Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hang Ngầm

Tiểu thuyết gốc · 2339 chữ

Tí tách

Tí tách

Nước chảy nhỏ giọt rớt xuống má của Cao Minh, lạnh buốt như băng khiến Minh tỉnh lại. Chân trái của hắn lúc này hơi đau nhức, xương dường như rạn mất rồi. Bản thân hắn thì đang bị vướng vào những dây leo mọc ra từ các rãnh đá. Nhờ vào những cây dây leo chằng chịt đan lại với nhau tựa như một mạng nhện lớn, Minh ngã xuống mà không có chết. Hắn loay hoay tìm đường xuống, lấy dao găm gỡ chân tay ra khỏi trói buộc, bám vào chúng rồi trèo xuống mặt đất. Tính ra chỗ cũ của hắn cách mặt đất chừng ba mét hơn và trên trần hơn chục mét, không có những dây leo này thì hắn chết là cái chắc.

“Quả nhiên hào quang nhân vật chính. Anh mày đây không thể chết được, ha ha ha.”

Cao Minh vui vẻ cười lớn rồi đưa mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Hắn đang ở trong một hang ngầm dưới đất, thực vật xanh mơn mởn mọc ra từ các vách đá, nối lại với nhau, đầu này sang đầu kia. Trên trần, có thạch anh lởm chởm, thạch nhũ rủ xuống nối trần và nền như những cây cột. Vì trong hang ngầm, nhiệt độ khá lạnh lẽo, mặt trời thì không chiếu được đến tận đây, cao Minh run rẩy cả mình. Dùng bàn tay xoa hai bên má, Minh tiến về phía trước, nơi ánh sáng xanh đang phát ra.

Dưới lòng đất, ánh sáng đến từ mana tỏa ra màu lam nhạt. Mana ngập tràn trong không khí khiến viên Hextech trở lên lạnh như băng, thậm chí mana còn kết tủa lại thành dạng thạch để có thể sờ vào được. Khá thô, ngay cả khi cầm vào mana cũng không mất đi. Hắn nhặt nhạnh vài mảnh nhỏ và vừa rồi bọc trong túi. Nơi đây khá rộng, cỡ một sân bóng lớn. Ở giữa là một hồ nước xanh nhạt đang tỏa ra khí trắng. Minh không rõ trong hồ này chứa gì chỉ là rất lạnh. Càng đến gần hắn càng cảm thấy hàn khí phát ra từ đó.

“Mẹ ơi chả lẽ nhân vật chính cứ thế mà chết ở đây ư?”

Cao Minh sắp xếp lại đồ đạc của mình, mặc thêm áo rồi bắt đầu đi loanh quanh. Hang ngầm này do bàn tay nhân loại tạo ra. Dù trải qua bao lâu, vẫn có thể kiếm được những mảnh gốm sứ, những tảng đá được điêu khắc tỉ mỉ nhưng lúc này đã bị mòn một góc, rêu bám đầy thành. Có một bức tường phẳng điêu họa song cũng bị thảm thực vật như rêu, dây leo phá hủy mất, chỉ loáng thoáng thấy được sắc màu đã xỉn, hình người và chữ viết.

“Nơi đây là gì đây?” Cao Minh đưa tay cảm nhận nét điêu khắc, thổn thức thốt lên lời.

...

Hắn chẳng rõ bao lâu đã trôi qua. Không có đường nào để lên cả, hắn đã thử trèo lên dây leo, thạch nhũ nhưng đều vô dụng. Hang đá cũng chẳng có thông đạo ngầm nào như hắn tưởng, mà nếu có thì sau bấy nhiêu thời gian hẳn nó cũng bị lấp lại rồi. Dưới hang ngầm thời gian trở lên mơ hồ. Chẳng biết bao lâu rồi, nhưng hắn ngày càng lạnh hơn, cả người run rẩy, các khớp chân tay cứng dần, ngón tay tê buốt mất đi xúc giác. Điên loạn, tuyệt vọng, sợ hãi cái chết, hắn bắt đầu lảm nhảm. Rồi khóc sau đó chửi bới mắng mỏ số phận của mình.

