểm kê lại hàng hóa trong tiệm, chợt chuông cửa reo lên báo có khách đến. Cô nàng hí hửng nở nụ cười chuẩn bị đón tiếp. Thế nhưng cô chợt nhận ra người đến mà một thanh niên nghèo khó. Mặc một bộ áo khoác dày được chắp vá, chân đi đôi giày đã bẩn két. Những người như này thường không có giá trị gì cả. Tuy nhiên vẫn phải thể hiện tố chất chuyên nghiệp của mình, Liana lên tiếng :

“Chào mừng quý khách, quý khách có nhu cầu gì không ạ?”

Một giọng nói nhẹ nhàng đầy mê hoặc. Ngôn từ này khiến huyết mạch trong người Minh nóng lên. Lúc này đầu óc hắn chỉ toàn những ý nghĩ bậy bạ. Cao Minh ngẩn ra, khẽ cười, một nụ cười hèn mọn. Điều này khiến Liana nhíu mày khó chịu. Cô cho rằng người trước mắt đây chỉ là một tên biến thái đang có ý định không tốt. Liana chỉ cần Cao Minh lộ ra bản chất sẽ ngay lập tức sẽ dùng ma pháp mà đánh ngã hắn.

“Hmm ... quý khách có nhu cầu gì không ạ???” Liana nhắc lại một lần nữa. Giọng cô nhấn nhá dường như có chút bực bội, khó chịu. Cao Minh nhận thấy sự thay đổi trong tông giọng, nhận ra sự vô lễ của mình, hắn chắp tay trước ngực trái, cúi mình ba mươi độ hành lễ với Liana. Rồi bắt đầu lên tiếng :

“Xin hãy thứ lỗi cho sự bất lịch sự của tôi thưa quý cô. Chỉ là vẻ đẹp của cô khiến tôi không kiềm chế được mà có những hành động như thế. Và trả lời câu hỏi của quý cô, có tôi có việc.

Tôi muốn bán đồ.”

“Đồ đạo đức giả, lưu manh giả danh tri thức.” Liana nghĩ cô hẳn sẽ hét lên như vậy tuy nhiên thay vào đó cô khẽ cười đáp lời :

“Vâng xin mời quý khách mang đồ ra để chúng tôi thẩm định với.”

Cao Minh khẽ gật đầu, đoạn tiến gần đến quầy giao dịch và bỏ lên đấy năm mẩu đá tinh thạch mana cỡ nhỏ và một mảnh cỡ vừa. Sau đấy lên tiếng :

“Phiền cô giám định số tinh thạch này theo giá thị trường được bao nhiêu.” Cao Minh trưng ra bộ mặt tươi cười nhìn chằm chằm vào Liana. Về phần Liana Fox, đã rất lâu rồi mới có người giao dịch đá tinh thạch. Và lại càng là hàng cấp cao nữa. Đây có thể là một món hời đối với thương nghiệp. Liana rất nhanh lên tiếng :

“Tinh thạch của quý khách rất tốt, tuy nhiên chúng có vẻ như được khai thác không tốt lắm. Và trên hết mana không được quá đậm đặc so với thông thường.

Năm mẩu tinh thạch nhỏ được 412gram chúng tôi có thể trả 3090 tiền đồng, mảnh cỡ vừa được khoảng 600gram tương đương với 4500 đồng. Tổng vị chi là 7590 tiền đồng. Quý khách có bằng lòng bán không?”

“tính vị chi khoảng 7,5 đồng cho một gram đá. Giá cả có vẻ như không được cao lắm.” Cao Minh nhanh chóng nhẩm tính, hắn nhìn xung quanh cửa tiệm, tiếp tục đánh giá trước khi trả lời.

“Một thương nhân ắt sẽ luôn tìm cách kiếm lời cao nhất có thể, không có ngoại lệ. Mà mình còn ăn mặc như một kẻ không hiểu về thị trường nữa thì càng dễ bị ép giá.

Thế nhưng mình chưa rõ giá trị của đống đá này là bao nhiêu. Theo như mình được biết, 100 tiền đồng bằng một tiền bạc, 40 đồng bạc lại bằng 1 đồng vàng. Mà một người Ionia sống chỉ cần gần ba bạc cho một năm. Chỉ biết rằng chắc chắn đống đá này là cực kì giá trị.”

“Xin lỗi, tôi không thể chấp nhận được.” Cao Minh lên giọng, kèm theo điệu thở dài.

