Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đề

Tiểu thuyết gốc · 2959 chữ

Mặt trời của Ionia đang dần chuyển về tây, nhường chỗ cho màn đêm, động vật cũng bắt đầu trở về tổ, thực vật trở lên ảm đạm vì thiếu ánh mặt trời. Gió giận dữ, cuồn cuộn đẩy mây từ xa đến thảo nguyên.

“Trời giống như sắp mưa”, Cao Minh dự đoán. Đã hơn một tháng từ khi Minh gặp hội Kane, hắn không ngừng nghĩ đến việc vô duyên với ma pháp. Vì thế Minh càng chăm chỉ tập luyện thể chất hơn. Cơ thể hắn đang trở lên hòa hợp với môi trường này. Minh có thể cảm nhận sự thay đổi về chất trong hắn, từ từng thớ cơ cho đến mặt tinh thần.

Nhưng một tháng này, Cao Minh cũng trở lên bất an hơn. Ông Liam, người hắn coi như ông nội mình đang trở lên ốm yếu dần. Ông bảo đó là do bệnh tật cũ từ thời trẻ của mình, rồi ông cụ ho rất mạnh, yếu dần đi. Hắn đảm đương hầu hết công việc nặng để ông Liam được nghỉ ngơi. Bim, con Bisop đầu đàn mà hắn đặt tên cho, cúi đầu xuống liếm lấy mặt Cao Minh để đánh thức hắn khỏi dòng suy nghĩ. Nó cũng muốn trở về rồi.

“Wa, ngươi làm gì vậy, bẩn chết ta rồi.” Cao Minh nhảy dựng lên bất ngờ như bị rắn cắn. Hắn lau mặt vào lông của Bim rồi leo lên lưng nó. Mặt trời càng lúc càng nhỏ dần, khuất sau dãy núi xa.

Hoàng hôn cuối cùng làm nổi bật lên những ngọn núi bay và điện Thanjuul của hội Kinkou. Giờ hắn hiểu sao tướng Shen lại được gọi là mắt hoàng hôn rồi. Quang cảnh này trông thật hùng vĩ và ma mị. Bim và hắn di chuyển về đến gần nhà ông Liam. Bim cho hắn vặt cây nấm trên mai nó rồi ngoe nguẩy bỏ đi. Nấm này đặc biệt chỉ xuất hiện ở con đầu đàn của loài Bisop, rất phù hợp để nấu ăn và làm thuốc.

“Hẹn mày ngày mai nhé Bim!!” Cao Minh hét lên về phía Bim khi nó đang trở về đàn. Bim chỉ ngoảnh lại nhìn hắn rồi quay đi mất. Lúc vào nhà, đồ ăn đã dọn lên sẵn rồi. Bữa tối đơn giản với súp nấm và bánh mì đen, chút quả mọng.

“Ông ơi, cháu về rồi nè!” Cao Minh lên tiếng gọi ông Liam. Chỉ là không có tiếng đáp trả. Có điềm không lành, Cao Minh đứng lên đi tìm ông cụ. Ông Liam đang bất tỉnh ngay trong bếp. Cao Minh vội vã chạy đến bên ông và kiểm tra xem ông cụ bị sao.

“Ông, ông ơi ông sao thế này.” Cao Minh kêu gọi thảm thiết. Ông Liam là người thân của hắn. Mấy tháng gần đây, tình cảm của ông đã giúp hắn vơi đi phần nào nỗi cô đơn bên trong. Nếu ông Liam có vấn đề gì thì Cao Minh sẽ đau khổ lắm. Ông Liam như nghe thấy hắn, ông hơi tỉnh lại rồi ho, ho rất mạnh, dường như có cả máu. Cao Minh vội vuốt lưng cho ông Liam rồi để ông tựa vào bản thân mình.

