Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Món Quà

Tiểu thuyết gốc · 3652 chữ

Đã được ba ngày kể từ khi Cao Minh xuyên không sang thế giới Liên Minh Huyền Thoại này. Hiện giờ hắn đang ở khu vực phía tây của Thiên Phận Navori, khu học viện và cũng được coi là trái tim của Ionia. Theo lời kể của ông Liam, nơi đây khá hoang vu hẻo lánh. Chỉ có gần thủ phủ hay gần những đền điện lớn mới đông đúc cư dân. Còn đâu chỉ có các làng mạc bình thường.

Trong ba ngày này, không lúc nào Cao Minh không nhớ Trái Đất. Hắn thèm được lười biếng nằm dài trên giường êm, thèm được phục vụ bởi sự tiện nghi hiện đại, thèm được sống mà chẳng phải lo âu điều gì. Mỗi khi đi ngủ, y tự nhủ đây chỉ là một giấc mơ nhưng lúc dậy sự thật lại đập tan mong ước đấy. Cứ thế hắn lại khóc, lại cào cấu thương tổn bản thân mong thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp này.

“Ôi, mẹ kiếp, số tôi sao khổ thế này.”

Cao Minh lười biếng nhưng không phải một tên phế vật, hắn vẫn có cốt khí của người đàn ông. Mặc cho buồn bực nhưng không thể ăn không ngồi rồi, ngày ngày y đều theo ông cụ đi làm đồng, thu lượm và sắp đặt bẫy thú. Mệt nhọc nhưng ít nhiều sẽ làm bản thân được no bụng mà còn học thêm nhiều kinh nghiệm của người bản địa.

Lại nói, khi đi đặt bẫy, Minh tận mắt thấy những con thú dữ gọi là Strox. Chúng là một dạng chuột nhưng lớn hơn, phải cỡ một con chó ta. Tuy nhiên đám này không đông như chuột, mỗi đàn khoảng năm đến bảy con. Nói về độ hung dữ, Strox chỉ thuộc cấp độ thấp của thú săn mồi nơi đây nhưng vẫn đủ sức đe dọa đến những người bình thường.

Quả nhiên để mà nói thì theo thiết kế game, Ionia là một trong những nơi nguy hiểm nhất lục địa Runeterra này. Nó được biết đến như vùng đất đầu tiên hay nói theo cách hiện đại nơi đây thực sự nguyên thủy. Trong khi phần lớn những loài sinh vật đầu tiên đã diệt chủng hoặc tiến, thoái hóa thì nơi đây bảo tồn chúng như thuở sơ khai.

Giải thích cho điều này, Ionia có ranh giới tâm linh và vật chất rất mỏng manh. Nơi ma thuật cuồn cuộn trong không khí, đất, trong từng cá thể. Chính ma thuật bản nguyên đã nuôi dưỡng những sinh thể của nơi đây đồng thời giữ cho môi trường sống của chúng không thay đổi theo thời gian, hoặc có nhưng rất ít. Vì thế hầu hết động thực vật có bậc cao đều cực độ nguy hiểm với nhân loại.

...

Vài ngày sau, Cao Minh xin để được đi vào rừng cùng lão Liam. Hắn một phần vì muốn học hỏi kinh nghiệm của người bản địa, nhưng phần nhiều là muốn đi chơi. Nơi Minh và lão ở chỉ có đồng ruộng, thảo nguyên và căn nhà gỗ, quá đỗi nhàm chán. Lại nói, đến thế giới khác mà không đi khám phá xung quanh thì quả thật uổng phí. Về phía ông cụ, lão không từ chối mà còn niềm nở, phấn khởi khi được đề nghị.

Sâu trong cánh rừng nguyên sinh, Minh được thấy đủ loại cây cối, có quen thuộc cũng có kì dị. Đồng thời không thiếu côn trùng, động vật nhỏ và vừa. Chúng sống hài hòa, dựng lên một hệ sinh thái nguyên thủy. Một bên ông Liam dẫn đường, giới thiệu hoàn cảnh cho hắn.

