Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kịch Chiến

Tiểu thuyết gốc · 2746 chữ

Đám hộ vệ vội vàng chạy đến, di dời đống đổ vỡ để cứu Cao Minh ra. Hai samurai mạnh nhất phục vụ gia tộc Ikari là Hyakkimaru và Tohumaru thì không chần chừ, rút katana phi ảnh kiếm về phía bạch cốt, kiếm khí liên miên như mưa cày xới đất đá và nhà cửa, thẳng hướng đến thân nó. Bạch cốt tinh nhanh nhẹn, lăn một vòng trên mặt đất tránh đi công kích từ hai người, hét lớn một tiếng, tay nắm đất đá quăng về phía đám đông sau lấy một đứa trẻ khác lên uy hiếp.

Hành động này không cản được đội hộ vệ cứu Cao Minh ra. Trải hắn trên đất cố gắng cứu chữa. Nhưng vô dụng, mạch của Minh ra dừng đập rồi.

“Hức … tại hạ vô năng.”

“Chúa công!!”

“Hức … hức …”

Không kìm nước mắt được, Yoshino và mọi người, những chiến binh thực sự đã khóc. Vì sự vô năng của mình mà vị lãnh chúa bọn họ thề sẽ tận trung phục vụ chết.

“Agraaaaaa.”

Onimaru điên cuồng, khóe mắt rỉ hai dòng máu, xách kiếm lao về bạch cốt, cơn giận như chất xúc tác, Hyakkimaru và Tohumaru cũng lao lên, tạo thế trận tam giác chiến. Cả ba tiên phong kiềm lại bạch cốt tinh, khiến nó không thể loạn đấm. Chỉ để lại Taichi, người nhỏ nhất trong đội cẩn thận trông coi thân xác của lãnh chúa. Yoshino và hai người kia cũng gia nhập đoàn chiến hòng trả thù cho lãnh chúa.

Bạch cốt rất mạnh, một đấu sáu lại không rơi vào thế bị động như ngày hôm qua. Yêu tà này đã biết sử dụng địa hình, hoàn cảnh khói mù để ẩn hiện rồi công kích lén. Chi và đuôi của nó thì đã được sửa chữa lại cho dày hơn, hung hiểm hơn không dễ bị phá vỡ. Lúc này bốn tay nó cứng như đại chùy, bên trên còn nhô ra cả gai nhọn nhằm gia tăng uy hiếp. Thân hình cồng kềnh to lớn vậy mà bạch cốt lại có những di chuyển rất mượt mà, nhanh nhẹn. Vừa hoán vị vừa tung đấm như mưa về kẻ địch.

“Khụ … khụ …”

Không khí thiếu thốn khiến Yoshino và mọi người khó sử dụng toàn công lực. Họ chậm hơn, đòn đánh ít sắc bén hơn. Do đó không ngừng phải bị động phòng ngự thay vì công kích bạch cốt.

“Lui ... phải lui lại thôi. Chúng ta không thắng nó nơi đây được.”

Hyakkimaru ra lệnh, sau cùng lui về bên Taichi, hai người nâng Cao Minh tháo chạy ra khỏi biển lửa. Bạch cốt thấy vậy liền đuổi theo, không để họ thoát. Nó phá sập nhà cửa làm vật cản rồi quăng đất đá gỗ cháy dở đến cản bước. Bảy người Yoshino không quan tâm, hỗ trợ lẫn nhau thoát khỏi biển lửa. Bạch cốt đang hăng đuổi, nó vẫn chưa nhận ra tầm quan trọng của hoàn cảnh chiến đấu vừa rồi. Bạch cốt tinh lao ra theo, bám không dứt để truy sát.

“Gra kakakaka!!”

Bạch cốt cười cợt, tung người nhẩy thẳng vào đám người Cao Minh. Xương sườn mọc dài ra, như những ngọn giáo xiên đến người sống. Đội samurai không ngờ bạch cốt lại giấu bài như vậy, chật vật phòng ngự.

