Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Bạch Cốt Tinh

Tiểu thuyết gốc · 2348 chữ

Yoshino và đội hộ vệ chật vật phòng ngự. Hai người một đội khống chế một cánh tay. Về phần Cao Minh, thân thể hắn tự cử động, đạp vào tay bạch cốt lấy là tiến tới. Sau lách sang một bên tránh cú đâm từ đuôi, tay đảo kiếm chém vòng cung hai lần. Lực tay của Minh đủ mạnh, hắn chém đuôi bạch cốt thành ba khúc.

“Cẩn thận đại nhân!”

Ai đó hét lên, đồng thời Cao Minh nhận ra vấn đề, hắn nhanh chóng nhảy xuống khỏi cánh tay, không quên bồi kiếm vào phần xương gia tăng tổn thương cho nó.

Lúc này vị trí cũ của Minh bị ba cánh tay còn lại đánh úp vào. Chỉ trong tích tắc thôi, nếu vừa rồi y không kịp phản ứng giờ hẳn chỉ còn là thịt vụn.

“Tiến lên, giết chết yêu vật.”

Cao Minh lên tiếng điều lệnh, đoạn hắn cũng không chậm lao lên cùng đội hộ vệ tính chém chết nó.

“Griiiiii!!!”

Bạch cốt rít lên, âm thanh chói tai như muốn xé rách màng nhĩ người. Tốc độ kinh khủng chạy lùi về trong rừng. Nó không quên quơ tay đánh bay hai người đang cố kiềm chế tay nó.

Mọi người biết ý định của bạch cốt, vội vã gia tốc chặn đầu.

“Phong Tật Bộ.”

“Thố Thần Bộ.”

….

Nhiều thân pháp được đội hộ vệ triển lộ ra, bọc đầu bạch cốt. Sau lưng nhưng người còn lại cũng bắt đầu múa lượn.

“Thứ kiếm pháp gì thế này.”

Cao Minh lầm bầm, hắn đang được thấy những hộ vệ của mình xung phong bật người, lộn người một cách phi nhân loại. Thậm chí lưỡi kiếm còn ẩn hiện màu sắc, thú vật, trông như kiếm pháp trong mấy bộ anime vậy.

Minh chậm lại một nhịp, hắn cũng không lạc hậu, “Bạch Hổ Xuất Sơn”, chiêu thức hiện lên trong đầu y. Sau cơ thể tự cúi thấp mình, kiếm để cao, tay chéo trước ngực, vặn sườn đồng thời chân lấy lực từ đất. Phi mình, xoay thân, chém một kiếm từ cao xuống, sau lại xoay thân một vòng bồi thêm một kiếm. Không dừng lại, cơ thể Minh phi lí dừng lực quán tính, nội thể nóng rực, chém ngược về, xoay tay một vòng bổ thẳng từ trên. Sâu bên trong y, một bạch hổ như hiện ra, nhào đến đâm vào lưng của bạch cốt.

“Gàooo.”

Bạch hổ gầm lên, cắn mạnh vào phần xương sườn, sau hóa thành lửa trắng đốt cơ thể bạch cốt. Trời đêm bỗng lóe lên tia trắng, bạch cốt xương sườn vỡ ra một mảnh lớn.

“Gruuuu.”

Bach cốt tinh bị thương tổn, hét lên một tiếng. Đoạn hai tay che trước ngực, hai tay loạn đấm đẩy lui người trước mặt. Nó liều mình mở đường lui.

Ngay lúc nó không đề phòng, Yoshino và một kiếm sĩ giáp đen, mỗi người một kiếm chém vào phần khớp nơi chân bạch cốt. Nó lảo đảo rồi ngã lăn một vòng trên đất.

“Phần trụ của nó rất yếu, mọi người tập trung chặt gãy chân nó đi.”

Yoshino hét lên thông báo, đoạn không ngừng vung kiếm chém khớp chân. Bạch cốt tức giận, quay đầu tìm kiếm kẻ đang đánh lén nó. Nó giận dữ, tay bổ về phía Yoshino. Vì làm thế, bạch cốt để lộ ra sở hở, những samurai đằng trước nó tức thì đánh mạnh lên thân, cổ, đầu lâu và khớp vai.