Cao Minh điên cuồng dùng rìu bổ vào vách đá mong tìm được lối ra. Thế nhưng thạch động cứng không mảy may thay đổi một chút nào.

“Khốn nạn, khốn nạn. Tao còn chưa muốn chết mà ... hức hức.”

Cao Minh than khóc, hắn bất lực rồi. Sức người chẳng thể thay đổi được điều này. Hắn sợ lắm, một thanh niên đầy khát khao, ước mơ vậy mà lúc này lại cận kề cái chết.

Nắm trên tay viên đá Hextech của ông Liam, thứ lúc này đây vẫn đang tỏa ánh sáng nhạt báo hiệu nguy hiểm cho Cao Minh. Hắn cuộn mình như con tôm ôm lấy nó thầm thì nói :

“Ông Liam à, cháu chắc cũng phải chết rồi. Rốt cuộc cháu cũng có thể trở về nơi mà cháu đến. Dù bằng cách khác.”

Nói đoạn hắn đáp chiếc rìu ra xa rồi nằm xoãi ra chờ cái chết đến. Dần dần đôi mắt Minh trĩu nặng, hắn thấy buồn ngủ rồi. Có lẽ thời điểm đã đến. Minh gượng cười lần cuối. Lấy tư thái tốt nhất để sang thế giới bên kia.

...

Chiếc rìu của Minh khi được đáp ra xa vô tình rơi xuống dưới hồ nước. Dường như thứ vật chất bình thường này làm đồ vật trong hồ phản ứng dữ dội. Chúng bắt đầu sôi lên khói trắng thoát ra nghi ngút. Rồi dần dần một ngôi đền hiện ra sau mặt hồ. Ngôi đền cổ với hình khắc họa những con quái vật bay lượn với thanh song đao. Ánh mắt đỏ rực cùng hình dáng mơ hồ.

Sâu trong đền, một vật thể đang không ngừng di dộng. Nó muốn rời đi khỏi giam cầm đã giam giữ nó hàng ngàn năm. Và ngay khi thiên mệnh của đạo phong ấn chạm đáy, nó vùng mình thoát khỏi xiềng xích với dáng hình của một quả cầu máu.

Với bất cứ ai ngắm nhìn nó lúc này, họ đều cảm nhận được cái khát máu điên loạn của một con quỷ. Nó sẽ không dừng lại cho đến khi được nếm máu và nỗi sợ của con mồi. Cảm nhận được huyết mạch đang chảy trên người Cao Minh, bằng tốc độ khủng khiếp nó bay thẳng đến tự như muốn nuốt trọn lấy cái thân xác máu thịt ngọt ngào ấy.

Vật thể này hóa thân thành con quỷ dữ với nửa thân trên, bổ nhào đến Cao Minh như hổ đói thấy con dê béo. Cao Minh nhận ra gì đó, hắn hé mắt ra nhìn, mười nghìn nơ tron thần kinh bùng nổ cùng lúc, hắn hét toáng lên:

“Mẹ ơi thứ quái quỷ gì thế này?”

Minh lùi về phía sau cố bỏ chạy. Chỉ là chân hắn không nghe lời, Cao Minh vội vã bò bằng cả bốn chi ra xa. Con ác quỷ tận hưởng sự tuyệt vọng, vẫy vùng của nạn nhân. Nó liếm láp bờ môi đẩy Cao Minh đến sát vách tường, chậm chạp hấp thu nỗi sợ hãi của con mồi.

“Hu... đừ..ng đừng .... đừng đừng đến đây ...”

Ác quỷ khẽ cười, một nụ cười tà ác đến cực độ. Sau đó cả cơ thể nó vỡ ra như làn sương đêm bủa vây lấy Cao Minh, nhốt Minh vào trong. Dần người Cao Minh trở lên ấm áp, rồi nóng, nóng như máu đang sôi lên.