...

*Ta đang ở đâu? Sao lại lạnh thế này. Chết rồi ư?

Cao Minh tự hỏi, hắn mở mắt ra. Một không gian bóng đêm ngập tràn. Tương phản lại, cả cơ thể Minh thì phủ trong vô vàn ánh sáng. Thật thần thánh và thuần khiết.

*Không gian này liên quan đến vùng thức hải trước không?

Minh chỉ có thể nghĩ, hắn không mở lời được. Sau đưa tay lên trước mặt cố với về phía trước. Minh biết mình phải đến đó, có thứ gì hiện hữu đang kêu gọi hắn. Từng bước, từng bước Minh tiến lên, để lại những gợn sóng đều nhau lan xa ra. Cuối cùng xuất hiện trong tầm nhìn là những bụi gai đỏ. Minh cảm thấy thật quen, như cơn ác mộng ở Otto lần trước vậy. Hắn hơi run rẩy, đứng lại. Tiềm thức hắn bảo không, nhưng trực giác thì nói rằng tồn tại đằng sau bụi gai rất quan trọng.

*Liều thì ăn nhiều, không liều thì ăn ít. Lên.

Rồi Cao Minh đưa tay chạm lấy bụi gai, dị tượng liền hiện ra, lấy đó làm điểm trung tâm, ánh sáng lan ra theo từng đợt. Bụi gai như làm từ thủy tinh, vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, văng ra xa rồi tan biến như chưa từng tồn tại.

Cao Minh bước đến, hắn thấy một người đang nằm nơi đó. Tổ hợp của ánh đen, giữa vẻn vẹn một tia trắng duy nhất. Kẻ đó nằm nghiêng bên, co quắp như tôm cong, tóc tai xõa rời.

*Ai đây?

Cao Minh tự hỏi, sau tiến đến gần nhìn xuống. Bất ngờ thay đó là Ikari Hideo. Nhưng không có vẻ khỏe mạnh như thân thể, linh thể hắn gầy gò yếu đuối. Đôi mắt thì vô định thẫn thờ. Ai nghĩ được hai Hideo là một. Cùng lúc Minh nghe được âm thanh. Đó là tiếng khóc, gào thét, tiếng kim loại. Mọi người đang bị tàn sát. Bạch cốt đang tàn sát đội hộ vệ.

Tỉnh dậy đi tên khốn Hideo nhà ngươi. Người của ngươi đang bị tàn sát kìa. Họ cần ngươi.

“Trật tự đi người mới.”

Ngươi đang nói với ta? Vậy là ngươi hiểu được điều gì đang xảy ra đúng không? Tại sao ngươi vẫn còn nằm đây?

“Không phải chuyện của ta.”

Không phải? Những người ngoài kia đang chết đó, họ là bạn hữu là đồng đội là tấm khiên và thanh kiếm của ngươi đó. Cái quái gì đang xảy ra với ngươi vậy?

“Đã không còn là chuyện của ta rồi.”

Cao Minh tức giận, ngồi xuống, nắm lấy áo Hideo, nhấc lên chất vấn.

Vậy sao ngươi còn ở đây? Ngươi vẫn còn vương vấn điều gì mà chưa siêu thoát?

“Ngươi sao hiểu được. Ta đã làm những chuyện kinh khủng, ta không xứng đáng được siêu thoát.”

Nhưng thần thánh cho ngươi ở đây là có mục đích, một lý do để ngươi vương vấn. Hideo, ta không biết ngươi đã làm chuyện gì, nhưng ít ra hay chết như một con người, đứng lên và chiến đấu cho người tin vào ngươi đi. Ít nhiều ngươi còn chuộc được một phần tội lỗi.

Nhìn đi, linh thể ngươi vẫn còn tia sáng, ngươi không phải thuần túy ác niệm. Xin ngươi hãy giữ lấy nó đừng để bản thân hồn phi phách tán như một con quái vật vô phương cứu chữa. HIDEO! Tỉnh lại đi.

