Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Tiểu thuyết gốc · 2791 chữ

Đường phố đông Otto khác biệt hoàn toàn so với ba khu còn lại. Từng dãy nhà san sát nhau tạo lên toàn cảnh pha trộn văn hóa. Thấy được lối kiến trúc phương đông xen kẽ lại là những tòa nhà kiểu tây. Nhìn bố cục không hề loạn, thay vào đó lại cực kì độc đáo. San sát là thế, lại không hề thấy sự chật chội như tây hay bắc khu. Thay vào đó lại là sự logic, chặt chẽ trong thiết kế kiến trúc cơ sở hạ tầng. Kiến trúc sư hẳn đã dồn rất nhiều tâm huyết cho sự quy hoạch này.

Tuy nhiên đây chỉ là rìa ngoài của khu. Càng vào sâu bên trong, nhà cửa càng riêng biệt. Đó là những tòa biệt thự, trang viên dành cho những người có tiền. Khu vực đó thậm chí còn lắp đặt cả các thiết bị ma pháp công nghệ cao đến từ Piltover. Người Ionia và các thương nhân đã đổ rất nhiều tiền và công sức cho nơi đây. Đông Otto là mạch máu chính cho nền kinh tế của Thiên Phận Navori và thương nghiệp hội Piltover.

Mặc một thân quần áo lụa, chân đi dép rơm Zori, Cao Minh tản bộ ngắm nhìn trời đất. Hắn đã có một giấc ngủ tuyệt vời, bây giờ Minh thấy thoải mái hơn hẳn cả về tinh thần và thể chất. Dạo chơi phố phường, Cao Minh không quên mục tiêu của mình. Nhanh chóng đến một nhà sách, đẩy cửa kính bước vào trong. “Leng keng” hai tiếng vang lên, người bán hàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Đó là một lão nhân tri thức. Ông ta mặc đồ tây đen, đeo tròng kính một mắt, tay vẫn đang viết gì đó. Lão ta dừng tay, gập quyển sách đang đọc dở lại, để gọn gàng lên bàn rồi đứng dậy tiến đến gần Cao Minh. Sau đó nhẹ nhàng nói :

“Chào mừng khách nhân đến với tiệm sách của Jack. Tôi là Leon Kennedy người trông coi, xin hỏi tôi có thể giúp gì được?”

Cao Minh chắp tay trả lễ, đáp lời :

“Bản thân tôi đang muốn mua giấy viết và vẽ. Chất lượng tốt một chút. Nếu có thể, ông giới thiệu cho tôi một số loại bút.”

“Tiệm của chúng tôi có giấy thư pháp của vùng phía tây Ionia, đồng thời có cả giấy hiện đại nhiều lớp kép của Piltover. Về bút, tôi đề nghị ngài bút lông thư pháp tử hào hoặc dương hào. Nếu ngài cần bút tây, chúng tôi cũng có thể cung cấp.” Leon vừa nói vừa giới thiệu đồ. Giấy thư pháp giống loại giấy dó có từ hai đến ba lớp, sờ vào rất mịn và mềm. Giấy tây thì cứng và chắc hơn, phù hợp sử dụng sơn dầu, bút mực và chì.

Cao Minh không trả giá, hắn mua một lô giấy gồm cả hai loại, vài chiếc bút lông dương hào đủ kích cỡ kèm theo nghiên và mực, hai chiếc bút chì, một chiếc bút mực tây và đủ bộ sơn dầu. Ngoài ra hắn cũng không quên mua thêm một số sách thú vị để giải trí. Tất cả tốn kém hơn năm đồng bạc, quả là đắt đỏ, song Minh tin tất cả là đáng giá. Ra khỏi hiệu sách Jack, hắn không muốn cầm đống đồ này đi loanh quanh, và trời thì cũng bắt đầu tối. Minh liền thẳng hướng về nhà trọ.

Rời thành đông, hắn lại trở về với nhịp sống vội vàng của người thường. Trong bầu không khí nhộn nhịp của đường phố, Minh lặng lẽ hòa vào dòng người. Lắng nghe tiếng rao bán, tiếng mời mọc của thương nhân, mạo hiểm giả. Không thì trả giá, hô hào của người mua. Hắn thấy thoải mái hơn là việc đi giữa con đường rộng rãi mà ai cũng phải chú ý hình tượng của họ ở thành đông. Một người hướng ngoại, hắn thích việc giao tiếp, được tiếp xúc với người khác. Chỉ lúc như này hắn mới rõ ràng mình đang sống, đang phấn đấu để nổi bật giữa tất cả.