“Ôi ông ơi, ông sao thế này!!” Cao Minh càng hốt hoảng hơn. Chỉ là ông Liam một tay nắm lấy bàn tay hắn, tay kia vuốt mái tóc rồi ông nhìn sâu vào trong đôi mắt Cao Minh. Một ánh mắt Cao Minh không bao giờ quên được. Đôi mắt hiền từ và yêu thương hết mực. Ông Liam không lên tiếng, ông chỉ nhìn chằm chằm lấy hắn, nhẹ nhàng rồi đi mất. Ông Liam gắng gượng chỉ để nhìn thấy hắn thêm một lần cuối.

Nước mắt tuôn ra từ hai khóe mi của Minh. Hắn khốn khổ, đau thương tột cùng. Hắn khóc òa lên khi ông Liam trút hơi thở cuối cùng của mình. Vậy người thân duy nhất nơi đây của hắn đã buông tay mà đi. Hắn hối hận đã không kịp nói lời yêu thương đến ông Liam. Khốn khổ, đau đớn, hắn tuyệt vọng. Cao Minh ôm ông Liam vào lòng.

Tiếng khóc của hắn ai oán, vang vọng cả khoảng trời. Rồi mưa, mưa bắt đầu rơi rí rách, rồi ào ào như tiếc thương cho sự ra đi của Liam.

...

Mưa sấm chớp cả một đêm dài, Cao Minh đầu tóc rối bời, đôi mắt đỏ hoe, thâm đen lại vì khóc. Hắn vẫn đang ngồi bên giường của ông Liam. Về ông Liam, Cao Minh đã rửa người và mặc cho ông bộ đồ còn mới nhất. Khuôn mặt của Liam vẫn hiền hậu, thỏa mãn. Dường như ông đã sống cả một đời người đầy trọn vẹn, đã không còn gì mà nuối tiếc khi buông tay. Họa có điều gì ông lo nhất, chắc chỉ có thể là người cháu Cao Minh mà thôi.

Mưa không có dấu hiệu tạnh. Thế nhưng trời cũng bắt đầu sáng rồi. Cao Minh vác chiếc rìu trên vai, hắn đi thẳng đến bìa rừng, chọn những cây tốt nhất trong tầm sức của bản thân. Cao Minh đốn hạ và cố làm một chiếc quan tài gỗ cho ông cụ. Song tay nghề hắn quá non nớt, Minh không thể làm được. Cao Minh bất lực quỳ xuống để khóc. Hắn khóc rất to, nôn ra cả mật. Chỉ là tiếng mưa đã át đi tiếng khóc ai oán đấy. Không thể để ông mình nằm trên giường được, hắn đứng lên, lảo đảo đi về nhà.

Cao Minh bắt đầu đào, hắn đào một cái hố đủ để cho hắn nằm thoải mái. Tiếp sau đấy hắn ôm lấy thi thể ông Liam mà lúc này đã hơi cứng lại rồi từ trong nhà ra đến hố. Cao Minh bắt đầu khóc thương tiễn biệt người ông của mình.

“Ông à, ... cháu ... cháu ....” Cao Minh không thốt lên được lời nào cả. Hắn bắt đầu lấp đất, sau đó dùng đá đắp xung quanh ngôi mộ. Cuối cùng hắn dùng một tảng đá thô to, thứ đã được hắn khắc lên tỉ mỉ dòng chữ R.I.P Liam.

Cao Minh kết thúc đám tang bằng những bông hoa hắn vặt khi trở về. Chúng được bó lại và đặt trước nấm mồ.

...

Đã hai ngày rồi, hắn chỉ ngồi đấy, thẫn thờ. Mặc cho cơn đói cồn cào, hắn cũng kệ. Cao Minh chán nản, buồn mỗi khi nhớ về ông Liam. Có lúc nghĩ quẩn, Minh muốn chết quách cho xong việc. Thế nhưng nỗi khát vọng sống, khát vọng trở về, niềm tin ông Liam đặt nơi hắn đã níu Cao Minh lại. Một người chỉ thực sự chết đi khi không còn ai nhớ đến. Hắn phải sống để tưởng niệm, để cảm ơn đến ông Liam.