Cao Minh dùng một tràng lời nói, thuyết phục Hideo chiến đấu. Đây là chân tâm, là sự thực. Minh sinh ra lớn lên trong thời đại hòa bình, được giáo dục bồi đắp nhân cách. Hắn ít nhiều có lòng trắc ẩn, nhân tâm hướng thiện. Hideo nằm kia, là hy vọng cứu lấy những người khác. Hắn không muốn từ bỏ hy vọng này.

“Dù có là ta cũng không thay đổi được điều gì đâu. Rồi sẽ thua và họ vẫn sẽ chết thôi. Ngươi sao phải chấp nhất như vậy?”

Ngươi chưa hề thử sao đã từ bỏ? Ngươi nên biết nơi ta sống đã từng có câu nói “Bỏ cuộc là cách duy nhất để thất bại”. Nếu ngươi không thử, không tiếp tục cố gắng thì thất bại là điều chắc chắn sẽ đến. Làm ơn Hideo, chiến đấu đi.

Cao Minh bỏ tay khỏi áo của y, đứng lên, lặng nhìn xuống Hideo rồi đưa tay ra chờ mong.

Làm ơn, Hideo ta biết ngươi cũng không muốn họ phải chết mà.

Ikari Hideo vẫn ngồi lặng yên, không động. Cao Minh chăm chú nhìn chờ đợi.

“Mẹ kiếp, ngươi thắng.”

Hideo cuối cùng cũng nắm lấy tay Cao Minh, vịn người đứng lên.

...

Vết thương chồng chất vết thương, Yoshino không đứng vững được nữa rồi. Y lúc này đã mất đi con mắt trái, máu đổ không ngừng, che tầm nhìn. Nhưng hắn không gục ngã, hắn đứng vững, hiên ngang mà chiến.

“Ryuichi ... Aemon, Himiko ... Taichi, Onimaru, chuẩn ... chuẩn bị đón tiếp ta nhé. Lãnh chúa đại nhân ... thần ... thần vô năng ... Ma..ruko ... ta ... ta xin .. lỗi nàng ....”

Hykkimaru ói máu, lảo đảo không vững. Hắn chịu vết thương nặng ở bụng, khó lòng mà qua khỏi. Y gục quỳ xuống, tay chống katana, tay kia buông xuôi. Ánh mắt Hykkimaru lờ đờ, khó nhọc thở từng đợt, dường như xương sườn vụn đã đâm vào phổi mất rồi. Máu từ vết thương của hắn rỉ ra, nhuộm đỏ cả nền đất.

Bạch cốt tinh thấy vậy liền dùng đuôi đâm thẳng đến định xuyên thủng đầu Hykkimaru, một trong những người gây ra nhiều khó khăn nhất cho nó.

Chỉ là

“Xoẹt.”

“Xoẹt.”

“Xoẹt.”

Ba đường kiếm bén nhọn chém tan đuôi nó thành từng khúc. Chắn trước người Hykkimaru lúc này là Cao Minh, không là Ikari Hideo. Hắn tỉnh lại liền lập tức gia nhập chiến trận. Đoạn quay người một chân quỳ gối, ngang hàng với Hykkimaru nói :

“Cố lên, ngươi sẽ ổn thôi lão Hyk.”

Hykkimaru nghe được, mắt hắn rỉ nước không thốt lên lời.

“Chúa công!”

“Chúa .. công!”

“Đại nhân!”

Những người còn sống lúc này vui mừng thốt lên. Nhưng tức thì, Yoshino nhanh lui đến, quỳ gối vội vàng tấu :

“Lãnh chúa đại nhân, xin ... xin người hãy rời đi trước. Con yêu này quá mạnh.”

“Yên tâm Yoshino, ta biết, nhưng ta sẽ rời đi cùng các ngươi và cái đầu của nó. Nào đứng lên, sát cánh cùng ta, trả thù cho họ đi.”