Liana Fox giật thốt mình khi vị khách này từ chối giá cả như vậy. “Chẳng lẽ nào hắn biết giá thị trường?” Liana suy tính. Cô nhanh chóng mở lời chống chế :

“Quý khách, giá cả này đã quá hợp lý rồi, ngài không thể tìm được ở nơi đâu khác mua được giá như thế này đâu.”

“Ha ha ha, tiểu thư Liana, thứ cho tôi nói thẳng, đừng đánh giá một quyển sách qua bìa của nó. Tôi hoàn toàn hiểu về giá trị của những mảnh tinh thạch này. Nếu không phải bởi cần tiền gấp tôi cũng không muốn bán chúng đi đâu.” Cao Minh híp mắt, tay phải đưa lên gõ nhẹ vào thái dương, ngón tay trái thì nhè nhẹ gõ vào mặt bàn theo một tiết tấu chậm chạp.

Liana Fox hơi xấu hổ khi nghe người khách nói vậy, hiếm khi có người bắt bẻ việc buôn bán như thế này. Thế nhưng dựa theo trực giác mách bảo cô kẻ này chỉ đang giả vờ thổi phồng tỏ vẻ. Liana cũng liều lĩnh, đáp trả một nụ cười với Minh nói :

“Nếu quý khách không hài lòng, có thể tìm đến cửa tiệm khác để đổi. Còn chúng tôi sẽ chỉ thu mua ở mức giá này.” Đúng vậy, nếu Cao Minh là khách bình thường, hẳn sẽ tin lời này là một lời nói thật. Tiệm thật sự không quan tâm đến những mảnh đá vỡ này. Chỉ đơn giản theo giá thị trường. Nhưng ...

“Nói dối.” Cao Minh khẳng định chắc chắn Liana đang không thành thật. Hắn khi còn ở thế giới cũ thường xuyên nói dối như cuội. Hắn hiểu tâm lý kẻ nói dối. Lật ngược lại, nhờ bộ đồ bó, hắn quan sát rất kĩ độ phập phồng lên xuống của ngực cô ta. Lần đầu tiên bỏ đá ra cô ta thay đổi nhịp thở từ bình bình thành hít sâu. Điều đó nói lên đống đá tuyệt là vật giá trị. Khi cô ta đưa ra bảng giá, đầu hơi nghiêng về một bên nhằm thu hút sự chú ý của người đối diện, để người ta không có tỉnh táo mà suy tính. Rồi điều cuối cùng, khi cô nàng khẳng định, ánh mắt của cô ấy nhìn thẳng vào hắn, tự tin không sợ sệt hay lẩn tránh. Một người nói dối chuyên nghiệp phải luôn tự tin và diễn xuất tốt nhất. Ánh mắt là thứ đầu tiên họ phải có. Và rồi cách nói chuyện dạng khăng khăng không níu kéo chả khác gì mấy bà bán hàng ở chợ. Xét theo giá trị của đống đá, chúng hẳn không có nhiều để buôn bán trao đổi mậu dịch, chẳng ai muốn hụt mất món hời này đâu.

Dứt dòng suy nghĩ, Cao Minh cười, đầu khẽ nghiêng, nhanh chóng thu đống đá lại và bỏ đi dứt khoát. Không để cho Liana Fox một chút phản ứng.

“Bất động như núi, dữ dội như lửa. Đã không làm thôi, một khi quyết làm thì phải dứt khoát.” Cao Minh nhớ lại lời dạy của đàn anh trong câu lạc bộ cũ của hắn.

Với Liana, cô giật nảy mình trước hành động này. Không thêm một lần đàm phán ư? Lửa cháy xém lông mày rồi. Đống đá này thực sự có giá trị lớn với thương nghiệp và với cả địa vị của cô. Liana Fox mở lời :

“Khoan đã quý khách!”

Bingo! Cao Minh cười thầm trong lòng, đoạn không quay đầu, đáp trả :

“Sao nữa thưa quý cô? Tôi nghĩ rằng cửa tiệm cô không muốn vụ làm ăn này cơ mà?”

“Đáng lẽ chúng tôi sẽ không đổi giá, thế nhưng tôi tin rằng đống đá này thuộc một dạng khác và có nhiều giá trị hơn. Rất xin lỗi quý khách vì khả năng giám định yếu kém của mình. Ngài có thể vui lòng để tôi kiểm tra kĩ lại được không?” Liana nói một giọng đầy sự hối hận và cầu xin.