Để lên đường tìm cách trở về. Cảm xúc tiêu cực mất đi, Cao Minh đến bên mộ của ông Liam nỉ non :

“Ông, dù chúng ta không có máu mủ thân thích. Thế nhưng với con ông thực như ông nội của cháu vậy. Ông hãy yên nghỉ và phù hộ cho con nhé.”

Gió nổi lên, hắn nghe trong tiếng gió có giọng cười của ông Liam. Bất giác nước mắt lại chảy dài. Rồi Cao Minh kiên định, tay lau đi nước mắt trở lại nhà gỗ. Hắn đầu tiên ăn chút đồ ăn khô sau đấy chuẩn bị đồ đạc. Cao Minh muốn tìm đường về, hắn không thể sống một mình ở đây mãi được.

Nhân loại là giống loài sống theo cộng đồng. Cô đơn sẽ khiến cho ta điên loạn hoặc thậm chí là giết chết ta. Do đó, Cao Minh hướng về Thiên Phận, hắn muốn quan sát thủ đô, trái tim của Ionia bằng con mắt của mình. Dù cho bản thân rõ rằng con đường phía trước sẽ cực kì nguy hiểm.

...

Vài bộ quần áo được hắn trổ tài khâu vá thành bộ mới dày hơn. Chiết đầy nước mưa vào bình và cất kĩ lương khô. Hắn tìm tòi cả căn nhà nhưng chỉ thấy được vài con dao bếp nhỏ và một cây rìu chặt gỗ. Nhưng thế là quá đủ, hắn cất con dao găm, món quà của ông Liam tặng hắn vào ngực rồi xốc tinh thần đứng dậy. Cao Minh quyết định phải đi về Thiên Phận.

Trước khi vào cuộc hành trình, hắn xác nhận hướng đi của mình trên bản đồ. Tiếp đến là xác định hướng đi chính xác từ mặt trời. Bởi vì mặt trời cũng mọc từ đằng đông và lặn đằng tây. Dễ dàng để xác định phương hướng với một cây gậy. Ngay sáng sớm hôm sau, trước cuộc hành trình đi đến Thiên Phận, Cao Minh bái tế ông Liam lần cuối.

Hắn thẳng hướng, ngẩng cao đầu mà đi. Bim giống như biết điều gì đó, ánh mắt nó nhìn mãi theo Cao Minh. Cuối cùng Bim chỉ rống to một tiếng tiễn biệt nhân loại này. Minh kiên định, hắn không quay đầu bởi vì không còn chỗ cho sự yếu đuối.

...

Rừng già của Ionia rất hùng vĩ. Những cây đại thụ cao với tán lá trải rộng che đi bầu trời xanh. Trong rừng, hiếm hoi mới bắt gặp được tia nắng len lói qua tán cây. Hầu hết ánh sáng còn lại đến từ mana. Đủ sắc xanh đỏ tím vàng, có vẻ càng gần trái tim Ionia thì ma thuật càng mạnh mẽ đến kẻ như Minh cũng nhận thấy mana thấm đẫm trong không khí.

Thực vật từ bờ tây cũng dần chuyển biến khi tiến về phía đông. Cây cối cứng chắc, dây leo nhiều hơn. Đặc biệt là những cây ăn thịt. Chúng tỏa ra hương thơm mê hoặc nhằm thu hút con mồi. Rất khó để cưỡng lại khi đã hít một lượng quá nhiều, bởi lẽ chúng tỏa hương thơm có lẫn cả ma lực. Cao Minh may mắn thoát khỏi chúng bởi hắn thấy một con nai bị mê hoặc. Giống nai này có màu vàng ánh kim rất đẹp. Chỉ là nó giờ chết rồi. Bị tươi sống nuốt chết bởi cây ăn thịt. Chính Cao Minh cũng hú hồn, chỉ chút nữa hắn bước vào vùng ảnh hưởng và trở thành con mồi.