“Hức .. vâng thưa đại nhân.”

Yoshino đứng lên, thủ thế sẵn sàng theo vị lãnh chúa của mình.

“Giết!!!”

Hideo hét lớn, băng vào bạch cốt tinh. Nó thấy vậy liền xoay mình tính hất văng Tohumaru, người đang dây dưa với nó sang bên. Hai tay như kéo dài, nhanh như thiểm điện đập về Hideo. Còn phía Hideo, hắn không sợ sệt, nhẹ nhàng hoán vị lách hết. Đoạn hít thở hơi sâu.

“Hổ Gầm.”

“Xung Kích Bão Tố.”

Bỏ lại Yoshino đằng sau, Hideo như một cơn gió vừa né vừa tiến sâu về phía bạch cốt. Thấy khí thế của Hideo, nó vội lùi lại sau.

“Đừng hòng. Liệt Chấn!”

Kiếm sĩ Daigo thấy được ý định của nó liền tung đại đao bổ mạnh vào khớp gối chân sau. Không chủ ý dính đòn, bạch cốt tinh hét lên ngã sấp xuống. Những người khác như lấy thêm sức mạnh, tung ra đại chiêu lấp lánh về phía thân nó. Nó hét lên giận dữ, vịn tay còn lại đẩy người lên. Tohumaru tung kiếm chiêu liên miên phóng về phía đầu lâu, bạch cốt vội lách qua một bên. Nhưng lúc này Daigo cùng Ichigo tung thêm nhiều đòn dạng Liệt Chấn đánh nó ngã nhào xuống lần hai. Lúc sắp chạm đất, Hideo cũng đồng thời đến nơi. Hắn rút kiếm bổ vòng cung trảm lên. Uy lực khủng khiếp đè nén vào không khí phát ra những tiếng bàng bàng, thậm chí còn xuất hiện chân không hiện tượng.

“Hổ Vương Chi Kiếm!”

Bạch cốt vội vội vàng vàng dịch chuyển khớp cổ lách phần sọ sang bên trái của nó. Há mồm tính đớp Hideo như đã làm với Himiko.

“Đừng hòng. Hung Hổ Trảo Yêu.”

“Bạch Hổ Xuất Sơn.”

Hideo vặn vẹo, đạp không chuyển mình. Kiếm chém ngược xuống tiếp xúc sọ bạch cốt. Đoạn kiếm sáng lên, nghe vang tiếng hổ gầm. Lửa trắng rực cháy trên gươm của Hideo, ngay tức thì, kiếm của hắn trở thành thần khí chém sắt như chém bùn, bổ đầu bạch cốt ra làm đôi. Không dừng lại, y liên miên chém, khiến nửa phần sọ nó vỡ nát ra thành mảnh vụn cuối cùng mới lộn người tiếp đất. Bạch cốt lảo đảo, ngã lăn xuống đất. Cát bụi bay lên mù mịt.

“Mọi người cảnh giác, nó vẫn chưa chết đâu.”

Ikari Hideo ra lệnh, quay thân chờ bụi tan. Mọi người liền tập trung thủ thế. Bụi dần tan. Xuất hiện trở lại trong mắt mọi người bạch cốt tinh liền trở lên vô cùng di dạng. Tay nó biến thành hai mươi lưỡi đao, sườn nhô lên thành giáo. Sau lưng mọc thêm gai nhọn. Bạch cốt nhỏ hơn nhưng đầy tính uy hiếp.

“GRAOOOOOOO!” Bạch cốt hét lên.

Vãi stage hai cùa boss à. Cao Minh đang hóng hớt qua tầm nhìn của Hideo cũng phải thốt lên một câu.

Bạch cốt hóa hình khiến nó nhỏ đi nhưng lại nhanh nhẹn hơn. Tạo độ khó cho Hideo. Hai mươi lưỡi đao chém loạn xạ thành một trận đồ, không chút sơ hở. Giáo sườn thì không ngừng đâm xiên. Không thể tiếp cận nổi.

