Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trấn Otto

Tiểu thuyết gốc · 2280 chữ

Minh lim dim tận hưởng cái thời khắc yên bình của chiều xuân. Duy chỉ có những lúc này tâm hắn mới được lặng. Không phải lo nghĩ quá nhiều, chỉ lặng lẽ một mình cảm nhận âm thanh của tự nhiên. Tiếng gió, tiếng nước chảy, tiếng của vạn vật sinh sôi, hài hóa thống nhất với nhau. Đây là liều thuốc tốt nhất cho tâm trí, thậm chí nó còn gột rửa cả cơ thể vật chất.

Cao Minh ngắm nhìn mặt trời chậm chạp lặn đến tận khi tia sáng cuối cùng tắt mất. Lúc này hắn mới bồi hồi bước ra khỏi mộng cảnh. Đã rất nhiều lần ngắm hoàng hôn, vọng ánh mặt trời khuất dần sau rặng núi, nhưng lần này lại khác, bức tranh tự nhiên này khắc sâu trong tâm cảm hắn. Minh cảm thấy biết ơn vì mình còn sống, để được ngắm nhìn khung cảnh yên bình đến lạ kì này.

“Thật đẹp, phải không nào. Ý ta là ánh mặt trời ấy.” Shulin Kai bâng quơ một câu nói với Cao Minh. Tiếp nâng bầu rượu uống đến giọt cuối cùng. Kai tiếp tục :

“Khi ta còn là đứa trẻ ngày ngày rong đuổi trên đồng ở quê nhà, ta cũng từng ngắm nhìn mặt trời bằng cái cách như cậu vậy. Ta hiếm thấy vẻ đẹp nào vượt qua được nó.”

“Vâng, quả thực nó rất tuyệt, sự yên bình khiến con người ta không muốn quên. Nhưng thú thật, cảm xúc của cháu nghiêng về kính ngưỡng hơn. Cháu tôn sùng và kính sợ sự vĩ đại của mẹ thiên nhiên.” Trải qua lần chết hụt, hắn sợ những bí ẩn của rừng già Ionia, càng cảm thấy mình nhỏ bé khi so với thiên nhiên hùng vĩ. Đó là lí do mà những lời này của Minh xuất phát từ chính bản tâm của hắn.

“Ha Ha Ha thú vị lắm nhóc, ta bỗng có cảm giác rất tốt về cậu đấy. Nào chúng ta sắp đến rồi, có lẽ kịp giờ bữa tối đó.” Kai ngâm nga hát rồi tăng tiến tốc độ của xe ngựa thẳng tiến. Về phía Cao Minh, hắn nằm xuống, tay kiểm tra lại đồ đạc của mình.

...

Cũng không lâu lắm để đến nơi, Kai và Cao Minh đi đến một tòa trấn. Theo lời Kai, trấn này tên là Otto thuộc một trong những trấn lớn trên toàn Ionia, là nút giao thương đến Thiên Phận Navori và vùng phía tây nam. Trấn Otto nằm dựa vào con sông chảy từ thượng nguồn xuống, với tường cao gần ba mét bao quanh cả trấn. Cửa trấn được giữ gìn bởi hai lính gác dân quân. Họ còn mỉm cười gật đầu với Cao Minh khi hắn đang chăm chú nhìn họ.

Trong trấn Otto, nhà cửa cũng san sát nhau, đa số không có sân rộng rãi. Trên đường, các mạo hiểm giả và người dân Ionia bày bán các sạp hàng đủ thể loại thượng vàng hạ cám. Có thể thấy đồ thổ cẩm phương bắc, cung và vũ khí hoặc tạo tác từ xương thú. Những món hàng từ đảo phía nam hay đồ ăn vùng tây. Cả khu chợ trấn nhộn nhịp đủ thứ tiếng người rao bán hay trả giá.

Chỉ từ mức độ tấp nập này, không quá khi nói trấn này danh xứng với thực là một tòa thành trì trao đổi mậu dịch. Và đây cũng là lần đầu tiên khi đến thế giới này mà Cao Minh gặp được nhiều người đến thế. Hắn mải mê cuốn mình vào trong văn hóa Ionia, từ trang phục thật đa dạng sặc sỡ sắc màu biểu trưng văn hóa thị tộc đến những bộ đồ đơn sơ, giản dị, toát lên vẻ thanh cao, tao nhã như bản tính người Ionia. Xe ngựa dừng lại, Shulin Kai xuống xe, nói với Cao Minh :

“Nào xuống đi Minh, hôm nay chúng ta nghỉ ở đây, ngày mai ta sẽ rời đi. Nhóc ở lại đây dưỡng thương được chứ.”

“Chú Kai, rất cảm ơn chú, cháu hứa sẽ trả ơn chú.” Cao Minh cúi đầu sâu, thật tâm thốt ra lời cảm ơn với người đã cứu hắn. Về phía Kai, anh vuốt ve bờm chú ngựa kéo xe, mỉm cười nhìn về phía đứa trẻ này.

...

