Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Xuyên Không?

Tiểu thuyết gốc · 2374 chữ

Hẳn là mơ rồi. Minh thầm nghĩ, lúc này đây y giống như một linh thể, phiêu du trên trời. Một hồn ma tự do dưới ánh nắng, Minh lựa chọn bay lên vô tận trời cao, vượt qua những rặng mây, rồi vượt ra khỏi tầng bình lưu tiến vào không gian. Đưa mắt nhìn xuống hành tinh xanh kia, thật thân thuộc, nơi này là đất mẹ của hắn mà. Y bất chợt rơi nước mắt.

Nhưng không để hắn được cảm thán, được tự do rời khỏi, một lực hút mạnh mẽ kéo Minh xuống, vượt xa tốc độ bay lên vừa rồi của hắn sau nhét linh thể vào trong một cỗ quan tài gỗ. Cao Minh lúc này như tỉnh lại, nhưng cơ thể không cự quậy được, các giác quan biến mất, chỉ còn một màu đen thăm thẳm.

Mãi sau chúng mới trở lại, âm thanh ồn ào xuất hiện, rồi thần kì, hắn cảm nhận được quang cảnh xung quanh. Dường như bản thân Minh đang ở đâu đó tại Nhật Bản cổ. Dễ dàng thấy người dân Nhật thời đại Edo đang buôn bán, trao đổi hàng hóa tấp nập. Trên đường cái thỉnh thoảng xuất hiện những samurai đang đi lại. Gần là những tòa thành cổ kính. Xa thì có núi sông đan với nhau vẽ lên một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ bạt ngàn.

Cao Minh đang nằm trong quan tài, có người điệu lên đưa đi với hàng trăm người đang đưa tang. Phụ nữ trẻ con thì khóc lóc, nam tráng thì nghiêm nghị song không dấu nổi đau thương. Đi đằng trước nhất là các pháp sư đang tụng phép lắc chuông rải tiền vàng mã. Quả là một đám ma lớn, nhưng chỉ có điều sai duy nhất đó là hắn còn chưa chết. Đoàn người đi quanh thành bảo rồi dừng lại trước tòa thành cổ. Kể từ lúc này Minh không còn nhìn được thứ gì xung quanh. Chỉ có một màu đen tối, mùi mục của gỗ. Rồi tiếng người khóc lóc dần xa, sau chìm trong tĩnh lặng. Mãi sau tiếng khóc trở lại, một nữ nhân, rất thảm thiết đau thương, cô nàng dường như đang nói gì đó.

“Hức … hức … phu quân bỏ ta mà đi sao?”

Nếu nói được, hẳn Cao Minh sẽ nói cái quái gì đang xảy ra vậy. Phu quân? Ai, ai cơ? Nhận vơ quá chị gì đó ơi.

Kẽo kẹt, nắp quan tài bị mở hé ra, rọi ánh sáng vào trong mắt Cao Minh. Hắn nhíu mày, tránh đi tia nắng đó. Hành động này như một thùng thuốc súng được kích nổ, cô nàng đang nỉ non khóc thương hắn hét toáng lên. Cùng lúc, toàn thân Cao Minh hoàn toàn khôi phục cử động. Y bò ra khỏi quan tài, đóng chặt mắt không quen với ánh sáng. Mất một lúc, Minh mới có thể mở hẳn ra mà nhìn kĩ xung quanh.

“Chàng còn sống, phu quân của ta .. hức … hức …”

Cô nàng tự nhận là vợ Cao Minh lao vào trong ngực hắn mà khóc lóc. Cao Minh đẩy cô ta ra rồi lắc đầu nói :

“Ta không phải chồng cô, cô nhận nhầm rồi.”

“Chàng không còn cần em nữa ư?” tông giọng đã thay đổi, một giọng trầm lạnh. Điều này làm hắn sởn gai ốc, mồ hôi lạnh tự túa ra ướt đẫm sau lưng. Minh vội vàng lắc đầu xua tay, phân trần :

“Không, không phải vậy, ta chỉ không nhớ rõ mình là ai, cô là ai, ta … ta không biết gì cả.”