“Gruuuu aaaaaa!”

Cao Minh gào lên trong đau đớn. Hắn không ngờ mình lại chết một cách chậm rãi, đau đớn đến vậy.

Ngay lúc này con dao găm của ông Liam bỗng rực sáng. Như ánh trăng tỏa ra sắc thanh xua tan đi bóng tối.

“Griiiii...”

Ác quỷ rú lên khi bị tia sáng xé ra thành từng mảnh một. Sau đấy ánh xanh, ánh đen quện lại rồi hòa làm một với Minh. Ánh sáng lại hiện ra trước mắt Minh, hắn loáng thoáng thấy hình bóng người con gái mặc áo trắng đang vươn tay đến. Cao Minh đưa tay ra như một bản năng cố níu lấy hình bóng ấy.

Mắt Cao Minh trĩu nặng, tầm nhìn của Minh dần mất đi rồi lâm vào trong hôn mê.

...

Thiên Phận Navori

Đại sư Liu Yang hé mắt nhìn về phía Tây, ông thấy sự bất thường trong ma lực đang bao phủ lấy trời. Thế giới tâm linh đang gào khóc cuồn cuộn dậy sóng.

“Thứ này ..., ma quỷ xuất hiện rồi.”

Ông cụ mặc áo bào trắng lắc đầu, thở dài, sau đó quay về môn đồ rồi đưa lệnh cho người tiến về kiểm tra. Cuối cùng lão nhắm mắt tiếp tục thiền định.

...

Tế Đàn Trường Cửu

“Dòng thời gian lại nhập vào làm một rồi. Chả lẽ nào không có cách nào khác ư.”

Người phụ nữ mặc bộ đồ xanh lá với những hình xăm trên tay và chân, nàng dừng việc đọc sách lại đưa mắt nhìn về phía xa. Mặt trời vẫn tỏa nắng ấm áp xoa dịu đại địa và linh hồn Ionia. Nhưng Karma biết điều đó đang đến. Cô chỉ có thể thở dài trong bất lực.

...

Hang động sau khi mất đi đạo phong ấn dần trở lên bất ổn. Mana trong hồ bỗng sôi trào rồi bốc hơi, sau đó là tán loạn ra ngoài không khí. Giống như sự bùng nổ dây chuyền, ma lực khắp vùng tây Navori nối nhau bùng phát. Đại địa rung lên, theo sau đó là đủ loại thời tiết và hiện tượng siêu nhiên xuất hiện. Cuối cùng là từng đợt trào ma lực thổi khắp toàn Ionia. Nó làm chấn động tất cả những người nhạy cảm với ma lực. Đặc biệt là hội Kinkou. Họ ở gần nhất và cũng đặc biệt quan tâm đến việc cân bằng hai thế giới nhất.

Đại sư phụ Kusho nay đã hơn sáu mươi, vẫn mặc lên mình bộ giáp hoàng hôn cùng với môn đồ mình nhanh chóng tiến về trung tâm chấn động.

...

Cảnh tượng ở đó lúc này là một đống hoang tàn. Đại địa thay đổi thành một vùng thung lũng thấp. Núi non thay đổi phá vỡ địa hình cũ của Ionia. Cây cối đổ rạp khắp nơi, ma thú, yêu thú chết một đống. Dường như sự bùng nổ mana khiến chúng quá tải và chết.

Tất cả đập vào mắt của đại sư Kusho. Ông vội vã cho môn đồ tìm kiếm xung quanh xem màng ngăn hai thế giới có bị tổn hại nặng không. Hay có thương vong nào về người không. Shen và những người khác tuân lệnh ông tiến về phía trước tìm kiếm. Chỉ là đại sư Kusho đứng đây, nhìn về ngôi đền đã vỡ vụn kia, khẽ lắc đầu nói nhỏ :

“Nó thực sự thoát được rồi ư. Không thể để cho con quỷ chiếm được nửa còn lại.”