Shulin Kai cất xe ngựa vào trong nhà chứa của hội thương nhân, sau đấy đi cùng Cao Minh đến gần thành tây của thị trấn. Minh chậm rãi đi bên Shulin Kai, cả hai chỉ im lặng mà bước. Cao Minh lên tiếng phá vỡ bầu không khí này :

“Chú Kai, chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Tối nay ta sẽ đãi nhóc một bữa, được rồi, yên tâm ta không lừa chú mày đâu. Đi nào!” nói đoạn, Shulin Kai sải bước nhanh về phía trước. Cuối cùng điểm đến của cả hai là một quán ăn.

Quán có kết cấu ba tầng lầu, thuộc dạng khá lớn trong trấn, thiết kế theo dạng nhà hàng phương tây với chất liệu gỗ đỏ rực khá đẹp mắt. Đằng trước cửa còn treo biển báo với hình tay gấu. Chỉ đến gần thôi cũng nghe được tiếng huyên náo của mọi người và mùi thơm nức của đồ ăn. Ngay khi Kai vào trong sảnh, chủ quán đã ôm đồm tiến lên choàng vai bá cổ lấy hắn. Người đàn ông này cao hai mét, người khá vuông vúc, thô to với hai cánh tay đầy sẹo căng cứng tựa như cây cổ thụ. Lòng bàn tay thì chai sạn vì cầm nắm nhiều. Phối với khuôn mặt khá hiền từ cùng bộ râu dày bao lấy cằm. Người đàn ông này cất giọng ồm ồm nói :

“Bạn tôi, chào mừng quay trở lại tổ gấu, nào người anh em, tôi có thể giúp gì cho chú đây?”

“Nào đừng làm rộn, cho bọn tôi hai suất ăn cùng với bia nhé.” Shulin Kai lên tiếng đáp trả người chủ nhà hàng. Đến lúc này hắn mới để ý đến Cao Minh đang mắt to nhỏ nhìn xung quanh.

Buông ra Kai, lão quay về phía Cao Minh mỉm cười vui vẻ nói :

“Xin chào chàng trai trẻ, ta là Gerg Zeke hân hạnh được gặp mặt.”

“Ơ A vâng chào chú, cháu là Cao Minh. Rất vui được gặp mặt.”

Cao Minh lúng túng đáp trả cùng với cúi đầu đáp lễ. Gerg với mái tóc đỏ rực như lửa của mình cười phá lên vỗ lấy vai Cao Minh :

“Đừng câu nệ quá, thoải mái đi nào, đến đến, hai người lại bàn ngồi đi.” Nói rồi Gerg bắt đầu chào hỏi những người khác và vào bếp. Kai dẫn Cao Minh tiến về bàn ngồi chờ.

Bàn ăn bằng gỗ khá chắc chắn, trên bàn hơi ướt, có lẽ là do đổ bia ra bàn. Xung quanh sảnh có tầm hai chục bàn ăn chật ních khách. Cao Minh nhìn xung quanh, đa phần khách là người bình thường, thỉnh thoảng mới thấy được một mạo hiểm giả, nhưng ai cũng như hạc giữa bầy gà vậy. Người thì cơ bắp cuồn cuộn, kẻ thì giáp trụ đầy mình. Tuy nhiên tất cả đều vui vẻ cười nói thưởng thức đồ ăn.

"Nào đến uống chút bia đi.” Kai đưa bia cho Cao Minh rồi tự mình tận hưởng cốc bia mát lành.

Đồ ăn rất nhanh được dọn lên, đó là một món súp thịt cùng bánh mì. Thêm vào một món giống khoai nghiền và một món thịt. Bữa ăn khá đầy đủ dù hơi thiếu chất xơ. Cao Minh khá lâu rồi mới ăn đồ nóng. Phải bốn ngày nay hắn chỉ ăn lấy đồ khô. Số đồ nóng này lại làm hắn nhớ đến đồ ăn ông Liam nấu. Hắn bất chợt chìm vào buồn bã. Kai rất nhạy cảm, ông nhận ra điều gì đó nên chỉ im lặng và uống.

“Này nghe nói gần đây trong rừng xuất hiện Pai-lonh đấy. Thấy mấy nông dân chết liền rồi.”

“Đúng đúng, thi thể chết kinh khủng lắm, toàn bị xé toạc làm đôi, riêng phần sọ với dạ dày thì không có.”

“Có gã mạo hiểm giả cấp B cũng truy lùng mà không tìm được dấu vết, nghe tin hội Kinkou cũng dự định đến truy tìm dấu vết.” Mấy tay mạo hiểm giả trong sảnh bắt đầu đề cập đến một con quái vật nào đó. Nghe chừng rất đáng sợ. Cao Minh tò mò hỏi Kai, người đang nhíu mày suy nghĩ gì đó :

“Chú Kai, Pai-lonh là thứ gì vậy?” Shulin Kai tĩnh lặng, đoạn làm hớp bia rồi đáp trả :

“Đó là một truyền thuyết của vùng này. Nghe nói con quái này to hơn cả loài gấu quỷ, với bộ lông cứng hơn giáp thép. Hàm răng khỏe gấp nhiều lần cá sấu cổ đại cùng bộ vuốt sắc bén ...”