“Cây leo này là một giống thuộc họ hướng dương. Cháu sẽ chỉ tìm thấy chúng ở mặt đông của cây lá kim cao. Và nó cũng là la bàn chính xác cho cháu khi ở trong rừng.”

Liam chỉ vào một cây dây leo màu tím đang bám và rủ xuống từ cành của cây lá kim cao. Cây leo này như những con rắn tím bện lại với nhau vậy. Cao Minh tự hỏi liệu có đủ chắc để trèo lên không. Nghĩ vậy nhưng hắn cũng không manh động nghịch ngợm. Mà từng ly từng tý một ghi nhớ kiến thức quan trọng.

Sau cùng với những kiến thức ông Liam dạy về động thực vật xung quanh, y đưa ra kết luận cánh rừng nguyên sinh này nguy hiểm tuy nhiên không quá tuyệt đường người. Bất kì lúc nào nó cũng chăm chăm nuốt chủng những kẻ lạc bước vào đây, nhưng lại luôn mở ra một con đường sống, để người ta lách mình khỏi luật thép.

“Thưa ông, có dấu hiệu nào chỉ đến những thiên tai từ ma thuật không ạ?” Cao Minh nhớ về đặc trưng vùng đất, lên tiếng hỏi.

“Ha Ha Ha, ma thuật rất bất chợt, nó có thể đem đến cho chúng ta mọi thứ những cũng có thể ngay lập tức lấy đi tất cả. Ngay cả mạng của ta, cháu hay những pháp sư hùng mạnh khác.” Nói rồi, ông cụ Liam lấy từ trong ngực ra một viên đá lam sắc. Ông đưa nó cho Cao Minh rồi tiếp tục lời :

“Tinh thể Hexstone này là kết tinh kinh nghiệm sống của người Ionia, nó sẽ cảm nhận được sự thay đổi đột ngột của ma thuật. Cháu sẽ cảm thấy nó lạnh buốt như băng khi lượng ma thuật tự do gia tăng đột biến.”

“Tinh thể này như những con chim hoàng yến trong các hầm ngục ư.” Cao Minh ngắm kĩ sáu cạnh của viên đá lam sắc này. Nó trông rất bình thường trừ việc màu xanh. Chỉ là đã được gia công cho nhẵn nhụi hơn.

“Ha ha, ta không biết chim hoàng yến cháu nhắc đến là gì. Thế nhưng có vẻ chúng giống nhau đấy. Tạm thời cháu cứ nhận lấy viên đá này đi. Lão già rồi cũng không cần thiết nó lắm.”

Ông Liam xoa đầu Cao Minh cười hiền hậu sau đấy tiếp tục đi sâu vào trong. Hai người cứ thế đi, tận lúc mặt trời lên giữa đỉnh đầu thì mới đến được bên bờ vực. Nơi hai người đứng thuộc một cao nguyên với tầm nhìn rộng rãi thoáng đãng, sườn dốc khó đi, đá lởm chởm nguy hiểm. Từ trên cao, đưa mắt nhìn xuống sẽ thấy được thảo nguyên và bạt ngàn rừng rậm. Ở xa hơn nữa về phía tây thì bắt gặp được thác nước lớn, sông suối cũng như những ngọn núi đang lơ lửng trên không.

“Cháu có thể thấy xa xa nơi kia chính là đền thanjuul thuộc hội Kinkou dẫn dắt bởi đại sư phụ Kusho. Họ là những người bảo vệ và duy trì sự cân bằng của hai thế giới.”

Ông cụ chỉ tay về ngôi đền tọa lạc trên đỉnh núi cao nhất giới thiệu cho Minh về hội Kinkou. Chỉ là với Cao Minh, hội Kinkou thực sự vô dụng. Họ sẽ không đứng lên chiến đấu chống lại kẻ thù của mình “trong tương lai”. Thay vì đó lại bo bo giữ mình với những thứ họ được chỉ dạy. Tuy nhiên cũng không thể hoàn toàn phủ nhận, Kinkou là một biểu tượng của vùng đất này khi tôn trọng sự hài hòa và cân bằng. Là nét đẹp và truyền thống lâu đời của người Ionia.