Nói rồi ông dùng thần thức tìm kiếm xem có bất cứ dấu vết nào của con ác quỷ không. Nhưng manh mối duy nhất tìm được đó là viên đá Hextech đang xỏ thành dây chuyền này.

...

Cao Minh mơ hồ tỉnh lại, đầu hắn đau như búa bổ, toàn thân thì tê tái như muốn toác ra làm từng mảnh một. Hắn ho ra chút máu.

“Chàng trai trẻ, số cậu may mắn lắm đấy, không chết được đâu.”

Cao Minh nghe được giọng một người đàn ông lạ. Anh ta lúc này đang điều khiển xe ngựa chở đồ đi. Lúc này Cao Minh đã không còn trong hang động đó nữa rồi. Nhờ hào quang nhân vật chính, hắn bị dịch chuyển đến một khoảng an toàn rồi được cứu bởi người này.

Người lạ này mặc một bộ kimono nam, đầu đội mũ bành tre, che lấy toàn bộ khuôn mặt. Bên hông giắt lấy hai thanh Katana và một bình rượu.

“Đa .. đa tạ đại nhân cứu mạng. Ơn này của ân nhân, tại hạ sẽ không bao giờ quên.” Nói rồi hắn định chuyển mình để cúi đầu cảm tạ, nhưng cơn đau không cho phép hắn làm vậy, Cao Minh rủn rẩy rên lên một tiếng.

“Ha ha ha không cần câu nệ thế chàng trai trẻ. Đừng cố gượng nhé.”

Anh ta cười lớn rồi tiếp tục điều khiển xe ngựa. Cao Minh nằm đấy lên tiếng :

“Vâng, vậy thì cháu cũng không khách khí, cháu là Cao Minh một người hành hương, xin cho hỏi tên của chú.”

“Ta là Kai, một kiếm sư Wuju. Chỉ là thấy người bị thương ra tay cứu giúp thôi. Cậu đừng bận tâm.

Vậy cậu đang đi về đâu Minh?”

“Dạ vâng, cháu ... hụ hụ đang đi đến Thiên Phận Navori. Nghe nói ở đó có các học viện lớn, cháu định tham gia vào. Chỉ là đang đi thì vướng vào rắc rối.”

Cao Minh gắng gượng trả lời. Thương thế hắn không quá nặng, chỉ là đau như hồi mới tập Gym vậy. Các cơ đều tê buốt.

Shulin Kai trầm ngâm, gã làm hớp rượu nói :

“Như vậy hẳn nhóc có một hành trình không dễ dàng rồi. Từ đây đến Thiên Phận còn rất xa. Mà ta thì không tiện đường. Như này đi, chúng ta đang trên đường đến một tòa trấn lớn. Ta có thể để cậu ở tạm đấy dưỡng thương. Cho đến khi khỏi hẳn rồi hẵn đến Thiên Phận. Được chứ?”

“Vâng thế thì tốt quá thưa chú.” Cao Minh ngồi dậy cảm tạ với Shulin Kai. Tiếp hắn lên tiếng :

“Thưa chú ân cứu mạng này cháu nhất định sẽ trả cho chú. Thề dưới cái tên của các vị thần.”

Shulin Kai ngẩn ra, rồi cười lớn gã rất vui vẻ nói với Minh :

“Được rồi, một lúc nào đấy hẳn ta sẽ cần đến sự trợ giúp của cháu đó.”

Lời thề thốt lên như sợi dây định mệnh, nối số phận hai con người lạ mặt với nhau. Định mệnh đã gắn chặt hai kẻ này lại dưới danh nghĩa nhân quả. Chỉ trừ khi Cao Minh chết còn không, ân tình này nhất định sẽ theo chân hắn đến tận cùng của thời gian.

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.