“Ngập tràn trong cơ thể ma thuật, nó thích xé toạc con mồi ra rồi ăn mất sọ với dạ dày con mồi của mình. Đặc biệt mấy đứa yếu đuối như ngươi đó hé hé.”

Kai đang nói chuyện thì một lão già nói chen vào câu chuyện. Lão đầu đã bạc trắng, hai mắt hơi đục răng thì rụng mất vài chiếc. Lão hơi gầy, mặc lên bộ giáp lụa đã cũ xỉn. Cao Minh có thể ngửi thấy mùi hôi tanh từ áo quần cùng mùi rượu bia nồng nặc từ gã. Kai nhíu mày, không phản ứng với lão ta. Sau đấy hắng giọng nói :

“Lão Jim, đừng ở chỗ này lừa trẻ con, lão thừa biết đấy chỉ là truyền thuyết thôi mà. Đã có ai chứng minh họ thấy được Pai-lonh đâu.”

“Không không, phải nói là những ai chứng kiến đều chết cả mới chính xác. Ta thề là Pai-lonh này có thật bởi vì đã có lần ta thấy bóng nó từ phía xa rồi.” Lão già Jim thề thốt cùng khuôn mặt không thể đáng tin hơn. Bộ dáng này nếu đi đóng phim không chừng ẵm nổi giải Oscar luôn đó. Kai xoa xoa cằm nói kháy :

“Thế mà lão còn thọ đến lúc này cũng giỏi đấy. Hay lão có một chân với cái thứ Pai-lonh này nên được nó tha cho?”

“Thật đó, ta không hề đùa đâu, thề với cánh rừng.” Jim nói chán chê rồi bất lực từ bỏ khi Kai không thèm để ý. Sau đấy lão bỏ về phía bàn mình tiếp tục khoa chân múa mép. Kai quay lại với Cao Minh rồi nói :

“Đừng lo, thứ đó chỉ là truyền thuyết thôi. Dù cho có thật đi chăng nữa, nó sẽ không còn sống nếu bước chân vào tòa trấn này đâu.” Cao Minh dạ vâng rồi nhanh chóng hoàn thiện nốt bữa ăn của mình.

...

Shulin Kai thuê một phòng đơn với hai giường cho cả hai. Lúc này Kai đã thay một bộ kimono khác. Dường như ông rất thích mấy bộ kimono của mình. Cao Minh thì chỉ cởi cái áo khoác dày, treo lên mắc rồi thay áo lót trong. Một ngày mệt mỏi, thêm sự đau nhức khiến cho Minh nhanh chóng chìm vào ngủ say.

...

Ngày hôm sau, Shulin Kai chuẩn bị lên đường về Wuju, Cao Minh tạm biệt và hẹn một ngày không xa sẽ ghé qua thăm. Sau đấy đặt mông ngồi dưới gốc cây cổ thụ đầu trấn, suy nghĩ nên làm gì.

Hắn vẫn còn thương thế trong người, không đến ba ngày không khỏi hẳn. Mà bây giờ bản thân lại ở chốn người xa lạ. Không chỉ người Ionia từ mọi miền mà còn cả người từ lục địa khác. Không cẩn thận thì sẽ không khác gì dê trước miệng cọp. Cao Minh nhớ ra hắn còn vài tảng tinh thạch mana, nhưng làm cách nào bán đi bây giờ. Hắn thân cô thế cô, lỡ người mua nổi lòng tham giết hắn thì sao.

“Mình nên kiếm một công việc nhẹ trước rồi tính sau.” Cao Minh lẩm bẩm nói, sau đấy tiến về bảng thông báo trấn xem có tin tức gì không. Đa phần là thông tin quái vật, kẻ giết người. Thật tệ, không có tin gì hắn cần. Cao Minh đi loanh quanh trấn Otto, nhưng có vẻ chả ai quan tâm đến hắn.

“Thường lúc này phải có điều gì đó xảy ra chứ? Đấy là motip của tiểu thuyết mà.” Minh tự nói trong lòng. Quả thật đời không như mơ, đâu phải lúc nào cũng có bánh ngọt rơi xuống cho mình nhặt. Đúng là làm mới có ăn không làm có mà ...

Cao Minh trú tạm trong chuồng ngựa của trấn hòng tránh nắng. Mặc kệ việc nơi đây rất hôi hám. Người chủ trại ngựa thấy thế cũng không nỡ đuổi hắn đi. Ông giống như đã quen với tình huống này.

“Tệ thật, mình phải làm gì đó, chả lẽ bó tay chịu trận à.” Cao Minh vò đầu mong tìm ra một ý tưởng. Hắn giỏi chơi game đấy, nói chuyện cũng tốt, nấu ăn cũng ngon, vẽ thì càng đẹp. Nhưng những tài lẻ này thì làm được gì cơ chứ.

“Có lẽ cơ hội của mình là ở khu nhà phía đông, khu của thương nhân và người giàu có.” Đôi mắt hắn hướng về phương xa, suy tính một kế hoạch mới.

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.