Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ Bỏ Lợi Ích Nhỏ

Tiểu thuyết gốc · 3153 chữ

Laina Fox, cô tiểu thư mới lớn chìm đắm trong tương tư. Mới một ngày không gặp Minh, nàng tưởng như đã mấy tháng.

“Tiểu thư Fox, tiểu thư Fox, cô có nghe tôi nói không đấy?”

Người đàn ông trung niên ngồi đối diện cô lên tiếng hỏi. Ông là thư kí của thị trưởng trấn Otto, đang đến để tra hỏi một số điều về cuộc tấn công đêm hôm trước. Đây là một trong những vụ lớn nhất xảy ra ở Otto gần năm năm qua, không khó hiểu khi người ta đề cao tính chất của vụ việc. Tuy nhiên sau khi suy xét, nhiều nhà phân tích cho rằng khả năng lớn xuất phát từ trả thù. Do đó vị thư kí trưởng, đã đến thăm hỏi và tra hỏi một số manh mối.

“Ư ... có, tôi có nghe, tôi đã bảo rồi, bọn tôi chẳng có thù hằn với ai cả. Tất cả điều tôi biết là thứ đó đến và tàn sát người chúng tôi.” Laina Fox giật mình, nghiêm túc trở lại trả lời ông ta.

“Vậy ... cảm ơn cô đã hợp tác, chúc một ngày tốt lành tiểu thư Fox.”

Người thư kí gật đầu rồi đứng lên ra về. Sổ của ông ghi lại nhiều ghi chú, có thể thấy cả tên của Cao Minh trong đấy. Hắn cũng thuộc diện tình nghi có khả năng liên quan.

“Cậu trai trẻ kia sao rồi?” Thư kí trưởng cất quyển sổ đi, quay qua hỏi cấp dưới.

“Nghe nói sáng sớm nay đã ra khỏi thành cùng lão chủ quán tổ gấu thưa ngài. Chúng tôi chưa tiếp cận được.”

“Hmn, thằng bé này ...”

Thư kí trưởng suy nghĩ gì đó sau lắc đầu, thẳng bước về thành đông. Khi đến trà lâu vô danh, ông dừng chân lại, bước vào trong. Người tiếp tân trẻ vội tiến lại cung kính chào hỏi.

“Ta cần mua tình báo.” Thư kí trưởng nói nhỏ, tay đưa ra thiệp tím.

“Mời đại nhân vào trong.”

Tiếp tân trẻ đưa tay mời ông vào trong lâu phòng ở ngay tầng một. Giống như đã quen từ lâu, thư kí trưởng đi vào, sau đi xuống mật thất nằm sâu dưới đất. Đến trước cửa đá lớn ghi ba chữ “Vô Danh Thất” thì đứng lại. Tức thì có hai nam nhân mặc đồ ninja tiến đến kiểm tra người ông ấy, sau bịp mắt đưa vào trong.

Khi mở mắt ra, thư kí trưởng Fei Chun đang ở trong một khu vườn. Giữa đặt bàn đá, ấm chén, xung quanh hoa cỏ bạt ngàn. Chun tự mình đến ngồi trong ghế, rót trà tự thưởng. Tức thì trong không gian vang vọng lên tiếng người :

“Fei Chun lão đệ, hôm nay cần tình báo gì đây?”

“Bẩm vô danh huynh, ta cần thông tin về đứa trẻ này cùng vài manh mối liên quan đến sự việc xảy ra ở tòa trang viên số bảy.”

Thư kí trưởng đáp lời, đưa ra hình ảnh Cao Minh được phác họa khá giống, sau tự dùng trà của mình.

“Giá cả sẽ không rẻ đâu.”

“Ta hiểu, xin đừng lo, tòa thị chính rất quan tâm vụ việc này, nên ... giá cả không là vấn đề.”

“Được. Thành lập hợp đồng.”

Người vô danh lên tiếng, sau đó trong hư không, một bản hợp đồng hiện ra với nhiều điều luật. Thư kí Fei đọc nhanh, xác nhận ổn thỏa rồi mới đưa tay điểm vào. Ngay tức thì tầm nhìn ông đen đi, xuất hiện ra ở cửa mật thất.

