Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hideo, Làm Tốt Lắm

Tiểu thuyết gốc · 2114 chữ

Hắn hướng đến bàn trang điểm của Umi đầu tiên. Phấn son đến từ ngoại quốc rồi được chuyển đến Kanto này. Giá trị chúng khá là đắt đỏ. Tuy nhiên đó không phải trọng điểm. Bàn phấn của Umi không có gì đặc biệt. Gương đồng, bàn gỗ hương đàn, phấn son và búp bê gỗ Kokeshi. Cao Minh tìm kiếm khắp cả phòng, không có dấu vết lạ nào cả. Họa có thì là số quần áo quá nhiều so với một người bình thường.

“Ở đâu được nhỉ.” Cao Minh nói.

Minh nằm lên giường Umi, gối tay sau đầu, chân vắt chéo suy nghĩ. Hắn đoán là có mật thất. Thế nhưng chẳng có tủ sách nào cả. Tủ quần áo thì càng không phải, Cao Minh tốn kha khá thời gian để chắc chắn điều đó.

“Chàng đang làm gì ở đây thế phu quân?” Giọng Umi ngọt ngào vang lên xé đi dòng suy nghĩ của Cao Minh.

Toang, từ này lập tức nảy lên trong đầu Minh. Hắn không nghĩ được gì nữa rồi. Dường như cả hệ thống chưa được lập trình cho tình huống này nên chúng đã sập nguồn. Cao Minh hối hận, hắn tự trách mình vì đã quá chuyên tâm mà không để ý thời gian. Giờ y chẳng biết giải quyết chuyện này như thế nào.

“Ta ... ta ... nhớ nàng nên ở đây?”

Ngay khi thốt ra câu đấy, Cao Minh nhận ra mình sai rồi. Đó chính xác là câu mà hắn không nên nói. Đáp lại lời đó, Umi tiến về phía hắn, trút bỏ lớp xiêm y của mình, lộ ra toàn thân trước Cao Minh. Nàng dùng ánh mắt mê lị nhìn hắn, khiêu khích, quyến rũ. Umi nhẹ giọng nói :

“Chàng nhớ thiếp thế ư, đến đây chúng ta cùng sinh một đứa trẻ nào.”

“Không, không không, không phải như vậy. Chúng ta không nên làm như này Umi. Ta sẽ trở về phòng ta.”

Cao Minh xua tay từ chối. Đoạn nhanh chóng xuống giường tìm giày và chuẩn bị sủi đi. Khi đi qua người Umi, nàng giữ tay hắn lại nói :

“Tại sao? Tại sao ... mấy hôm nay chàng luôn từ chối ta? Tại sao? Do ta không còn trẻ đẹp như trước ư? Hay do chàng chán ghét ta rồi?” Umi thút thít hỏi nhỏ.

“Chàng không còn cần em nữa ư?” giọng cô trở thành âm trầm một lần nữa.

Cảm giác sởn da gà xuất hiện trở lại. Lần này hắn chắc chắn cảm nhận được sát khí. Chỉ cần nói sai, hắn tất chết không thể nghi ngờ. Cao Minh quay người lại, một tay đặt dưới eo, một tay vuốt mái tóc Umi, sến súa nói :

“Trời đất có thể sập, giang sơn có thể mất nhưng tình yêu của chúng ta là bất diệt. Thực sự ta đã nhớ lại được phần lớn tình cảm sâu nặng về tình yêu ngọt ngào của hai chúng ta. Nàng như ánh nắng của đời ta, là thiên thần hạ phàm gả cho thân hèn mọn này. Xin hãy tin ta, tình yêu này không thể miêu tả qua ngôn từ. Nó cao quý và thuần khiết khiến người ta nguyện chết để đạt được. Ôi hỡi Umi của ta, nếu nàng hỏi ta không cần nàng ư. Ta thật sự phải nói rằng ngoài nàng ta chẳng cần gì cả, ta nguyện chết để chứng minh tình yêu này là không giả dối.”

Sau một tràng văn mẫu xàm lông tuôn không cần nghĩ, Cao Minh vung tay bỏ đi tính đâm đầu vào cột chết. Umi hoảng hốt ngăn hắn lại. Nàng thủ thỉ :

“Chàng không cần chết để chứng minh. Ta tin chàng, thế nhưng xin chàng hãy làm điều đó với ta. Đó là cách chứng minh tốt nhất mà hỡi phu quân của ta.”

Mồ hôi bắt đầu tuôn sau lớp áo của Cao Minh. Khuôn mặt hắn lúc này thốn như khỉ ăn phải ớt vậy. Như vậy tấm thân ... không phải là tinh thần Cao Minh sẽ bị vấy bẩn bởi ả ta một phi nhân loại. Giữa chết và vấy bẩn, bên nặng bên nhẹ mà ai cũng biết lựa chọn.

