Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Cốt Tinh Tập Kích

Tiểu thuyết gốc · 2086 chữ

Lộc cộc, lộc cộc,

Cao Minh và khoảng mười samurai có thâm niên đang phóng ngựa trên đường đến nơi chỉ định. Hố chôn này nằm sâu trong núi được tình cờ phát hiện bởi một thợ săn. Ngọn núi này nằm về phía nam Kanto khoảng chừng gần ba trăm cây số, đã là bên rìa ranh giới của lãnh địa. Nơi đây chỉ có một vài làng nhỏ, nghèo, sống dựa vào nghề săn bắn là chính. Cất ngựa tại làng nhỏ, Minh và đội hộ vệ đi bộ vào sâu trong rừng núi. Ngay lúc bước chân vào khu rừng, Cao Minh ngay tức thì cảm nhận được hàn khí cũng như tử khí. Nó khiến hắn hơi rùng mình.

“Tokya, nơi này có tên chứ?” Minh dừng bước hỏi người hộ vệ trẻ đang dẫn đường.

“Bẩm lãnh chúa đại nhân, người dân gọi núi này là núi đói ạ. Nghe nói trên núi chẳng có thú vật hay thảo dược nào cả. Nên dân chúng mấy năm gần đây hiếm khi vào trong này.”

“Ta hiểu rồi.”

Đoàn người tiếp tục tiến lên, chặt cây mở đường, rồi dần xuất hiện mùi hôi thối. Đây hẳn là mùi xác chết đã phân hủy. Minh chỉ hơi nhíu mày, hắn thúc dục cả đoàn nhanh tiến lên.

Dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người một vùng đất trũng ngay trên núi. Nơi này la liệt xác chết, có xương khô, có xác đang phân hủy dở đầy giòi bọ và cũng không thiếu xác mới. Số lượng thật khủng khiếp, hẳn phải vượt quá hàng trăm.

“Nơi đây xác còn nhiều hơn một cuộc chiến tranh bình thường. Chuyện gì thế này.”

Cao Minh cảm thán, sau đấy y tiến lên, bắt đầu quan sát hiện trường. Nạn nhân là người lớn, nhưng không quá già, không rõ nguyên nhân chết của những người này. Hắn lên tiếng :

“Đến đây phân tích cho ta.”

Tức thì một samurai lớn tuổi tiến đến, hắn cúi mình hành lễ rồi lại gần Cao Minh. Đoạn y lên tiếng :

“Bẩm lãnh chúa Ikari, từ những xác chết còn mới nhất, thần không tìm được vết thương lớn nào như bị đâm, chém hay chết bởi vũ khí cả. Thân xác rất nguyên vẹn, nếu có vấn đề hẳn chỉ là những vết châm ở tay và cổ này. Giống như bị thứ gì đó đâm vào làm máu bị kết đông lại.”

Nói rồi anh ta chỉ vào phần tay cùng cổ chứng minh cho Cao Minh thấy.

“Có khả năng nào là bị mất máu đến chết không?”

“Bẩm thưa đại nhân, khả năng rất lớn. Nhưng chúng thần không tìm thấy vết thương nào đủ để làm xuất huyết đến chết cả.”

Tất nhiên các ngươi không thấy rồi. Cao Minh thầm nghĩ. Nạn nhân dường như là bị rút máu ra. Thủ pháp rất hiện đại, sử dụng vật trung gian để lấy máu từ động mạch. Nhưng vết thương ở cổ, nó có ý nghĩa gì thì Minh không rõ.

“Tại sao kẻ điên này lại làm thế?” Cao Minh lầm bầm suy tư, y vẫn chưa tìm ra được mục đích thật sự. Hung thủ bòn rút máu chỉ để giữ lại mạng cho nạn nhân, tận dụng nạn nhân đến lúc kiệt lực chết rồi mới bỏ đi.

Cả đám tìm tòi song kết quả không như mong đợi. Ra lệnh thiêu hủy núi xác, Cao Minh cùng đoàn hộ vệ đi tẩy uế ở một con suối gần đó rồi mới quay lại ngôi làng. Hideo là một vị lãnh chúa tốt, do đó hắn rất được người dân chào mừng. Dù hơi thiếu thốn song vẫn cố làm đồ ăn tốt cho hắn và đội hộ vệ.

Ăn chút cháo hoa, Minh cảm nhận được sự nhiệt tình và hiếu khách của người dân. Dường như là chân tâm chứ không phải nịnh nọt hay do sợ hãi.

“Trưởng làng, khoảng năm năm gần đây làng ta có chuyện lạ gì xảy ra không?” Cao Minh lên tiếng hỏi người trưởng làng, nay đã ngoài bảy mươi, đầu tóc rụng hết rồi, da nhăn nheo nhám chàm. Nhưng ông cụ vẫn khỏe mạnh và minh mẫn.