Cao Minh quay người lại, hơi hất cao cằm, ánh mắt sắc như thú dữ nhìn con mồi. Khí chất hắn đã thay đổi, không còn là một kẻ hèn mọn, một quý ông mà là một kẻ bề trên. Hắn dùng thái độ để nói rằng Liana không còn cơ hội thứ hai nữa.

“Fckk, giải oscar thẳng tiến bạn tôi ơi.” Cao Minh tự nịnh nọt bản thân mình. May mắn hồi cấp ba hắn rất thích đóng kịch. Thậm chí còn tham gia câu lạc bộ văn nghệ kịch của đoàn trường. Do đó những thứ như diễn xuất đã là bản chất của hắn rồi.

Tiến về gần quầy hàng, hắn bỏ lại những viên đá, quay người ngồi lên ghế bành cho khách nói :

“Thực sự cô nên gọi quản lý của mình để làm việc này. Cô còn non lắm.”

Hắn khẳng định để củng cố việc bản thân biết hết tất cả. Đơn giản chỉ là gõ nhẹ cô nàng và nhắc cho cô ta biết đang đùa với ai. Hắn không quan tâm mình sẽ bị ghi hận. Binh đến tướng đỡ, nước đến tường ngăn, chuyện gì cũng có thể giải quyết được. Liana không dám trì hoãn, cuối cùng sau một đoạn thời gian, cô nàng nói :

“Vâng thưa ngài, số đá này thuộc dạng mana đóng thạch chứ không hẳn là tinh thạch mana. Do đó giá trị của nó cao hơn bình thường. Tuy nhiên thị trường dạo này đang không ổn định trước đây 1,5 bạc cho 10gram. Nhưng giờ chỉ còn 1,2 bạc cho 10gram. Giá cả tổng lại vị chi là 12,144 tiền đồng, chúng tôi có thể làm tròn lên 12,200 tiền đồng cho sự hợp tác này. Hy vọng sẽ có cơ hội làm việc với ngài lần nữa.”

Liana Fox đã nhượng bộ hết sức rồi. Đây là giá cả cuối cùng cô có thể trả cho số đá. Nếu hơn nữa thì lợi nhuận sẽ không hơn quá nhiều so với chi phí bỏ ra. Cao Minh cũng biết điều đó, hắn lên tiếng :

“Giá cả cũng tạm chấp nhận được. Như vậy đi cô lựa cho tôi hai bộ đồ tốt nhất và chi số tiền lại sao cho được hai đồng vàng.” Để giả danh, hắn phải hào phóng đúng lúc. Đừng để đến lúc tặc nhớ mong bản thân.

Cô nàng Liana vâng dạ rồi nhanh chóng kết toán cho hắn. Cầm trên tay hai bộ đồ làm bằng vải lụa theo phong cách phương đông. Hắn tự tin bước đi khỏi cửa hàng.

Về phía Liana Fox, sau khi cất số đá đi, cô dùng một tấm mề đay, đoạn nói vào trong :

“Theo dõi hắn ta, cẩn thận đừng để lộ.”

Một thực thể trông như bóng người thoát ra từ đó rồi biến mất giữa không khí. Liana đốt chiếc tẩu thuốc của mình, làm một hơi, nhả khói nói nhỏ :

“Để xem ngươi là ai đây vị khách bí ẩn. Đừng để ta biết được ngươi chẳng là ai cả, hư hư đến lúc đấy tỉ đây sẽ cho ngươi biết thế nào là chết phơi thây.”

...

“Hắt xì ... mẹ nó ai nói xấu mình à?” Cao Minh lầm bầm, bước nhanh đến một nhà trọ tầm trung tên là ‘Safula’ thuê một phòng ở có nhà tắm. Mất đến mười tiền đồng cho một ngày. Quả nhiên ở nhà trọ xịn đắt đỏ hơn bình thường. Thế nhưng không có lựa chọn, Cao Minh phải làm thế nếu không các bước sau sẽ không thành công.

Tắm rửa sạch sẽ, Cao Minh gọi một bữa ăn nhẹ trước khi ngủ trưa. Nằm trên giường, Minh nhớ lại giấc mơ đêm qua. Hắn sợ mình ngủ rồi sẽ lại lạc vào trong đấy. Thế nhưng đôi mắt không nghe lời, hắn cầu khấn thần thánh trước khi lâm vào trong ngủ say.

...

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.