Cửa được đóng lại.

...

Cao Minh nằm trên giường, bên trên là Umi. Cô đang làm một tư thế phi truyền thống và hiện đại hóa so với thời đại Edo này.

“Được, mẹ nó cũng sướng chết đi được. Cô nàng này đúng là phi nhân loại. Hideo không chết vì bị đâm thì cũng tinh tẫn thân vong. Mà chính ra cái giường này bền thật sự. Nhún nhảy như thế mà chưa tan thành mây.” Cao Minh suy nghĩ.

Chợt hắn nhận ra cái giường này thực sự có vấn đề. Nó dày, chắc và bền hơn giường bên của hắn. Dùng nhiều sức cũng không làm lay chuyển được nó. Chắc hẳn mật thất giấu ở nơi này sao Minh không nghĩ ra sớm cơ chứ.

“Chàng không thích ư? Hôn ta đi.” Umi thấy hắn không chuyên chú liền yêu cầu.

Cao Minh nhíu mày rồi làm theo. Một nụ hôn nồng nàn được hắn đưa trả cho Umi. Có thứ gì đó rất lạ. Minh có một vị giác rất tốt nên cảm thấy được hương vị lạ. Giống như, giống như là ... “Tanh”. Đúng thế vị tanh của máu. Và trên hết hắn nhận ra cơ thể Umi hôm nay khác so với ngày thường. Bình thường cô có làn da trắng nhạt, hôm nay thì trắng hồng hào. Đặc biệt là rất ấm. Quả nhiên có sự khác biệt giữa ngày hôm nay và ngày hôm qua.

Cao Minh tiếp tục suy nghĩ trong khi làm theo yêu cầu đổi vị trí của Umi. Hắn đang nhớ lại ngày hôm qua và trước nữa. Có gì khác biệt? Cao Minh đau đầu suy nghĩ. Rồi hắn nhận ra đó là thời gian.

Mấy ngày trước hắn gặp Umi luôn vào buổi trưa chiều hoặc tối hẳn. Khác với hôm nay, hắn gặp nàng ngay sáng sớm, khi Umi vừa đi đến đền thờ nào đó.

“Có rồi.” Cao Minh chợt thốt ra lời. Hắn đã tìm ra hai manh mối trong lần này. Chiếc giường và đền thờ, chúng chắc chắn có vấn đề, chúng hẳn là chìa khóa cho bài toán này.

“Có gì?” Umi tò mò quay đầu lại hỏi hắn.

“Không không có gì, Nàng nghe nhầm rồi.” Cao Minh cười đỡ, tay gãi gãi đầu. Umi nhìn hắn rồi nhoẻn cười quay đầu lại.

Coi như thân này đổi lấy thành quả manh mối. Hideo, làm tốt lắm anh bạn. Cao Minh tán thưởng bộ thân thể của mình.

...

Cả hai quấn lấy nhau cho đến buổi trưa. Cao Minh bỏ đi tẩy uế, trước khi đi y còn nhắc nhở Umi là mình muốn tắm một mình và để nàng tắm ở hồ phía tây thành. Vào trong nhà tắm phía đông thành, hắn vội vã dùng gương đồng kiểm tra thân thể, sau đấy súc miệng tẩy rửa. Không có dấu vết của bệnh tật hay bất cứ thứ gì đó khác lạ. Cao Minh khoanh chân ngồi xuống tĩnh tâm xem xét mặt tinh thần.

“Tất cả đều ổn, có lẽ do Hideo đã quen với việc này. Anh ta miễn nhiễm với bất kì thể loại gì mà Umi có thể gây ra. Tuy nhiên tốt nhất bản thân không nên tiếp xúc gần với cô ta.” Cao Minh nhận xét. Sau đấy hắn thả lỏng người rồi chìm xuống hồ. Chỉ có lúc này hắn mới cảm thấy thoải mái nhất.

Ngay sau khi tắm, Cao Minh vào trong thư phòng. Hắn từ chối cho Umi vào, lấy danh nghĩa là xử lý công việc quản lý. Sau đấy cho triệu hồi đại thần đến.

Người đến là một lão già nay đã hơn bảy mươi. Lưng còng, da nhăn nheo, râu tóc bạc trắng. Hàm răng lão còn không đầy đủ. Ấy thế mà lão vẫn là người thuộc bộ máy quản lý của lãnh địa.

“Hideo ơi là Hideo, không biết kính già thương trẻ gì cả.” Cao Minh lầm bầm.

Cao Minh phe phẩy quạt giấy, lên tiếng hỏi :

“Có thể cho ta biết tình huống hiện tại của chúng ta là gì được không lão ... lão?”