Cao Minh nói dối kèm theo diễn xuất của mình, hắn ra sức mình yếu đuối nhằm tranh thủ tình cảm “cô vợ”. Đáp lại diễn xuất đó, cô nàng mới lại thút thít khóc, giọng trở về tông nhẹ mà đáp lời hắn :

“Chàng là Ikari Hideo lãnh chúa của vùng kanto này, thiếp là Umi người bên gối chàng đã năm năm nay.”

Cô nàng lấy ra chiếc khăn mù soa, khẽ lau chấm nước mắt mình. Minh dùng tài ăn nói trấn an cô ta, sau lấy cớ tắm rửa để rời đi. Cao Minh thay bộ đồ tang trên người ra, đập vào mắt một vết thương sâu hoắm như bị vật nhọn đâm. Hẳn đây là lý do mà tên “Hideo” này chết. Nhìn vào gương đồng, Cao Minh thấy được hình dáng bây giờ của minh. Một thân hình cứng cáp, tay và chân có cơ bắp, ngực và múi bụng săn chắc. Hẳn Hideo trước đây rất ưa thích rèn luyện. Khuôn mặt ưa nhìn nhưng vẫn nhìn ra được tuổi tác đã phải ba mươi, tóc tai dài lướt thướt. Đặc biệt cậu bé thuộc cỡ siêu nhân.

“Cái cơ thể hoàn mĩ gì thế này, quả nhiên là mơ thì cái gì cũng xảy ra nhỉ.”

Cao Minh quay người bước xuống hồ nước ấm, một cảm giác thoải mái xộc lên não, xoa dịu thần kinh. Rõ ràng mơ những thật quá. Hắn bối rối không biết đây là mơ hay hắn xuyên không lần nữa rồi.

“Khoái cảm này, độ nóng, mùi hương này. Tất cả thật quá.”

Đang ngâm mình trong nước, cửa bỗng mở ra. Một nhân ảnh nóng bỏng bước vào. Umi với thân hình cao một mét bảy, dáng người thướt tha, như hoa như ngọc cùng với khuôn mặt đẹp tựa như được tạc lên. Nhìn cô ta giống như nữ thần bước ra từ truyện tranh vậy. Khó có nhân loại nào đạt đến đỉnh cao như này cả. Cao Minh nhìn qua rồi quay đầu đi hướng khác. Dù Umi nhận là “vợ” hắn thế nhưng Cao Minh sợ chết khiếp. Không phải y có vấn đề mà do bản năng, bản năng bảo hắn người phụ nữ này quá nguy hiểm.

Nhớ lại cái giọng trầm lạnh ban nãy, tất cả đang củng cố cho khả năng “vợ” này là yêu quái. Chỉ cần hắn bất cẩn thôi thì vĩnh biệt Hideo, vĩnh biệt Cao Minh nào mình cùng xuyên không tiếp.

Umi nàng ta bắt đầu bỏ tấm khăn tắm, khẽ bước dần vào trong hồ. Cô tiến đến gần Cao Minh, tay đặt lên vai hắn. Bàn tay thật mềm và … cũng thật lạnh. Ôi mẹ ơi! hy vọng chỉ là do chênh lệch nhiệt độ trong hồ và bên ngoài. mười nghìn con ngựa đang chạy trong lòng Cao Minh lúc này. Hắn thấy lạnh sởn cả gai ốc khi tưởng tượng ra đủ thứ.

“Chàng quay lưng ra để ta chà lưng cho.” Umi ngọt ngào nói với hắn.