“Vâng thật vĩ đại và tuyệt vời ông à.” Cao Minh qua loa đáp lời ông cụ trong khi bắt đầu nhóm lửa.

Hai người sẽ thưởng thức thỏ nâu bắt được như bữa trưa của mình. Món nướng không quá tệ, thịt khá dai như thịt gà thế nhưng không thể hợp vị Cao Minh. Hắn thấy nhớ những bữa ăn hiện đại của mình.

Đêm hôm đấy, khi nằm trên giường, Minh ngẫm lại những gì đã xảy ra, sau cảm giác bức xúc nổi lên. Người khác chuyển sinh hay xuyên không sang thế giới khác. Ít thì cũng có khả năng khác người, không thì cũng có hệ thống, ngón tay vàng các kiểu. Còn hắn, ngoài khả năng thông thạo ngôn ngữ ra thì chẳng có thứ gì.

...

Những ngày tháng tiếp diễn, Cao Minh bên cạnh việc giúp đỡ công việc cho ông Liam thì còn không ngừng học hỏi lão mặt chữ của Ionia. Thân là một sinh viên ưu tú, hắn tự nhận mình học khá nhanh. Thế nhưng cổ ngữ của Ionia thực sự rất loằng ngoằng, chẳng giống với những gì tưởng tượng. Dẫu tập trung thì Cao Minh cũng phải tốn kha khá thời gian mới nhớ được đường nét của vài từ chuyên dùng.

Không phí thời gian rảnh rỗi, hắn vừa học vừa rèn luyện thân thể. Từ việc gánh nước, chăn nuôi thú hay leo trèo đến những bài tập thể lực, chống đẩy hay gập người. Hắn buộc mình phải thích nghi nếu không đào thải sẽ là kết cục của kẻ ngoại lai này. Và chỉ với ba tháng cố gắng, hắn không chỉ đọc được văn bản bằng chữ Ionia mà về mặt thể chất cũng chuyển biến có lực lượng hơn.

Ba tháng này đối với Liam là ba tháng tuyệt vời nhất. Ông cụ coi Cao Minh như con cháu và hết lòng chỉ dạy bất cứ gì lão biết. Còn với Cao Minh, hắn dần chấp nhận sự thật nghiệt ngã về thế giới mới. Sự thật y không phải người nơi đây, chỉ là kẻ trôi dạt, kẻ độc hành trên mảnh đất lạ mà thôi. Suốt thời gian qua có những hôm, Minh ôm đầu mà khóc âm ỉ đến quá nửa đêm. Hắn nhớ gia đình mình, bạn bè, nhớ xã hội hiện đại, nhớ cái xô bồ và tấp nập của quê hương. Sự lạc lõng buộc Minh phải tìm ra cách trở về với thế giới cũ về với nơi mà hắn thực sự thuộc về.

...

Một ngày nắng đẹp, sau bữa sáng với ông Liam, hoàn thành việc nặng, Cao Minh ra đồng. Trời hôm nay xanh đẹp, với ánh mặt trời dịu nhẹ. Gió khẽ lùa qua tán lá vang vọng những âm thanh nơi xa. Những con cừu mai rùa thong thả ăn cỏ, tất cả thật yên bình. Cao Minh nằm trên mai con đầu đàn, hắn đặt tên nó là Bim. Bim rất hiền, khá gần gũi với hắn. Lúc đầu Cao Minh còn sợ sệt nhưng sau khi tiếp xúc lâu dài, hắn nhận ra Bim như chú bò quê vậy, nó thích rong đuổi trên cánh đồng và ăn những quả mọng chín.