Từ thành đông về đến nhà trọ Safula khá gần nhưng Cao Minh đi mất hơn nửa tiếng. Minh thả mình chậm rãi rảo bước. Không việc gì phải vội vàng khi đã có sẵn một kế hoạch. Thậm chí càng phải thư thả khoan thai càng tốt. Không những nuôi được khí chất mà còn để thể hiện cho người cần nhìn.

Cất đồ đạc lên phòng, Cao Minh tắm rửa rồi thưởng thức bữa tối. Đồ ăn Ionia rất gần gũi với hắn. Giống đồ ăn phương đông thời còn ở Trái Đất. Dầu mỡ nhưng vị đậm đà, trong bữa ăn luôn có sự cân bằng các chất. Canh rau thịt cá đầy đủ cả, thậm chí Safula còn dùng cả muối để tăng thêm vị.

“Thật đáng giá khi thuê phòng ở đây.” Cao Minh tán dương, sau đấy mang khay đồ xuống quầy. Nhưng để so sánh với bên tổ gấu, Safula không quá nhộn nhịp và gần gũi.

Cơm nước no say, Minh dự định sẽ đi dạo đường cho tiêu cơm. Đồng thời quan sát kĩ cảnh chợ đêm ở Otto, ngày hôm qua và hôm trước nữa Minh chưa có cơ hội đi.

Đêm nay trăng rất sáng, nghe nói là ngày rằm, Minh thấy buồn cười bởi vì thậm chí hôm qua còn không có trăng nhưng hôm nay lại đã đến rằm. Dòng thời gian ở đây thực sự khó hiểu. Nghe nói người Ionia có cách tính lịch đặc biệt. Họ so sánh và kết hợp lịch trình mặt trăng, mặt trời ở cả thế giới thực và phía thế giới tâm linh. Do đó phải là người có học thức sâu rộng và kinh nghiệm đầy mình mới hiểu rõ lịch của người Ionia.

Minh dừng lại bên sạp hàng ven đường, em gái bán hàng hồ hởi giới thiệu đồ cho hắn. Đây là cửa hàng bán mặt nạ, có mặt nạ huyết nguyệt quỷ, mặt nạ ninja, mặt nạ samurai, …. Hắn trả tiền để mua một chiếc mặt nạ cáo, nhìn qua trông nó khá đơn giản. Nhưng khi đeo lên, thêm bộ đồ Kimono cùng dép rơm Zori, mặt nạ liền trở thành mảnh ghép cuối khiến Minh trở lên hoàn mĩ. Cách phối đồ của hắn làm cho nữ nhân dễ dàng mà xao xuyến. Nhìn qua cứ tựa như một vị thánh bước ra từ đền thờ vậy. Thanh cao khó chạm đến nhưng cũng giản dị và cực dễ gần.

Trăng thanh gió mát, nỗi niềm nhớ quê nhà của Minh lại dâng trào. Xúc cảm đến, Cao Minh ngâm :

“Ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Cúi đầu nhớ cố hương.” Hai câu thơ của Lý Bạch miêu tả rõ ràng nhất tâm trạng của Minh. Dù vui vẻ thế nào song sâu trong hắn vẫn luôn là nỗi buồn, là khát khao trở về. Quả thật khi còn ở gần bên gia đình mình, người ta ít trân trọng nó. Để rồi rời đi đến nơi xa, thân cô thế cô, lạ nước lạ cái, không có ai quen biết, thì nỗi cô đơn mới được khuếch đại.

“Cao Minh?” Một giọng trầm ấm hướng về Cao Minh hỏi. Nghe thấy vậy hắn quay lại. Gerg Zeke, ông chủ tổ gấu cũng đang đi dạo chợ đêm. Lão hướng về phía Minh tán dương :

“Thơ hay lắm, không ngờ cậu cũng có máu nghệ sĩ đó. Chỉ là hơi u sầu.”

“Chú Gerg … cháu cũng chỉ ngâm lại thơ người khác thôi. Hai câu này thực ra rất hợp với tình cảnh của cháu lúc này …” Cao Minh cởi mặt nạ, hơi mỉm cười đáp lại. Hắn đang gắng gượng kìm nén cảm xúc trong mình. Gerg Zeke tiến đến bên hắn, vỗ vai nói :

“Đừng buồn nữa, cháu có buồn cũng không thay đổi được gì cả. Mọi thứ chỉ có thể xảy ra khi người ta hành động. Nếu nhóc nhớ nhà đến thế thì đứng lên tìm đường về đi.”