“Bẩm lãnh chúa đại nhân, nếu nói khoảng năm năm trở về đây thì có lẽ chuyện lạ nhất là núi thịnh vượng trở thành núi đói. Đám thợ săn không săn được thú vật nào cả. Giống như động vật vội vã tránh xa khỏi đó vậy ...

Còn khoảng hai năm trước, nơi này có yêu tà ghé qua. Một hộ gia đình trong làng bị chết bất đắc kì tử. Lạ là cả nhà bị rút hết xương, thi thể chỉ còn da, thịt và nội tạng lỏng lẻo.”

“Vậy yêu tà ra sao rồi?” Cao Minh tò mò hỏi.

“Thưa đại nhân, có pháp sư nghe bảo từ miếu thiêng nơi thành bảo đến trừ yêu rồi ạ.”

“Lão có thể kể chi tiết không?”

“Bẩm, chuyện là thế này ...

Vào thời kì dân làng đang trong khủng khoảng về yêu tà tác quái, nhiều người đã bị nó sát hại. Lúc đó tiểu dân là trưởng làng cũng đã cho nhiều người đưa thư về thành bảo mong lãnh chúa đại nhân dẫn quân đến dẹp yêu. Chỉ là người và ngựa đưa tin chỉ có đi không có về. Lúc đấy, lòng người hoang mang, trẻ già chỉ dám nấp trong nhà, mong yêu vật bỏ qua.

Một đêm nọ, lão và con cháu đang sợ hãi co quắp với nhau trong sảnh lớn. Thì có tiếng gõ cửa vang lên. Lúc đấy ta tưởng yêu vật đến nhà mình nên rất sợ. Rồi có tiếng đấu pháp vang lên. Thằng con của lão gan lớn hé cửa ra nhìn thì thấy bạch cốt yêu đang đấu với vị thầy pháp. Sau thì ông ta đã đánh lùi yêu vật. Cả làng lúc đấy vui lắm, vị thầy pháp đến như mưa rơi trong ngày hạn hán. Chúng tôi đã cầu xin pháp sư tiêu diệt yêu vật.

Trận đấu pháp diễn ra một ngày đêm, có thể nghe thấy tiếng gầm rú của yêu vật từ xa. Cuối cùng vị pháp sư thắng thảm. Từ đó không còn yêu vật tác quái nữa thưa lãnh chúa đại nhân.”

“Ta hiểu, dường như yêu vật chưa chết hẳn. Các ngươi nghi nó sát hại người khác tạo lên hố xác nên mới đưa tin về thành bảo?”

“Dạ vâng thưa lãnh chúa đại nhân.”

Cao Minh dừng đối thoại với lão ta, trầm tư rồi ra quyết định :

“Chúng ta sẽ ở lại ngôi làng này hôm nay. Ta nghi ngờ việc chúng ta đốt tổ nó sẽ gây nguy hiểm với người dân bình thường. Khả năng cao tối nay nó sẽ lại tác quái. Mọi người chuẩn bị tinh thần đi.”

...

“Thứ trà nhài của cô ta chẳng khác gì thuốc phiện. Nó dường như ăn sâu trong tủy Hideo rồi.”

Cao Minh cố nín đau, nắm chặt bàn tay đang run rẩy của mình. Hắn đã nhận ra thứ trà y thường uống có chút không ổn. Đặc biệt khi được pha bởi cô ta.

Người hầu cận đúng giờ lấy trà ra như phu nhân đã bảo, nhưng Minh từ chối, hắn muốn xem thử việc từ bỏ thứ này có gây ra vấn đề gì không.

Đau đớn, nhói trong thịt, sau đó trở lên nhức nhối. Cuối cùng là mất cảm giác, cảm tưởng như hệ thần kinh đã bị tê liệt. Sau khoảng ba tiếng vật lộn trong đau đớn cùng mất đi xúc giác, Cao Minh cảm nhận lại được. Không còn thứ sức mạnh tuổi trẻ nữa, xương cốt đau nhừ, khó khăn khi di động. Nhưng chí ít hắn biết Hideo đã bị gì, một dạng viêm khớp.

“Điều này sẽ cản trở đến khả năng chiến đấu của Hideo đây.”

...

Đêm đã xuống, không khí hơi lạnh, có cả sương đêm. Trừ tuần tra, những người khác đang say giấc nồng. Đêm đen yên tĩnh, chợt không một âm thanh côn trùng thú vật nào kêu. Thậm chí thú nuôi của làng cũng chìm trong tĩnh lặng.