Quả nhiên không thể quen nổi mà. Thư kí trưởng đặt tay sau người, thẳng hướng ra ngoài. Bước đến cửa trà lâu, mưa cũng bắt đầu rơi rồi, bầu trời ngập tràn trong mây đen, sấm chớp. Tưởng như tận thế đã đến vậy. Fei Chun liền bắt một chuyến xe ngựa để về tòa thị chính.

...

Laina Fox sau khi đưa tiễn thư kí trưởng của trấn Otto đi, cô nàng về phòng riêng và bắt liên lạc với cha mình. Truyền tin thạch này là một trong những món đồ hiếm nhất trên thế giới. Nó từ lâu đã được liệt vào danh sách cấp cao vũ khí chiến lược. Cách chế tạo và nguyên liệu đã biến mất sau nhiều lần đại chiến. Để có được một cặp truyền tin thạch, hoặc là truyền thừa từ gia tộc hoặc chỉ có thể đi tìm trong các hầm mộ cổ. Nhà Fox chỉ là thương nhân, không phải một gia tộc sừng sỏ hay thâm sâu cố đế. Nhưng ông tổ nhà Fox khi xưa lại là một tay sưu tầm cổ vật nên không khó để có một đến hai cặp.

Lão chủ nhân gia tộc Fox, ông Lyte Fox đặc biệt yêu quý đứa cháu gái của mình. Do đó ông lén lút cho cô viên truyền tin thạch để có thể thông báo từ khoảng cách xa.

Hiện lên trên mặt đá là một vị trung niên. Ông ta đã phải hơn bốn mươi tuổi, đầu tóc hơi bạc, trán đã có nếp nhăn. Ngay khi nhìn thấy Laina Fox, lão ta bù lu bù loa lên khóc lóc :

“Hức .. hức ... con gái rượu của ta, tại sao lâu đến thế mới bắt điện thoại. Ta bảo là mỗi ngày phải gọi báo bình an một lần cơ mà.”

“Cha à ... con mùa thu năm nay cũng đến tuổi trưởng thành rồi mà. Người đừng có coi con như con nít nữa.”

Hóa ra đây là Lyte đệ II cha của Laina. Ông ấy hiện đang đứng đầu thương hội của nhà Fox. Bề ngoài ông ta là người ăn thép hét ra lửa, nhưng sâu bên trong lại là người rất cuồng con gái mình. Ông ấy lúc nào cũng sợ cô con gái bé bỏng mà lão nâng niu suốt mười bảy năm sẽ vỡ tan khi lão lỡ buông tay. Laina Fox để đến tận Ionia này cũng là cả một quá trình đàm phán kì tích, tốn bao nước mắt cá sấu và lời ngon ngọt của cô nàng. Cuối cùng lão cho cô đi chỉ vì sợ phải gả con gái ra ngoài theo lời các trưởng lão trong nhà.

Laina bắt đầu kể về chuyện bị tập kích ở trang viên. Mặt Lyte đệ II khi nghe đến đó tái nhợt, không còn chút máu. Người lão run rẩy lên tức giận.

“Cha à, người đừng giận con nữa, thương hội không tổn thất quá lớn đâu.”

Cô vội vàng trấn an bố mình, Laina sợ ông nổi nóng bắt mình trở về Piltover. Rồi các trưởng lão sẽ để cô kết hôn với người khác mà không phải là Minh.

“Thương đội cái rắm chó. Một trăm cái thương đội cũng không quý bằng con được. Vậy hay là về lại đây đi cho an toàn, dù gì thương đội cũng phá, lại còn không có cao thủ như chú Vidic rồi cục cưng của ta ơi.”

Nói về Vidic Koffs, Lyte đệ II cũng hơi trầm xuống, người trung thành nhất cũng hy sinh để bảo vệ con gái lão. Nhưng nếu để lên bàn cân, con gái vẫn là nhất. Giờ ông chỉ muốn con mình trở về nhà để lão cất vào trong tủ kính.

“Con từ chối, con sẽ tiếp tục phát triển thương đội, cha không phải lo. Thế nhé con yêu cả nhà, moa.”

“Nhưng, con ơ......”

Không để cho cha mình thay đổi ý định, Laina đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện, xong cô cất đá vào trong ngăn bí mật rồi lại ngồi ngẩn ngơ. Mặc cho bên kia lão cha đang nổi cơn tam bành.