“Cháu hiểu rồi, dù cháu có buồn thì cũng không khác gì. Thay vào đấy nên hành động phải không.” Minh dừng cười, nhìn lên trời đêm lấy hơi hét lớn :

“Con nhớ mọi người, bố, mẹ, chị gái. Nhưng con vẫn còn một chuyến hành trình dài phải bước tiếp. Cảm ơn mọi người đã bao bọc con suốt những năm qua, con hứa sẽ trở về khi thời điểm đến!!!”

Người xung quanh quay ra nhìn hắn, có ngạc nhiên, có ánh mắt tò mò, đánh giá. Gerg Zeke cũng bị bất ngờ, rồi lão cười, cười to vỗ vai Minh liên tục nói :

“Tốt, tốt lắm, có nhiệt huyết. Con chim non cuối cùng sẽ rời tổ phải không. Thân trai còn cả một quãng đường dài để đi. Hãy ngẩng cao đầu lên mà sống cho xứng với bản tâm mình, để không phải hối tiếc với tuổi trẻ, thanh xuân.”

Người xung quanh bắt đầu vỗ tay chúc mừng, cổ vũ cho hắn. Cao Minh đáp lễ mọi người rồi đeo mặt nạ cáo lên tiếp tục hành trình dạo chợ đêm.

Không rõ mấy giờ nhưng Minh cũng bắt đầu mệt mỏi, buồn ngủ rồi. Hắn quay đầu trở về nhà trọ. Ngay lúc qua ngã ba đường, do khuất bóng bởi nhà gỗ, hắn không cẩn thận va vào một người đàn ông. Người này rất bình thường, cảm giác như đáp ông ta vào đám đông thì gần như không tìm ra được. Gã chìa tay, một bàn tay chai lì bởi cầm nắm vũ khí, nói :

“Không sao chứ chú chim non, ta rất xin lỗi đã va phải cậu, thông cảm cho ta nhé.”

“Không, là lỗi của cháu khi không cẩn thận quan sát đường.” Minh chìa tay nắm lấy bàn tay lão. Ngay lúc đó, lão bỗng đờ người ra, ánh mắt trở lên vô định không mục tiêu. Cao Minh tuột khỏi tay lão mà ngã lại xuống đất. Hắn chẹp miệng, tự mình đứng dậy. Rồi chợt nhận ra lão già trước mắt có vấn đề. Có lẽ một chứng bệnh nào đó đi. Cao Minh hướng về bên dân quân đang đi tuần nói :

“Vị dân quân, có người không ổn, cần phải giúp đỡ.”

Nghe vậy, hai anh lính tuần tiến đến hỏi han Minh rồi đưa lão già đến nhà thầy thuốc. Cao Minh cũng không suy nghĩ nhiều, hắn tiếp tục thẳng hướng về Safula.

Ngay sau khi Laina Fox điều động mề đay, người sát thủ ngầm đang phục vụ cho nhà Fox gật đầu, rồi đi theo Cao Minh. Gã là một sát thủ đã từng thuộc công hội sát thủ. Song kể từ khi Marcus Du Couteau dẫn người phản lại hội, công hội tan rã mỗi người một nẻo. Hắn phải trốn sang Piltover để lẩn tránh sự truy lùng của Noxus. Sau cùng hắn lưu lạc gần bên bờ sinh tử thì được gia chủ nhà Fox cứu, từ đó hắn quyết định đi theo phục vụ để trả ơn.

Laina là con gái độc nhất của gia chủ nhà Fox, cô bé rất ngang ngược và đòi đến nơi khác để mở rộng tầm ảnh hưởng của thương nghiệp Fox. Hắn được phân công đi theo bảo vệ và nghe theo điều lệnh của Laina.

Trở lại với mục tiêu, người khách nam này rất bình thường, cảm tưởng như không có chỗ dựa nào cả. Lão không tìm được mối liên hệ nào của kẻ này với nhà Cao ở Shon-Xan. Nhưng để chắc chắn, Vidic Koffs quyết định dùng bí thuật cổ của hội sát thủ, bí thuật dùng để đọc tâm và kí ức kẻ thù. Từ đó hắn có thể giả trang thay thế kẻ đó và tiến hành ám sát mục tiêu. Bí thuật này có một nhược điểm duy nhất đó là nếu người bị nhận phép có linh hồn mạnh hơn thì sẽ cắn ngược kẻ thi phép. Điều này sẽ làm tổn hại lớn đến tu vi. Thế nhưng Vidic là sát thủ bài danh số ba của hội, chỉ sau Marcus và hội trưởng Death. Hắn tự tin đứa trẻ kia không phải đối thủ của mình.