“Có tà môn, Aemon.”

“Ta biết.”

Hai vị võ sĩ đạo đang gác quay lưng vào nhau mỗi người canh điểm mù cho người còn lại. Có thể thứ yêu vật thực sự đã đến. Nhưng chưa chắc chắn, họ không muốn làm náo động giấc ngủ của mọi người.

Vị samurai tên Aemon một tay cầm đuốc, một tay mang kiếm chậm rãi đi tiến lên. Ông nhíu mày, dường như có vật vừa động trong bụi cây.

“Có vật vừa động, cẩn thận.” Aemon lên tiếng cảnh báo cho bạn hữu của mình. Sau từ từ bước lại, khi vào tầm, lão xiên thẳng kiếm, không khoan nhượng vào trong. Nhưng đó chỉ là một con thỏ chết.

“Ổn, chỉ là một con thỏ hoang.”

Nói rồi, lão lấy khăn lau máu trên lưỡi kiếm. Quay người bước trở về. Nhưng ngay lúc này, Aemon mới nhận ra điều kì lạ. Bạn ông, Ryuichi không động. Tay chạm nhẹ vào người Ryuichi, gã liền ngã lăn ra, mắt trợn trừng, máu chảy từ mắt mũi miệng. Ryuichi đã chết, vô thanh mà chết ...

“Ư a aaa aaa. Có địch tập kích.”

Aemon vội vàng hét lên cảnh báo cho mọi người, rút kiếm thủ thế chờ tiếp viện.

...

Cao Minh đang nằm trong nhà trưởng làng, bên người giữ chặt kiếm không rời. Trong khoảng khắc Aemon hét lên, hắn bật người dậy như một lò xò, đội mũ giáp, chạy thẳng ra ngoài. Trước khi đi, y không quên cảnh báo người nhà trưởng làng.

Những người còn lại của đội hộ vệ cũng hành động nhanh không kém. Tất cả vội chạy đến nơi phát ra tiếng thét. Mọi người nuốt nước bọt, rịn vài giọt mồ hôi. Khi ánh sáng phủ đến, đầu tiên là xác chết của Ryuichi nằm một bên, không vết thương sâu, chỉ có vũng máu từ mắt mũi miệng chảy ra. Về phía Aemon, bộ giáp của y bị xé ra thành mảnh, mất đi hẳn một miếng lớn. Xác bị đính lên thân cây cổ thụ cố định phần yết hầu xuyên thanh katana. Máu chảy không ngừng đỏ thẫm nền đất.

“Khốn nạn!”

“Toàn quân cẩn thận, thứ này không phải loại đơn giản đâu.”

Cao Minh hét lên, đội ngũ samurai ngay tức thì tập hợp thành vòng tròn. Không khí ngập trong mùi máu, tĩnh lặng đầy căng thẳng.

“Ư a aaa aaa. Có địch tập kích.” Bất ngờ giọng của Aemon vang lên trong bóng tối. Nhưng không nói thì ai cũng biết đây hẳn là con yêu quỷ gây ra cái chết cho bạn của họ.

“Đồ khốn.”

“Xuất hiện đi.”

Mọi người bắt đầu mắng chửi, nhưng chỉ nhận lại được sự im lặng. Đây dường như là một hình thức gia tăng gia vị của nó. Đẩy con người đến tuyệt vọng rồi mới thưởng thức.

Cao Minh hít một hơi sâu, hắn nhận ra được mùi xú uế của xác chết và mùi máu rất nhạt.

“Ở kia.”

Minh chỉ điểm sau đấy cơ thể tự di chuyển, hất cây đuốc vào đó, cúi thấp người rút kiếm một chém ngang. Đường kiếm chặn lại được thế công bất ngờ của bạch cốt tinh. Trong khi đấy lửa không phân biệt, nó bắt lấy cỏ khô, nhà lá và cả phần thịt thừa trên người bạch cốt. Ngay tức thì yêu quái này hiện lên trong tầm nhìn của chín người, một con bạch cốt tinh tổ hợp từ cả xương thú và người. Cao đến hơn năm mét, trong lồng ngực nhiễu loạn một đoàn chất dịch đen, dường như là phần nhân.

Bạch cốt có bốn cái tay hai chân và một chiếc đuôi dài, nó ngay tức thì bổ đến đội của Minh. Mọi người nhanh chóng tách nhau ra, phản kích. Về phần Cao Minh, hắn còn chẳng cần nghĩ, bản năng chiến đấu của Hideo in sâu trong tế bào, như đã trải qua ngàn trận chiến, y tung người, né khỏi pha quất đuôi của bạch cốt. Đoạn liên kích ba chém đánh trật cánh tay bạch cốt ra.

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.