...

Một ngày mưa không dứt, Laina tựa mình bên cửa kính ngắm nhìn hạt mưa rơi. Cô nhớ chàng hoàng tử của lòng mình, không thể dừng cảm giác muốn ở bên anh ấy lại được.

“Anh đang làm gì vậy?”

Nàng thẩn thơ, tương tư nhớ mong, cả thế giới của Laina chỉ còn là Cao Minh. Cô nhớ hình dáng, lời nói, nụ hồn nồng nàn và cả hơi ấm của anh.

“Tiểu thư, đến giờ trà chiều rồi ạ.” Cô hầu gái nhẹ gõ thành cửa đánh thức tâm hồn mộng mơ của Laina Fox.

“Ưm.” Laina ngắn ngủi đáp lời lại, xong lại vẫn ngẩn ngơ ở đấy.

Thân phận hầu gái, cô ta không nhiều lời, cúi mình rồi lui xuống trở về bếp. Về phần Laina Fox, nàng chẳng thiết gì trà chiều, hay bánh ngọt.

“Đây là cảm giác chờ đợi của tình yêu ư.”

“Vậy em muốn anh ngay giờ Minh ơi.”

Nàng thủ thỉ, sau vuốt ve mái tóc rồi lặng yên lắng nghe âm thanh mưa rơi.

...

Sau bữa cơm tối chẳng có vị của mình, Laina Fox lệnh cho người hầu gái của mình vào phòng riêng. Đưa cho cô bức thư rồi nói :

“Mang thư này đến cho Cao tiên sinh. Nhớ nhé, đừng chậm trễ.”

Cô hầu gái vâng dạ, nhanh chóng rời đi. Hiệu suất rất cao, nàng đi chưa đến mười lăm phút đã về đến nơi. Laina háo hức muốn xem thư hồi đáp của Minh, nhưng đáng tiếc, cô hầu gái bẩm báo :

“Tiểu thư, người nhà trọ nói rằng Cao tiên sinh đã đi đâu đó từ sáng sớm rồi. Nhưng tiên sinh vẫn chưa trả phòng, hẳn là sẽ còn quay lại ạ.”

“Ừ, ta biết rồi, khi nào Cao tiên sinh về báo cho ta.”

Đuổi đi người hầu, Laina Fox buồn bã, giấu lá thư vào trong ngực, thiếp ngủ đi.

...

Chẳng biết đã bao lâu rồi Laina mới có giấc ngủ tốt như này. Một giấc ngủ dài với mộng đẹp về chàng hoàng tử đánh bại ma vương giải cứu cô. Hơi trẻ con nhưng đầy màu hồng, nó làm Laina Fox thoải mái, ngập tràn trong niềm vui và tình yêu.

Cô nhìn ra ngoài, sau cơn mưa trời lại sáng, nơi sân vườn tắm mình trong ánh nắng, hoa thơm đua sắc, chim chóc ríu rít hót, vạn vật tràn ngập sức sống yêu đời. Càng làm xua tan nặng nhọc mà Laina đặt trên vai. Đến bữa ăn cũng ngọt ngào hơn thường lệ. Đặc biệt khi nghe tin từ người hầu gái.

“Thật ư, Cao tiên sinh đã trở về rồi.”

“Vâng thưa tiểu thư.”

“Tốt.”

Laina vội vàng đi tắm rửa, trang điểm, thay đồ. Nàng diện một bộ đầm tay dài liền thân statement trắng có họa tiết đơn giản đi ngang qua ngực, kèm theo mũ bành trắng rộng, mắt kính râm và giày cao gót cũng màu trắng. Nền tóc đỏ của Laina Fox, đi với phông màu trắng nổi bật lên như ánh mặt trời rạng đông. Đặc biệt khi so sánh phong cách trang phục Ionia này còn nghèo nàn thẩm mĩ cách tân. Cô như làn gió mới thổi hồn đẹp vào bức tranh văn hóa Otto vậy.

Xe ngựa của thương hội Fox đi thẳng đến nhà trọ Safula, sau khi biết được vị trí phòng của Cao Minh, cô một mình đi lên, gõ nhẹ vào cửa “Cốc ... cốc ... cốc.”