“Xoẹt xoẹt xoẹt.”

Ba tiếng cắt vang lên, máu bắn ra khỏi người Hideo. Hắn chật vật đỡ đòn. Những người khác cũng vậy nhưng đỡ hơn hắn. Hẳn bạch cốt thù hận Hideo lắm.

Phải tìm cách đánh vào nhân của nó. Thường những con dạng này sẽ có phòng thủ rất yếu. Hẳn một đòn là nó sẽ chết. Cao Minh tư vấn cho Hideo.

“Ta biết, nhưng bằng cách nào? Ta còn không thể lại gần được.” Hideo hét lên bực tức với Cao Minh.

“Xin ... xin ...hãy để ... để hạ thần ... mở ... mở ... mờ đường cho ... người.”

Lúc này Hykkimaru từ đằng sau đứng thẳng lên tiếng. Lão sắp chết rồi, nhưng lão muốn cống hiến bản thân lần cuối để mọi người giết được yêu vật.

“Không, ngươi cứ nghỉ đi, sẽ có cách khác thôi.” Hideo lạnh lùng phủ định.

“Không ... không còn ... cách khác đâu ... thần ... thần cũng sắp ... chết rồi. Xin ... xin ngư..người đó.”

Hykkimaru nói xong, không để Hideo nói gì, nhanh chóng dùng số sinh mệnh lực cuối cùng lao đến, vung kiếm lần cuối lấy thân lấp đao tay và giáo sườn.

“Không ... !!!”

Ikari Hideo hét lên, song lại không thể để cho người hộ vệ hy sinh thân mình vô ích, hắn chạy đến, bật đà, tung mình lên không hướng xuống. Kiếm tra trong bao sẵn sàng cho đòn tất sát. Bạch cốt thấy vậy vội vàng xé người Hykkimaru thành mảnh, sau rút đao và giáo về, chân đạp đất lùi ra sau. Nhưng lại một lần nữa Daigo phá hỏng mục đích của nó, anh lao đến, chịu đòn, giơ hai tay ôm chặt lấy người bạch cốt không buông. Mặc cho nó phóng đao cũng như giáo xuyên qua thân thể. Daigo lúc này không khác gì tổ ong, hắn ói máu, nhưng vẫn không buông. Cười cợt nói :

“Ha ha con khốn. Giờ thì chết đi.”

Ikari Hideo chứng kiến tất cả, hắn rớt nước mắt nhưng tay không chậm, rút kiếm bổ thẳng xuống.

“A aaa aaaa aaaaa aaaa.”

Bạch cốt tinh sợ hãi hét lên. Nó cảm nhận được cái chết. Đường kiếm của nhân loại trên không kia tất sẽ giết chết nó mất. Bạch cốt cố đẩy, đâm chém Daigo để hòng thoát ra. Nhưng một ý chí, một sức mạnh vô hình khiến nó không thể động được người này.

“Bạch Hổ Xuất Sơn.”

“Hổ Vương Chi Kiếm!!!”

Hideo người sáng rực lên, mắt hung ác nhìn chằm chằm, răng cắn nát bờ môi. Gân xanh nổi đầy trên cánh tay, cổ trán, bổ kiếm mạnh xuống.

“Xin lỗi Daigo!”

Hideo lẩm bẩm, sau đó kiếm chém cả bạch cốt và Daigo ra làm đôi. Mặt đất chịu công kích mạnh, chia ra làm hai kéo dài đến hơn ba mươi mét, có chỗ tua rua như mạng nhện. Tiếp tục, Hideo vặn người, vô tận kiếm chiêu tung chém bạch cốt ra thành từng mảnh. Hổ hình xuất hiện, cuốn lấy lưỡi gươm, gầm rú hóa tia sáng trắng. Cuối cùng bùng lửa lên thiêu bạch cốt tinh thành tro. Tuyên bố chiến thắng thảm cho đám Cao Minh.

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.