Gió phả vào mặt xoa dịu Cao Minh, y vắt chân chữ ngũ rồi thiu thiu nhắm mắt ngủ. Thời gian không quá dài, mặt trời còn chưa lên đến đỉnh, Minh bị đánh tỉnh bởi tiếng người. Không phải giọng của ông, mà là người lạ, cả nam và nữ. Cao Minh nhổm dậy nhìn về hướng âm thanh. Đó là một đội ngũ khoảng sáu bảy người gì đó. Họ mặc những bộ đồ vải kín thân phối trang trí những sắc màu sặc sỡ. Bim cũng ngước lên nhìn theo nhưng không quan tâm, nó lại tập trung vào việc ăn uống. Cao Minh quan sát những người đó, đi đầu là người đàn ông lực lưỡng, ông ta đeo những chiếc vòng cổ nanh thú và ở cổ tay là một ống đồng đã xỉn màu. Những người còn lại khá trẻ, chỉ tầm hai mươi đổ xuống.

Hắn đặc biệt quan tâm nhất đó là hai người đang ở giữa đó là hai cô gái trẻ. Sắc đẹp của cả hai cũng bình thường, không quá đẹp như tạc ra từ tượng. Hắn quan tâm đến họ bởi vì đôi tay đang điều khiển ma thuật. Nó thật đẹp và cũng thật nguy hiểm. Cao Minh say mê nhìn ngọn lửa nhảy múa trong tay hai cô gái đó. Mải mê tập trung, Cao Minh không nhận ra là người đàn ông đi đầu đã để ý đến mình. Cảnh tượng say mê khát khao đó của Minh lọt vào mắt ông ta.

“Này chàng trai trẻ trên lưng chú cừu Bisop, muốn đến đây và thưởng thức bữa trưa cùng chúng ta không?” Ông ta hướng về Minh, lớn giọng mời cậu. Lúc này những người trẻ mới nhận ra mà nhìn về phía hắn.

Minh đón nhận những ánh nhìn, sau liền trèo xuống. Chỉnh chu quần áo rồi mới tiến lại gần.

“Xin chào, tôi là Cao Minh, sống ở ngay gần đây.” Cao Minh chủ động lên tiếng chào hỏi. Hắn còn khẽ cúi đầu thể hiện sự tôn trọng đến những người kia. Người đàn ông dẫn đội cười lớn, nói :

“Chào Cao Minh, ta là Kane, lần lượt những đứa nhóc kia là Lyn, Hikka, Ren, Laya và Gin. Bọn ta đang trên đường đến thiên phận Navori.” Những người trẻ kia cũng chỉ gật đầu đáp lại Minh.

Qua lời kể, Minh biết được Kane là một võ sư ở một ngôi làng bờ tây Ionia. Ông ta vui vẻ hào phóng mời Minh cùng dùng bữa. Một sự hiếu khách và thân thiện kinh khủng, nâng cao địa vị người Ionia trong mắt hắn. Kane mở lời :

“Ta thấy cậu rất chăm chú ngắm nhìn Laya của chúng ta. Thế nào tình yêu sét đánh với con bé rồi à a ha ha ha.” Kane nháy mắt bẩn bựa với Cao Minh. Nghe thấy đó, Laya cũng khẽ hồng hào mặt. Cô cảm giác được nóng trên mặt mình, quay đi nơi khác rồi khe khẽ liếc nhìn Cao Minh.

“Đừng nhìn ta như vậy mà cô em...” Cao Minh nghĩ trong lòng mình. Hắn cười chối bỏ xong trả lời Kane :

“Dạ không thưa chú, chỉ là cháu thấy hai bạn ấy sử dụng ma thuật lửa nhảy múa như một vũ công vậy. Nó đẹp và cuốn hút khiến cháu không thể rời mắt khỏi.” Cao Minh uyển chuyển đối đáp. Biết những người này khá thoải mái, y tiếp tục lời :

“Chú Kane, hai bọn họ là ma thuật sư ạ?”

“Cao Minh à hãy tự hỏi Laya đi cậu bé à.”