...

Cao Minh mở cửa, thu vào trong mắt vẻ đẹp tây âu của nàng ta. Laina Fox cười híp mắt, không ngại ngùng bày tỏ tình cảm bản thân, ôm lấy Minh. Hắn có thể ngửi thấy hương hoa lan nhàn nhạt từ cổ của Laina điều này hơi có chút kích thích. Nhưng y nhanh chóng tĩnh tâm lại, tách cô nàng ra, nói :

“Em đến đúng lúc lắm, anh đang có việc cần nhờ em.”

“Vâng.” Laina ngọt ngào đáp.

“Giới thiệu với em, đây là Djin. Người cứu anh khỏi bọn buôn người.”

“Djin?”

Lúc này Laina Fox mới nhận ra nữ nhân đang ngồi trên giường Minh. Quả nhiên khi yêu người ta bị mù quáng. Nàng chẳng nhận ra ai ngoài tình yêu của mình cả. Về phần Djin, cô cúi mình hành lễ với Laina.

“Người đời trước nhà anh từng có ân với tộc cô ấy. Nên Djin đã nghe theo trưởng bối đi bảo vệ anh. Khổ là lễ hội pháo hoa đang sắp đến, anh không thuê thêm phòng được. Liệu có phiền không khi nhờ em cho cô ấy ở nhờ?”

“Vâng tất nhiên rồi.”

Laina không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý. Nàng cũng không muốn để một cô nàng vũ mị như vậy bên người Cao Minh. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hai người danh nghĩa là hộ vệ và chủ nhân, nhưng nam và nữ, tình cảm sẽ dễ nảy sinh.

Đôi khi người ta phải hy sinh lợi ích cho mục đích cao cả. Cao Minh thầm nghĩ. Hắn dự định để Djin đến bên Laina Fox. Bởi Minh không tin được tai mắt của đại tư tế, và ít nhiều sợ rằng Laina tiếp cận mình với mục đích nhất định. Gerg Zeke đã cảnh tỉnh hắn khỏi cái cuộc sống màu hường, luôn nhìn thế giới bằng nửa con mắt nghi ngờ.

Djin hơi kháng cự không muốn đi cùng Laina Fox, làm Cao Minh phải nói rằng đây là nhiệm vụ bảo vệ phu nhân của hắn. Bỏ qua Djin, Laina ngỏ lời muốn đi dạo phố sáng cùng Minh, nhưng hắn buộc phải từ chối rời hẹn sang chiều. Với Minh giờ không phải lúc nên vui chơi với nữ nhân. Yone đã liều mình cứu hắn một mạng, bây giờ trở về không đi báo một câu bình an, hỏi thăm anh ta thì quá vô tình, súc sinh không xứng làm người.

Tiễn Laina và Djin đi khỏi, Minh cũng tự mình đến thăm Yamamoto Yone. Điểm đến là trụ sở của mạo hiểm giả cạnh tòa thị chính, một kiến trúc nổi bật của trấn.

Bên trong sảnh hội, như tưởng tượng của hắn về hội mạo hiểm giả thế giới fantasy, sảnh rộng, bảng nhiệm vụ, bàn ghế chờ, quầy nhân viên. Và không thiếu các mạo hiểm giả đang tán phét, tìm đội hay trả nhiệm vụ. Hơi ồn ào nhưng đúng với bầu không khí của fantasy. Đứng xếp hàng chờ đến lượt, Minh cuối cùng được tiếp đón bởi một tiếp tân nữ. Cô nàng khá thành thục, đã phải gần ba mươi nhưng trông vẫn rất có tư sắc. Mái tóc đen thì thả dài sau vai, mỉm cười nhìn hắn hỏi :

“Xin chào, tôi là Jin Quinn, tiếp tân hội. Xin hỏi anh có vấn đề gì nhỉ?”

“Xin chào, tôi là Cao Minh, tôi là bạn của Yamamoto Yone. Nghe nói anh ta đang trị thương ở hội nên tôi muốn vào hỏi thăm.”

“Được, anh chờ chút, chúng tôi đang kiểm tra.”