“Aaaaaaaaaa.”

Nó hét lên, nín đau quơ tay đẩy Yoshino và những người khác ra khỏi chân, đoạn quay đầu ngược về, bất ngờ cắn mạnh vào người đang đánh đầu nó.

“Cẩn thận, Himiko.”

“Kìa Himiko!!!”

Mọi người hoảng hốt hét lên cảnh báo cho kiếm sĩ Himiko, nhưng đã quá muộn, ông không kịp tránh khỏi miệng bạch cốt.

“Không.”

Himiko nay đã ngoài bốn mươi, vợ con đoàng hoàng, là một kiếm sĩ giỏi. Lão từng tham gia và bị thương trong chiến tranh song vẫn được lựa chọn vào đội hộ vệ. Bảy năm giữ vững vai trò và một số chiến công nhất định, Himiko đã có ý sau nhiệm vụ này sẽ rút khỏi đội cận vệ, nhường cho những người trẻ và tiềm năng khác. Nhưng người tính không bằng trời tính, giác quan của ông nay đã chậm rồi, không còn nhạy bén như mười năm trước nữa. Himiko không tránh khỏi được. Đến cuối sinh mệnh, lão chỉ tiếc nuối khi không được già đi, nhìn con cái kết hôn, ôm một đàn cháu.

“Rắcccc!!!”

Thân xác và giáp của Himiko bị cắn tan nát, máu, nội tạng, thịt trộn vào nhau văng tung tóe. Phần trọn vẹn nhất còn lại của Himiko hẳn là nửa từ ngực lên đầu, rơi xuống, lăn sang một bên.

“Himiko!!”

“Himiko!”

Những người còn lại đau đớn hét lên. Vậy là ba người anh em của họ đã chết bởi yêu vật này. Cao Minh vội lao đến, dùng hết sức, hắn chém mạnh vào phần ngực được bảo vệ của bạch cốt, làm nó bị choáng lảo đảo lui về sau. Sau đấy mặc máu tanh từ nửa thân Himiko chảy, Minh ôm lấy ông ta, lui về nơi an toàn.

Tay nắm lấy bàn tay thô ráp, sần sùi bởi cầm nắm kiếm thuật, Minh cảm nhận được ông ta đang run rẩy, khó nhọc thở, mồm cố mở nói gì đó nhưng máu đã chặn lại.

“Ta biết, ta sẽ lo cho gia đình ngươi Himiko.”

Cao Minh nói, bàn tay giữ chặt tay ông ta cho đến khi Himiko dừng thở. Lão chết mà không nhắm mắt, dường như còn rất nhiều điều vươn vấn chưa thực hiện được. Cao Minh nén buồn, vuốt mắt. Sau cắn chặt răng giận dữ, kiếm chỉ vào bạch cốt tinh nói lớn :

“Hôm nay mày phải chết ở đây.”

Bạch cốt tinh càng đánh càng hăng, tưởng như sau khi ăn thịt Himiko, yêu vật này trở lên thông minh hơn. Đòn đánh của nó bắt đầu có quy củ, liên tiếp đánh lui Cao Minh và cả đội. Yêu vật cũng không ngừng tháo lui về tổ.

Hideo ơi Hideo à, nếu ngươi có linh thì hãy trở về điều khiển thân ngươi đi. Lão ca ta ăn không nổi bạch cốt. Cao Minh đỡ không được, từ sau tuyệt kỹ bạch hổ xuất sơn, hắn chỉ lèo tèo chém được vài đòn. Thậm chí còn chẳng gây ra thương tích cho yêu vật. Cứ đà này, bọn họ sẽ không diệt sát nó được mất.

Những người còn lại trong đội samurai không ngừng gây khó khăn cho bạch cốt. Xương nó vỡ, rụng rời lả tả. Nhưng chung quy lại vẫn không có thương tổn chí mạng.

“Không … không cản nổi.”