Kane huých vào bên tay Minh và nháy mắt, một loạt hành động trẻ con khiến hắn không hiểu nổi người như lão Kane. Quay qua bên hai nữ nhân, Laya lúc này đã ngượng chín mặt lên rồi. Minh hỏi thẳng :

“Laya, bạn là một ma thuật sư à?” Cao Minh không hề ngại, hắn thoải mái hỏi Laya với một đôi mắt vô niệm. Đó là đôi mắt ham học hỏi chứ không phải muốn chiếm hữu.

“Ư.. đúng, thứ đấy ... là ma thuật. Bẩm sinh mình đã vậy nhưng chưa được gọi là ma thuật sư đâu.” Laya lắp bắp đáp trả, có lẽ vì ngại. Còn Cao Minh, hắn không thỏa mãn với câu trả lời của cô nên hơi chút thất vọng. Bầu không khí trùng xuống một chút, thấy vậy Gin ngồi cạnh Laya mở lời phá vỡ bầu không khí :

“Sao cậu lại thất vọng vậy? Chả lẽ cậu thực sự yêu Laya từ cái nhìn đầu tiên ư hư hư.” Gin là một cô nàng tinh nghịch, cô trêu trọc cô bạn của mình, làm cho Laya càng bối rối hơn. Thậm chí đầu nàng còn bốc khói lên chút. Cao Minh xua tay, hắn cười nhạt đáp trả :

“Không không, chỉ là mình rất thích ma thuật, nhưng có vẻ chỉ bẩm sinh mới có thôi nhỉ.”

Nghe vậy, Gin a một tiếng rồi đứng lên đi đến bên người Minh. Khoảng cách gần nên y có thể ngửi thấy mùi hương đặc biệt của cô, khá nhẹ, tựa như mùi hoa lan. Ngồi xuống vắt chéo chân, Gin nghiêng đầu nhìn hắn rồi cô nàng mạnh bạo móc từ trong ngực ra một viên đá. Nó như viên tinh thể Hexstone của Ông Liam vậy. Chỉ là màu sắc trắng và có nhiều cạnh hơn thôi. Gin để nó vào trong lòng bàn tay của Cao Minh rồi nói :

“Cậu chắc chưa bao giờ được kiểm tra tiềm năng ma thuật phải không? Giờ nắm lấy nó rồi tập trung nhớ về hình dạng viên đá trong bàn tay.” Cao Minh cảm nhận được hơi nóng và hương lan từ viên đá, chỉ là lúc này tà niệm không gây lên được chút lửa nóng nào. Hắn nhắm mắt lại, tập trung tưởng tượng.

“Hmn...” Minh mở mắt khi nghe Gin thở dài. Viên đá trong tay lúc này đã chuyển thành màu đen. Hắn có thể thấy sự tiếc nuối và cảm thông trong ánh mắt của mọi người.

“Rất tiếc, Cao Minh à, có vẻ như ma pháp sư không phải con đường của cậu rồi.” Kane vỗ vai Cao Minh an ủi hắn. Kane thực sự tiếc cho người trẻ như Cao Minh. Dù có đam mê nhưng chúng thần lại từ chối và chặn con đường của bọn hắn. Nếu không có sự hỗ trợ đặc biệt, cả đời Minh hẳn chỉ có thể làm người bình thường hoặc một võ học gia tầng trung.

“Không sao, cháu ổn mà.” Hắn cười trừ để giấu đi cái buồn của bản thân. Sau bắt đầu vui vẻ trở lại, Minh thảo mái kể những câu chuyện cổ và truyền thuyết ở Trái Đất mua vui cho mọi người.

Đến tận lúc đi, Gin còn vấn vương mè nheo với hắn mãi. Không có gì lạ khi Cao Minh được ưa thích đến vậy. Từ hồi cấp ba hắn đã là một người khá nổi tiếng trong trường rồi. Với chiều cao mét tám, khuôn mặt con lai Nga, đôi mắt đẹp có màu xanh như đại dương. Không chỉ vậy, y còn thuộc dạng đa tài đa nghệ, ăn nói, ca hát, chơi thể thao, cái gì hắn cũng biết chút. Đó là lý do Minh rất được ái mộ, ưa thích bởi người khác giới.