Nói rồi cô ta đi vào bên trong. Một lát sau, đi cùng cô ấy ra là một người quản lý già, tóc đã trắng, mặt nhiều nếp nhăn. Lão ta cười mỉm, đoạn ra hiệu Minh đi cùng ông ta. Hắn lập tức theo ông ta lên lầu.

“Thế chàng trai, cậu có thể cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?” Lão già lên tiếng hỏi hắn.

“Tôi không hiểu? Ông đang hỏi chuyện gì?”

“Yone trở về với vô số vết thương trên người. Mất máu và nhiễm trùng khiến anh ta gần như đã bên bờ sinh tử. Nhưng ngay trước khi bất tỉnh, cậu ta vẫn kịp nhờ mọi người trong hội cứu Cao Minh. Tôi tin Yone đã nhắc đến cậu, còn như đây là một cái tên phổ biến thì không.”

“Phải hẳn cậu ấy đã nhắc đến tôi. Vậy ông biết tên chủ quán tổ gấu không?”

“Có, một đầu bếp từ phía tây đến định cư ở đây.”

“Phải, một đầu bếp và đồng thời ông ta cũng là kẻ buôn người. Lão ấy bán tôi cho một đám điên trong đấu trường ngầm nhằm mua vui. Yone đến cứu tôi, sau hai người chúng tôi bị tên Gerg sắp cho đi bán muối. Nhưng người bảo vệ của tôi lúc này mới đến, giết chết Gerg. Yone bị thương nặng, tôi đã lập thỏa thuận thả người. Còn chúng tôi tiếp tục thử thách đấu trường của chúng. Do đó Yone trở về trước chúng tôi.”

“Ta hiểu rồi.” Lão quản lý lắng nghe, gật gù đầu.

“Thật ư? Ông không nghĩ đấy là chuyện tôi bịa đặt ra à?”

“Ta nghe được nhịp đập của tim cậu rất bình, không giống dấu hiệu của nói dối. Nên tôi tin vào nó.”

Hẳn là vậy, lời nói dối của Minh có tám phần là sự thật, hai phần là giả dối. Thêm cả việc đã quen nói dối rồi nên hắn rất tình tĩnh không dao động. Chính điều này mà Minh quá quan khỏi kiểm tra của quản lý.

“Cậu ta ở bên trong, bị thương nặng, nhiễm trùng và mất máu khiến Yone rất yếu, đến giờ vẫn chưa tỉnh được. Nhưng tính mạng nói chung thì đã an toàn.”

Lão quản lý dừng lại trước một phòng điều trị, quay lại nói với Cao Minh. Sau ông ta mở cửa ra để hắn đi vào. Nhưng Cao Minh chỉ đứng ở đó, không có ý định vào trong.

“Nếu cậu ấy ổn, tôi cũng không muốn làm phiền điều trị của Yone. Khi anh ấy tỉnh lại, phiền ngài báo cho tôi một câu. Hiện tôi đang trụ tại nhà trọ Safula.”

Minh lo rằng lão quản lý chỉ đang giả vờ, hắn lựa chọn không liều lĩnh dấn thân vào sâu nữa. Thay vào đấy chỉ hỏi thăm và trở về.

“Một kẻ kỳ lạ. Thật tốn thời gian của lão mà.” Lão quản lý lắc đầu, trở lại tầng một cùng Minh. Ông ấy nói vậy nhưng vẫn luôn nghi ngờ Minh.

...

Ngày hôm nay của Minh rất bình thường. Mua sắm, dạo chơi trò chuyện với Laina và Djin cũng hết ngày. Hắn dự định chờ Yone tỉnh lại mới tiếp tục hành trình đến Thiên Phận Navori. Đấy là nơi có thể ghi danh vào các học viện dạy dỗ võ học chính quy. Sau sẽ nhanh chóng gia tăng năng lực tự vệ của bản thân.

“Solomon ơi Solomon à, ngươi bảo ta phải làm gì với thứ di sản này đây.”

Minh ghét cái bàn tay vàng này. Trao cho hắn xong chẳng hướng dẫn sử dụng, rồi đi kèm một đống vấn đề. Thứ di sản tuyệt vời. Hắn chán chẳng muốn phàn nàn. Rốt cuộc thứ gì cũng phải dựa bản thân, ngoại lực chung quy cũng chỉ là ngoại lực.

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.