Mọi người đã thấm mệt, không cản bước của bạch cốt được nữa. Nó thẳng hướng về núi đói. Cao Minh và những người còn lại chỉ có thể đuổi đến bìa rừng. Bên trong là lãnh địa của bạch cốt, đêm đen đi vào trong thì chỉ có thập tử vô sinh.

“Mọi người dừng lại, chớ ham đuổi. Chúng ta thất bại rồi.”

Minh tuyên bố, sau căm tức dẫn đầu mọi người trở về, thu lấy xác bạn hữu, bọc lại, chờ sáng ra sẽ hỏa táng.

Mọi người cố gắng nghỉ ngơi, nhưng không thể không chú ý đề phòng. Cao Minh thậm chí cho triệu tập dân làng đến quảng trường để tiện bảo vệ. Sau còn dùng nhiều bẫy cảnh báo nhằm tăng tính an toàn.

Lửa cháy giàn thiêu bập bùng, mọi người đau thương, cố nhịn trào nước mắt.* Chí ít họ đã chết như những anh hùng đích thực.*

Cao Minh lấy rượu trắng, rót một ly đổ xuống đất, đoạn đọc điếu văn. Sau lễ hỏa táng, người dân làng hỗ trợ đám Cao Minh thu tro cốt vào trong bình. Ba hũ tro, tượng trưng cho ba mạng người nằm xuống. Siết chặt tay, Minh kiên quyết nói :

“Không thể để họ chết vô nghĩa thế này được. Chúng ta phải giết chết bạch cốt yêu.”

“Phải, theo chân lãnh chúa, chúng ta phải trả thù cho họ.”

“Đúng, đúng.”

“Anh em giương cao kiếm lên, yêu vật này phải chết.”

Theo lời kêu gọi của Minh, đội ngũ bảy người kiêng cường hưởng ứng. Ai cũng nung nấu tinh thần quyết chiến, mong mỏi trả thù cho bạn của mình.

“Các ngươi, theo ta.”

Cao Minh nói rồi thẳng tiến vào trong địa phận bạch cốt yêu. Tám người dàn trải làm hai đội, giữ khoảng cách mà tiến. Lần theo dấu vết bạch cốt để lại, đám Cao Minh tìm đến một động đá trên sườn núi, cửa vào bị rêu và dây leo phủ lấy, khó mà phát hiện ra được.

“Đại nhân, xin để thuộc hạ đi trước mở đường.” Một kiếm sĩ lên tiếng cản Cao Minh lại.

“Động đủ lớn, ta sẽ đi đầu cùng ngươi.”

“Lãnh chúa đại nhân, người là trái tim của Kanto, xin người hãy để thần đi mở đường cùng Onimaru.”

Một kiếm sĩ khác quỳ một gối nói với Minh. Với họ lòng trung thành của một võ sĩ đạo còn cao hơn cả cái chết. Họ nguyện chết vì lãnh chúa của mình hơn là sống hèn hạ hay sống như một ronin. Cao Minh hiểu, những người này sẽ không để cho anh mạo hiểm. Lòng trung thành là đức tin của họ, Minh không thể phụ lòng.

“Được ta cho phép. Mọi người đi thành hai hàng, hai người cuối cảnh giới sau lưng.”

“Rõ, thưa lãnh chúa đại nhân.”

Hang động nằm sâu trong lòng núi, khá ẩm ướt và hôi thối. Trên tường còn có những chất nhầy nhớt đen kinh tởm. Tám người tiến sâu vào, hang đá trở lên rộng rãi hơn, dường như là đến tổ lớn của nó. Nhưng bạch cốt không ở đây, nơi này chỉ có xương khô mà thôi. Từ ánh đèn đuốc, Minh thấy được toàn cảnh, một núi xương nhỏ, đủ thể loại, đủ giống loài. Nằm ở giữa là một chiếc đầu lâu đỏ, quỷ dị, trông như bị thi pháp qua. Bên hông còn có ba lỗ hang khác.

“Nó không ở đây thưa lãnh chúa.”

“Ta biết. Mọi người tập hợp, chúng ta kiểm tra ba hang động kia đi.”