Chiều hôm đó, lúc làm việc Minh cứ nghĩ mãi về viên đá ma thuật. Đến tận lúc hoàng hôn y cũng không sao bỏ nỗi lòng xuống được. Thất vọng nhiều chứ, ai chẳng có ước mơ dùng được phép thuật như phim ảnh. Lại còn thế giới fantasy nữa, vậy mà bản thân thuộc dạng không thể cảm ứng ma lực, bình thường đến không thể bình thường hơn. Hắn thất thiểu trở về nhà gỗ. Cất củi và đồ vào kho, sau mở cửa vào trong nhà, cơm nước cũng được dọn ra rồi. Bữa cơm khá thịnh soạn đầy đủ, ở trong bếp, Ông Liam còn đang bận bịu nấu thêm gì đó.

“Cao Minh đó hả cháu, đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn thôi. Ông nấu nốt món này là xong rồi.”

“Vâng ông à, cháu đây ạ.” Cao Minh đáp trả rồi đi ra sau rửa tay. Nước nhà lấy chủ yếu từ nước giếng. Còn nước uống là từ nước mưa. Do không khí rất sạch thế nên nước uống ở đây rất ngọt, mát gấp trăm lần nước lọc tinh khiết ở thế giới hiện đại.

Ngồi vào bàn, hắn thấy ông Liam cẩn thận bê món cuối ra. Đó là một món thịt được nấu theo phương thức cổ của người Ionia. Họ sẽ bỏ thịt tươi vào chum rồi chôn sâu dưới đất. Ma thuật sẽ ngấm dần trong miếng thịt làm nó dai và sáng bóng hơn. Sau đó đem đi tưới qua dầu nóng cho thịt săn lại. Cuối cùng mới thái mỏng ra rồi nấu với rau thơm, nấm. Món ăn này bổ sung rất nhiều năng lượng cho con người, bên cạnh đấy nghe nói còn có tác dụng kiên cường cho người đàn ông và giữ vẻ trẻ trung cho phụ nữ.

Trước khi ăn, ông Liam cười hiền hậu nhìn Cao Minm, sau mới lấy từ trong túi xách ra một chiếc bọc. Hắn còn đang không hiểu gì thì cụ ông lên tiếng :

“Cao Minh cháu trai à, ông có món quà cho cháu. Hy vọng cháu sẽ yêu thích nó.” Nói rồi lão đưa cho Cao Minh bọc quà. Đó là một con dao găm thép, chất lượng thì khỏi nói, hắn sờ vào liền cảm nhận được cái lạnh và bén của kim loại tôi luyện. Phần tay cầm hơi ố màu, có lẽ hơi cũ rồi. Thế nhưng mặt lưỡi dao lại không một chút rỉ sét nào. Hoàn toàn vẫn như một món đồ mới.

“Món này để đề phòng cho tình huống hiểm nghèo. Hy vọng cháu sẽ không bao giờ phải dùng đến nó.”

“Con cảm ơn ông rất nhiều. Con sẽ trân trọng nó.”

Cao Minh nghẹn ngào và không ngại bày tỏ cảm xúc của mình cho ông Liam. Mặc dù Minh không phải thân thích gì, thế nhưng ông Liam lại đưa cho hắn món đồ vô giá này. Chỉ với chất liệu đã có thể đoán đây là một món tạo tác cấp bậc khá cao. Thậm chí còn có thể là đồ gia truyền.

“Ông đối xử với con tốt quá, con cảm ơn ông, ông thật như người nhà con vậy.” Minh sụt sịt nước mũi ôm lấy lão.

“Cứ coi ta như người nhà con đi Minh à, ta cũng phải cảm ơn con vì rất nhiều điều đấy.” Lão vỗ nhè nhẹ vào lưng Minh, trên mặt nở nụ cười hiền hậu, thêm một chút toại nguyện.

...

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.