Cao Minh thay vì làm vậy, hắn lấy công làm thủ. Minh quay người mặt đối mặt với Umi, tay nắm lấy bàn tay mềm mại này hoa ngôn đáp :

“Làm ơn, ta vẫn chưa nhớ ra gì được. Thế nhưng xin em hay để ta được ngắm nhìn vẻ đẹp này và gợi nhớ ra những kí ức tuyệt vời nhất về em.”

Cao Minh mồm mép nhanh nhạy, nói cùng ánh mắt vô tà. Hắn phải bốc phét liền nếu không đưa lưng quả này không chết thì cũng đi nửa cái mạng. Về phía Umi, khi nghe vậy, nàng ta mắt rưng rưng, tựa vào trong ngực hắn. Thuận đẩy thuyền theo nước, Cao Minh ôm lấy cô. Thằng đệ của Minh bắt đầu biểu tình, nhưng lý trí Cao Minh thì không. Hắn nghĩ ra đủ thứ hình dạng kinh dị khi cô nàng Umi này hiện hình. Từ từ cho thằng đệ đi ngủ. Cao Minh nhanh nhanh chóng chóng tắm rửa rồi ra khỏi hồ. Lấy lý do người không khỏe, hắn muốn đi nghỉ trước. Umi không nói gì, nàng vội vàng thay y phục để dìu Minh về phòng.

Cao Minh một mình nằm trên giường, thật êm và ấm. Hai tay gối sau đầu, hắn bắt đầu xâu chuỗi sự việc. Cao Minh biết được đến giờ đó là mình hiện tại là lãnh chúa tên Ikari Hideo. Chết bởi một vệt đâm trước ngực. Hung khí khá dài và nhọn. Còn cô nàng Umi tự nhận là vợ hắn không ổn lắm. Có gì đó mà cô ta đang ẩn dấu.

Nhắm mắt lại, Cao Minh dần thiếp đi. Cơ thể hắn ngủ nhưng hắn thì không. Tâm trí hắn vẫn đang ở đây, nghe và cảm giác được mọi thứ xung quanh. Điều này có nghĩa là gì? Cao Minh tự đặt câu hỏi. Hắn đề ra hai giả thuyết. Hoặc bản thân hắn vẫn là Cao Minh ở Ionia, đây chỉ là một giấc mơ. Đó là lý do cho việc không thể ngủ trong giấc mơ được. Hoặc hắn bằng cách nào đó đã xuyên không vào thân thể của Ikari Hideo. Vì lý do Hideo khả năng cao là một người luyện võ. Hắn chỉ cần đả tọa là đã đủ để thanh tỉnh và phục hồi sức mạnh. Nếu là tình huống hai, thì Cao Minh sẽ có nhiều mối lo để giải quyết đây. Từ kẻ thù giết hắn đến cô vợ Umi, ai cũng là vấn đề lớn. Rồi làm lãnh chúa, … đủ thứ việc phải âu phiền. Còn tình huống một, … có cách nào tỉnh lại? Chết ư hay có quy tắc nào đó để chiến thắng trò chơi này. Điều này làm hắn nghĩ đến di sản đã tiếp nhận.

Vì không rõ mơ hay thực, việc tìm chết với Cao Minh là không thể. Không hề có chuyện quá tam ba bận. Biết đâu đây có thể là lần cuối được ưu ái.

“Cứ thử sống như Hideo đi. Trong lúc đấy thì tìm kiếm bất cứ gì khả nghi có thể là manh mối của trò chơi này.” Cao Minh quyết định.

Ba ngày đã qua từ lúc Cao Minh trở thành Hideo. Hắn vẫn chưa tìm ra được gì có ích. Dường như chẳng có manh mối nào về cái chết hay quy tắc cả. Hắn mỗi ngày đều ở thư phòng, đọc và học những điều về quá khứ của mình. Bố mẹ Hideo tức lãnh chúa đời trước chết trong một trận dịch bệnh hai năm trước. Hắn là con độc nhất và duy nhất của dòng tộc lãnh chúa Ikari vùng kanto. Về Umi, nàng chỉ là một người con gái làng chài. Hideo phải lòng trong lần đầu tiên gặp mặt. Chuyện tình của chàng công tử và cô gái thôn quê. Thế nhưng năm năm rồi Umi và Hideo lại không có con. Do sinh lý hay do vấn đề khác? Câu hỏi này nảy ra trong tâm trí Cao Minh.