Nói rồi cả đám xúm lại, tốn kha khá thời gian, dường như hang đều thông ra ngoài sườn núi. Con bạch cốt này thông minh đào sẵn ba cửa hang phòng khi bị đuổi giết. Khám phá hang ngầm, Minh ra lệnh đốt phá tất cả. Bản thân y còn tự mình chém vỡ đầu lâu đỏ. Bên trong bất ngờ có một lá bùa máu ghi văn tự khó hiểu.

“Con bạch cốt này là có người tạo ra, không rõ mục đích.”

“Lãnh chúa, có khi nào đây là do bọn vùng Yanto không ạ.”

“Có khả năng.”

Minh nói vậy nhưng hắn tin tưởng lớn là liên quan đến Umi hơn. Không lý gì thế giới này có quy tắc phức tạp đến độ chiến tranh hai vùng được cả. Trở về bên ngoài cửa hang, bỗng hắn thấy khói đen từ xa đang bay lên. Phương hướng đúng là nơi làng nghèo rồi.

“Không ổn, mọi người nhanh trở về.”

Minh hét lên ra lệnh, sau đó đội ngũ lập tức dùng hết tốc lực chạy về ngôi làng. Khi đến nơi, đập vào trong mắt mọi người là lửa cháy bập bùng, nhiệt độ nóng rực như muốn nướng chín tất cả. Đa số dân chúng đã chết thảm, chỉ còn vài người đang cố chạy trốn. Ở giữa làng nơi quảng trường, bề nghễ kiêu ngạo nằm một bóng hình, đó chính là bạch cốt tinh.

Hai ngọn lửa xanh trong mắt nó lấp lóe như để cười vào mặt đám Cao Minh. Đúng bạch cốt thông minh và thù dai, nó chỉ tương kế tựu kế. Minh đến đốt tổ nó, nó vòng về đốt lại ngôi làng của Minh. Rồi khi bạch cốt thấy đám Cao Minh trở về ngoài cổng, nó vươn hai tay, nắm rồi bẻ, xé đôi một đứa trẻ ra như đồ ăn vặt. Sau từ từ cho vào mồm nhai nhóp nhép chậm rãi khiêu khích Cao Minh cũng như đội hộ vệ.

“Đ MẸ CON KHỐN.”

Chứng kiến hành động đó, Cao Minh không kiềm chế nổi, hắn lớn tiếng văng tục. Sau rút kiếm, phi thân thẳng đến mặc cho lửa nóng. Minh chẳng nghĩ gì được nữa, y tức giận, hành động hoàn toàn theo bản năng của Hideo.

“Hổ Gầm!”

“Xung kích Bão Tố.”

Minh hét lên, trong cơ thể bùng nổ. Máu người hắn nóng rực lên, nhanh chóng vận chuyển năng lượng. Cao Minh hít thở từng đợt sâu, cố kiếm không khí còn sót lại xung quanh. Sau rồi gia tốc nhanh gấp ba lần bình thường phóng lại gần hơn.

Chỉ chờ có thế, bạch cốt nhấc một đứa trẻ dưới đất lên ném vào trong ngôi nhà đang cháy.

“Mẹ kiếp.”

Không nghĩ ngợi, Cao Minh bẻ hướng lao theo, cố cứu thằng bé ra, mặc cho bỏng cháy. Nhưng ngay khi vừa ôm nó vào lòng, hắn mới rõ ràng đứa nhỏ đã chết từ lâu, xương cốt bị lọc ra khỏi người chỉ còn lại thi thể. Mẹ nó. Rồi cùng lúc, bạch cốt tinh quơ hai tay phải đánh ngang, phá vỡ ngôi nhà, tay trực tiếp va chạm với Cao Minh.

“Hự.”

Hắn ói máu, bay thẳng tắp, xuyên qua mấy căn đang cháy khác. Sau bị chôn vùi dưới đống đổ vỡ.

“Lãnh chúa đại nhân!!!”

Yoshino cũng như những người khác hoảng hốt hét lên, lao đến hộ giá.

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.