Trời đổ dần tối, Cao Minh phải tìm chỗ trú ẩn ngay lập tức. Hắn lựa chọn việc trèo lên cao. Không nghĩ đến việc nhóm lửa, thay vào đấy là buộc chặt mình với tán cây cao. Minh không dám nhóm lửa vào đêm bởi hắn không rõ động vật ở đây như nào. Liệu có như giống loài trên trái đất sợ hãi lửa? Hắn không rõ và không muốn liều. Thay vào đấy những bộ áo dày sẽ giúp bản thân Minh an toàn hơn trước những cơn gió lạnh.

Một ngày dài đi đường cùng sự căng thẳng của tâm trí, Minh ăn tạm lương khô rồi khẽ thiếp ngủ đi.

...

Hoảng hốt bừng tỉnh bởi tiếng rống lớn, dường như có loài vật lớn nào đó đang đi săn mồi. Với ánh sáng nhạt nhòa của mana, Minh thấy được bóng đen của nó. Thật to, một con thú thuộc họ nhà mèo. Không rõ nó truy thứ gì song từ tần suất tiếng bước chân, đây là một kẻ săn mồi tốc độ.

Chỉ sợ khó mà thoát nổi trừ khi may mắn. Bị dọa tỉnh bởi con mèo lớn, Minh khó khăn để ngủ tiếp. Hắn rất sợ, chưa bao giờ bản thân lại nhớ quê hương, gia đình, nhớ sự an toàn như lúc này. Minh nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh rừng già. Tiếng côn trùng, tiếng xào xạc gió, tiếng thú vật, ... tất cả hòa lên một bản hợp ca của rừng xanh. Sau đó tất cả bùng lên với khúc cao trào, rồi lại trầm xuống với nốt thấp. Thật lạ rằng càng nghe Minh càng say mê âm thanh đấy. Hắn quên đi nỗi sợ, tâm trở lên thanh thản.

Chẳng rõ thức thêm được bao lâu, kèm theo việc thoải mái lắng nghe âm thanh rừng rậm, Cao Minh liền buồn ngủ trở lại. Hắn thấy mệt mỏi ở cả thể xác và tinh thần. Để cây rìu và con dao găm ở vị trí dễ lấy nhất rồi lần thứ hai thiếp đi.

...

Đêm qua đi, bình minh lại đến, dẫu ánh sáng không lan tỏa ra tất cả nhưng ở những chỗ nó đi qua, sự sống lần nữa bừng tỉnh. Những khóm hoa vươn mình tắm trong tia sáng bình minh đấy. Quả thật ma lực nuôi sống sự nguyên thủy nhưng mặt trời mới thật sự nuôi sống sinh mệnh. Cao Minh tháo dây buộc rồi cất vào túi. Sau đó, Minh cẩn thận trèo xuống. Ở dưới mặt đất, hắn thấy được dấu chân đêm qua. Loài mèo này to thực sự. Dấu chân hắn hoàn toàn để vừa trong đó. Đủ để nói lên con mèo đêm đó lớn đến độ nào. Minh nuốt nước bọt vì sợ, song hắn phải tiếp tục tiến đến phía trước.

Cao Minh đi thẳng về hướng đông, hắn cẩn thận đi và sử dụng nước một cách tiết kiệm. Đây là nguồn tài nguyên hạn hẹp. Hắn chưa tìm thấy con suối hay sông nào cả. Lúc này chỉ còn bình nước này thôi. Hắn chẳng thể biết được còn phải đi bao lâu.

...

Băng qua mảnh rừng rậm này, phía trước mắt Cao Minh là một đồng bằng cỡ vừa. Nó nằm giữa hai mảnh rừng. Giống như một lòng chảo vậy. Hai bìa rừng vây hai bên, mặt đất thì ở dưới khoảng trên dưới bốn mét. May mắn, rễ cây đâm ra ngoài tạo đường xuống cho Minh. Cánh đồng này thì rất đáng sợ. Nó mọc lên những cây cỏ cao hơn hai mét, mọc san sát, san sát thành đoàn. Chẳng ai biết được thứ gì đang ẩn sau những tán lá kia. Có thể là một loài nguy hiểm nào đó mà hắn không rõ. Để an toàn, Cao Minh quyết định sẽ đi vòng qua nó. Dù thời gian di chuyển sẽ tốn nhiều hơn.