“Thần là Tokya Toruchiko, xin hãy gọi tắt thần là Toru. Vâng đại nhân muốn biết chi tiết mọi lĩnh vực đúng không đại nhân?” Lão đại thần tự xưng Toru, lên tiếng hỏi vấn đề lại với Cao Minh. Không biết do quy tắc hay do Toru còn quá khỏe mạnh, lão trả lời rất rõ ràng dứt khoát. Trái hẳn so với vẻ bề ngoài của lão ta.

“Um ... đúng.” Cao Minh đáp cộc lốc.

“Vâng đại nhân có chỉ, lão thần xin phép bắt đầu. Về phần kinh tế, lãnh địa chúng ta ...”

Lão Toru bắt đầu diễn thuyết. Bài nói chuyện kéo dài đến gần hai giờ đồng hồ. Đủ thứ từ trên trời đến xuống dưới đất được Toru kể ra. Đến độ tập giấy của Cao Minh giờ đã bị kí viết chi chít. Đủ loại vấn đề, đủ loại thông tin được liệt kê ra. Minh cố gắng lựa chọn những thông tin bản thân cho là đáng giá.

“Khoan đã, Toru lão vừa nhắc đến chuyện gì? Có thể nói lại không?” Cao Minh yêu cầu Toru.

“Dạ vâng, hạ thần đang nói đến chuyện làng Kumo đang có người chết nhiều hơn trẻ mới sinh. Sợ mấy năm nữa không đủ sức để đóng thuế lúa.”

“Không, chyện trước đấy cơ, cũng về người chết.” Cao Minh nhấn mạnh.

“Vâng đại nhân, trước đấy là chuyện gần đây mới phát hiện ra hầm chôn chung của nhiều người. Có thể do yêu tà đang hoành hành thưa đại nhân.”

Cao Minh trầm ngâm, hỏi cặn kẽ :

“Toru, hầm chôn đó ở đâu? Ngày mai có thể dẫn ta đến đó không? Ta cần phải giải quyết vụ này để dân chúng không hoảng loạn.”

“Vâng thưa đại nhân. Ngày mai cháu trai thần, người cũng đang trong đội samurai của ngài sẽ dẫn ngài đến đó.”

“Tốt, lão cũng lui xuống nghỉ đi, khổ cho lão rồi.” Cao Minh vỗ vai khen ngợi Toru rồi tiễn lão ra ngoài.

Một lúc sau, một samurai trẻ đứng trước cửa, cúi đầu thông báo :

“Thưa lãnh chúa, hạ thần Tokya Yoshino kính cẩn chờ lệnh người.”

“Vậy người là cháu trai của lão Toru. Được rồi hẳn ngươi đã biết ta định làm gì. Hãy chuẩn bị đi ngày mai ta sẽ triệu gọi ngươi.” Cao Minh phân phó cho vị samurai.

“Cẩn tuân mệnh lệnh của người.” Yoshino cúi đầu kính cẩn đáp.

...

Ngày hôm sau, tiết trời trở lạnh. Gió thổi lá bay khắp sân vườn. Sáng sớm đặt chân xuống đất khiến Cao Minh muốn rên rỉ vì lạnh lẽo. Rõ ràng thời tiết hôm qua còn ấm vậy mà ... Lúc sáng Cao Minh định nằm lì trên giường cơ. Nhưng nhận ra mình vẫn còn việc phải làm. Hắn vội vã chuẩn bị, sẵn sàng ngay khi Umi rời thành bảo để đến đâu đó và rồi kiểm tra “mật thất” trong phòng cô ta.

Nhưng thật đen đủi, dường như hôm nay Umi phá lệ. Nàng ta không đi đâu cả. Chỉ đi đi lại lại trong thành bảo. Dáng vẻ hình như có chút lo lắng. Umi đang chu mày thì quay ngoắt lại nhìn về phía phòng của hắn. Cứ như cô ta cảm nhận được cái nhìn đánh giá của Cao Minh vậy. Hắn vội vã nấp đi rồi trở về giường.

“Mẹ kiếp, sao lại thế này nhỉ. Vô lý hết sức. Mọi hôm không sao, đúng hôm nay thì dở chứng. Chẳng hiểu nổi hành động của ả.” Cao Minh lầm bầm phàn nàn.

“Hy vọng là nhất thời. Còn bây giờ nên đi tìm hiểu bí mật đền thờ của Umi và cái hố chung kia. Ta có linh cảm chúng có liên hệ với nhau. Và chắc chắn chúng hoặc nhiều hoặc ít sẽ liên quan đến Umi.”

Cao Minh đứng dậy, thay chiến giáp nhà Ikari, hông giắt song kiếm, đeo thêm giáp mặt quỷ, oai phong lẫm liệt bước ra khỏi cửa. Hắn triệu tập Tokya Yoshino rồi lên chiến mã của mình sau cùng đội hộ vệ lao nhanh ra khỏi thành bảo.

...

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.