Umi bước vào trong thư phòng, mang cho hắn một tách trà hoa nhài. Rất thơm và nhẹ nhàng, Cao Minh cảm ơn Umi rồi tiếp tục đọc sách. Cuốn hắn đang đọc chính là tuyển tập những huyền bí xảy ra ở vùng Kanto này những năm qua. Đa phần tầng lớp trên đều cho rằng những mẩu truyện này chỉ là vớ vẩn, bịa đặt. Nhưng không có lửa sao mà có khói. Con người tự cho mình là biết tất cả. Nhưng thực ra chúng ta chỉ là những kẻ hề đang diễn trò. Và trên hết, theo lời hạ nhân, Hideo chính là người ra lệnh đốt hết số truyện liên quan. Thậm chí treo cổ cả nhà người biên tập. Mà giờ này nó lại nằm trên giá sách Hideo để cho hắn bắt được tới tay.

Cao Minh với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết, hắn tin có huyền bí ẩn trong đây. Có thể đây là chìa khóa của trò chơi này. Dừng đọc sách lại, hắn khẽ nhấp trà. Đây là một thói quen của Hideo khi còn sống, Minh bị ảnh hưởng từ tiềm thức nên không cưỡng lại được. Như cơn nghiện, ngứa, bứt rứt khi không sử dụng. Rồi thỏa mãn và ấm áp khi uống vào.

...

Vì một lý do nào đó, Hideo và vợ hắn Umi sống ở hai phòng riêng biệt. Theo lời Umi thì đó là vì Hideo thích sự độc lập. Cao Minh không tin điều đó. Nếu một người chồng sống cách phòng vợ mình thì hoặc là hắn chán ghét cô hoặc là hắn có bí mật cần che giấu. Cao Minh tin Umi mới là kẻ có bí mật cần che giấu chứ không lẽ nào mà một cô gái bình thường có làn da lạnh như vậy.

Hắn thậm chí đã thử tìm kiếm cả phòng mình, không có dấu hiệu nào cho thấy ở đây tồn tại một mật thất, một ngăn bí mật hay bất cứ thứ gì để ẩn giấu đồ vật cả. Chung quy lại chỉ có thể là ở bên phía Umi. Ngày hôm sau, hắn liều lĩnh lựa khi Umi rời đi mà lẻn vào trong phòng của nàng. Có lẽ là do bản năng còn sót lại của Hideo, Minh chẳng sợ sệt gì cả.

Phòng ốc của Umi rất mới, dường như vừa được sửa chữa lại. Phòng nàng rất sạch sẽ, nhẹ nhàng đầy hương thơm nhạt kích thích. Tuy nhiên phòng ốc lại được xây ở vị trí hướng tây phòng, rất âm u và lạnh lẽo nên có chút lạnh. Cao Minh dám đi vào phòng của cô ta bởi vì hắn đã rõ ràng thời gian biểu của Umi. Cô nàng sẽ đi đền thờ nào đó ở ngoài thành bảo trong khoảng một giờ vào sáng sớm. Không kể mưa nắng, lạnh hay nóng. Hắn không biết có bí mật gì ở đó nhưng sau này hắn nhất định sẽ tìm hiểu. Dù biết trong phim kinh dị, càng tò mò càng chết sớm song thật lạ, Cao Minh chẳng sợ hãi. Chính xác là bản năng còn lại của Hideo không sợ. Ngoài ra thu nhập thông tin là điều quan trọng nhất, chỉ có vậy Cao Minh mới không bị chết tức tưởi như Hideo.

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.