Minh tiếp tục cuộc hành trình về phía đông của mình. Cho đến khi gặp một con thác lớn, nước chảy từ trên cao hơn trăm mét, bọt nước trắng xóa cả vùng. Cuối cùng nước chảy về hạ du theo con suối nhỏ. Trước thác nước vĩ đại, Minh cảm thấy nhỏ bé vô cùng. Trời cũng gần về đêm, mặt trời đã chuẩn bị lặn rồi. Nhưng xung quanh đây hắn không tìm thấy cây lớn nào cả. Khu vực thác nước chỉ có đá tảng và sỏi.

...

Mặt trăng đã lên cao rồi. Những ngày trong rừng sâu thật khó thấy được bầu trời đêm. Lúc này Minh đang ở trên cây cao ngay sát bìa rừng. Xa xa vẫn có thể thấy được thác nước lớn. Tiếng nước chảy ầm ầm như át đi âm thanh của rừng núi, của động vật. Ngước đầu ngắm nhìn bầu trời đêm phía đông, Cao Minh man mác thấy buồn, thấy cô đơn và sợ hãi. Cao Minh ăn chút lương khô và dùng nước, sau đấy thì thiếp ngủ đi.

...

Ngày hôm sau thực sự không tốt cho hắn lắm. Để đi tiếp, Cao Minh cần leo qua con thác này. Và điều này là bất khả thi với hắn. Chỉ có lựa chọn đi dọc hai bên sườn dốc đứng mong sẽ có một con đường mòn đi lên. Chỉ là đang lấy nước chắt vào bình, từ sâu trong rừng rậm, một con heo rừng lao ra. Nó rất lớn, cỡ tầm gần hai mét chiều cao, lông màu nâu tím với những bắp chân to và lực lưỡng. Con heo rừng đang rỉ máu. Dường như nó đang bị truy đuổi bởi ai hoặc thứ gì đó. Sẽ thật tệ nếu Cao Minh bị vướng vào cuộc săn.

Hắn vội vã chạy về hướng cánh rừng. Về phía con heo rừng, nó cũng bất ngờ vì địa hình của nơi này. Trong lúc không biết nên làm thế nào để chạy trốn, nó gầm rú lên trong đau đớn. Đó là một cú cắn rất mạnh về phía bắp đùi sau của nó. Một con thú săn mồi họ nhà mèo với bộ lông vằn như hổ, chỉ là to hơn, lực lưỡng và ít lông hơn. Thay vào đấy, nó có bộ răng nanh như của hổ nanh kiếm. Cú táp mạnh đến độ nó cắn ra hẳn miếng thịt từ đùi con lợn rừng. Con heo rừng khập khiễng cố tìm cách chạy trốn chỉ là rất khó.

...

Về phần Cao Minh, hắn chạy trốn rất nhanh và lẩn mất sau tán cây. Không dám chậm trễ, Minh bùng nổ tốc độ để chạy. Hắn không rõ động vật săn mồi ở đây có thực sự săn để ăn hay không. Nếu như là dạng săn để giải trí thì Cao Minh chết là cái chắc. Do đó hắn nào dám dừng lại. Từ trong lồng ngực, cái giá buốt bất ngờ nhói lên làm hắn phải nhíu mày lại. Viên Hextech đang lấp lóe ánh sáng cảnh báo nguy hiểm. Mặt đất bắt đầu run rẩy lên, đại địa như rung chuyển. Rồi đất dưới chân Minh như không chịu được nữa, chúng tách nhau ra và nuốt chửng lấy hắn.

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.