Vidic Koffs bắt đầu dùng áp súc công nén cơ thể lại, trở lên nhỏ con và hết sức bình thường. Sau đấy lão tìm cơ hội tiếp xúc với Cao Minh. Vidic va vào Minh ở ngã ba, lão lập tức thi triển bí thuật rồi đưa tay nhằm tiếp xúc với Cao Minh. Minh không nghĩ mình sẽ bị thi pháp, hắn hoàn toàn chủ quan và nắm tay Vidic.

Chợt, một luồng sức mạnh bí ẩn từ Cao Minh chảy qua người Vidic. Các giác quan của Vidic liền biến mất, lão cứng đờ ra như bị tê liệt. Còn trong thế giới linh hồn của Vidic Koffs, một không gian vô tận bóng đêm bao trùm. Hắn vội vã thi triển nhiều thuật pháp hòng thoát ra khỏi nơi này. Nhưng trong màn đêm, một ánh mắt hiện lên, nó nhìn chằm chằm vào Vidic, nó muốn nuốt chửng linh hồn này. Vidic Koffs hét lên :

“Ngã thị thiên mục, dữ thiên tương trục. Tình như lôi điện …. Cấp cấp như luật lệnh!! Phá cho ta!!” [1]

Thuật pháp vô tác dụng, cả thân Vidic chì trệ, chân dần lún xuống, chẳng mấy chốc lão sẽ bị không gian này hấp thụ mất. Vidic Koffs thử nhiều thuật pháp khác song cũng vô dụng. Điều cuối cùng lão thấy được là một con quỷ mặc vét, đang gào thét “Raum?”

Vidic Koffs được dân quân đưa về nhà thuốc. Thầy thuốc bắt mạch, chuẩn đoán nhưng không biết được lão bị bệnh gì. Ngay lúc họ định kết luận tử vong thì hai mắt Vidic mở ra, lão ngồi dậy, vặn vẹo chân tay, cổ lưng, hai tròng mắt đảo liên tục không quy tắc rồi xuống giường. Mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm, không ai chú ý đến dị trạng cả, anh dân quân bước lên một bước nói :

“Thưa bác, bác bị ngất bên đường, bọn cháu đã mang bác đến đây. Thôi thì bác ở lại dưỡng sức khỏe, chúng cháu xin phép trở về.”

Vidic Koffs lạnh lùng nhìn, rồi cười nói :

“Cảm ơn các vị đã tận tâm, cảm ơn các thầy thuốc đã cố hết sức cứu tôi. Tôi cũng không có gì nhiều, thôi thì có chút gọi là trả cho mọi người.” Nói rồi lão cho tay vào trong túi áo tìm tòi gì đó.

“Không cần đâu, đây là nghĩa vụ của bọn cháu, bác trả cho thầy thuốc là đủ rồi.” Anh dân quân xua tay từ chối.

“Không, không sao, món quà cũng không quá giá trị đâu, chỉ là tập tục thôi mà. Nếu không nhận, thực sự các cậu đang làm khó lão đây.” Vidic Koffs xịu mặt nói. Cuối cùng hai anh dân quân đành đứng lại chờ đồ.

“Đồ đây, mời nhận lấy …”

Vidic vừa dứt lời, lão vung tay chém bay đầu cả ba người. Máu văng lên tung toé, nhuộm đỏ căn phòng. Ba cái xác không đầu liền đổ rạp xuống đất. Tiếp theo, lão ta tiến lại gần, ôm cái đầu anh dân quân, vuốt ve thủ thỉ nói :

“Một cái chết nhanh chóng thay vì chết bởi bệnh tật, một món quà thật nhân đạo phải không?” Đoạn, mồm Vidic toác ra đến mang tai, nuốt cái đầu vào trong. Sau đấy hắn liếm láp máu nóng đang trên tay mình. Thở dài thỏa mãn, rên rỉ nói nhỏ :

“bổn tọa không phải Vidic Koffs, bổn tọa là Raum…” Thân thể Raum dần dần trở lên vặn vẹo, không quy tắc trong lúc thủ thỉ. Nhờ áp súc công của Vidic, Raum thoải mái điều chỉnh vật chủ của nó đến khi đạt đến sự hòa hợp nhất định. Rồi cơn đói máu trở lên điên cuồng, hắn muốn đi săn.

[1] Ngã thị thiên mục, dữ thiên tương trục. Tình như lôi điện, quang diệu bát cực. Triệt kiến biểu lý, vô vật bất phục. Cấp cấp như luật lệnh. : Đây là khu quỷ chú trong “Mao sơn tróc quỷ nhân”

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.