Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện Gì Cũng Có Thể Xảy Ra

Tiểu thuyết gốc · 2622 chữ

Sau khi dùng tiệc tại sảnh nhật nguyệt, đại tư tế dẫn Cao Minh đi thăm quan lâu đài, thứ trên danh nghĩa thuộc về hắn. Được biết thành bất diệt này nằm trên một hòn đảo nằm xa về phía đông bắc của Ionia, thuộc dạng khí hậu ôn đới, mưa gió thuận hòa, động thực vật đa dạng sinh sôi nảy nở.

“Vậy tư tế, kẻ đã giơ kiếm lên bảo vệ ta trong đấu trường, hắn ... hắn như nào rồi?” Cao Minh nhớ đến thương tổn của Yone nhận trong trận chiến trước. Y hy vọng Yamamoto Yone cũng được chữa trị, thay vì bị bỏ mặc đến chết.

“Bệ hạ, tay nô bộc đó đã được chúng ta thả đi rồi. Người yên tâm, gã ta không thể chết được.”

“Vậy ta yên tâm rồi. Thế ... thế còn tên còn lại?”

“Bẩm, chính tay bệ hạ người đã hạ sát hắn, linh hồn hắn giờ đã tồn tại đưới dạng sức mạnh của người. Đó là vinh hạnh của hắn và vô số những tên nô bộc được hiến tế khác.”

Đại tư tế cúi mình hành lễ đáp lời Cao Minh. Sau đấy gã lấy từ trong người ra thanh dao găm của Minh, dâng lên cho anh.

“Thưa, khi chúng thần xử lý gã, món đồ này giống như không phải của hắn, thậm chí thiên trượng còn nhận được nhiều khí tức tới từ ngài. Chúng ta lo sợ đây là một bảo vật của người cho nên mới ở đây dâng lên.”

“Đúng, nó là bảo vật vô giá của ta.”

Cao Minh đón lấy thanh dao găm, khẽ vuốt ve nó, đôi mắt trĩu nặng đầy cảm tình. Di vật của ông, thứ bùa hộ mạng của hắn, Cao Minh không tưởng tượng được hắn sẽ đau buồn thế nào khi đánh mất nó.

...

Trở về giường mình, Minh suy nghĩ mãi về di sản Solomon, suy cho cùng hắn cũng chẳng phải thần thánh của bọn họ, sớm muộn sẽ có kẻ nhận ra và hắn, kẻ ngụy thần phải đối mặt với án tử. Vì thế Cao Minh sẽ cố tránh xa liên hệ đến những kẻ này, cho đến khi có thực lực cứng đối cứng chúng. Còn bây giờ thì phải nhịn nhục, lừa gạt mà sinh tồn, kẻ dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Thật khó ngủ. Cao Minh trằn trọc, hắn nghĩ về Gerg Zeke, người đã lừa mình. Tại sao người đàn ông dễ mến, dễ gần, luôn luôn mỉm cười thân thiện với người xung quanh, lại có thể thay đổi trở thành ác quỷ máu lạnh như thế. Cái cách gã tận hưởng niềm vui bệnh hoạn của mình làm Minh phải sởn gai ốc. Thực sự hắn bị xã hội đồng hóa ư? Hay đây thực ra là thiên tính của gã. Minh lựa chọn tin vào điều đầu tiên hơn, hắn nguyện tin rằng con người sinh ra đã có thiên tính hướng thiện, chỉ có hoàn cảnh và xã hội xô đẩy chà đạp mới khiến người ta phải sa đọa, độc ác.

“Lòng người khó dò ... ha ha ha. Phải rồi tại sao ta lại ngây thơ đến thế cơ chứ. Gerg Zeke à, lão không sai, ta mới là kẻ không đúng.”

Minh cười lớn, xiết chặt nắm đấm bực tức. Lừa dối, phản bội này đập tan ảo tưởng màu hồng của y, nó vạch ra màu sắc thật của xã hội này, nhấn kẻ đang bay như hắn xuống bãi bùn đất của xã hội. Thật khó ngủ ...

...

Một đêm ngủ không ngon giấc, Cao Minh ngáp ngắn ngáp dài vươn mình ngồi dậy. Cảm nhận được Minh đã tỉnh, Djin gõ cửa mang quần áo vào cho hắn. Bộ giáp da hắn mặc lúc đi, giờ đã được chỉnh sửa lại, thon gọn nhưng cũng vẫn chắc chắn. Đồ giờ ôm sát người, bảo vệ lấy các phần quan trọng ngực, bụng và ... cậu nhỏ. Trên ống giáp tay in hình gia huy hai con sư tử nâng sao, tỉ mỉ trạm khắc lên da thuộc. Khi sờ vào thấy rõ ràng đường viền của nó, hẳn người làm đã tập trung hết sức cho sản phẩm này.

Djin đưa Minh đến nhà ăn, nơi đang phục vụ bữa sáng cho mình hắn. Một bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng và đặc biệt ngon. Cao Minh đã không thể nào kìm những lời khen có cánh cho đầu bếp. Cuối cùng, sau khi hoàn thành bữa ăn, Djin đưa Cao Minh đến sảnh chính của lâu đài.

Sảnh chính chỉ có thể nói à hoành tráng và xa hoa với hầu hết đồ đạc bằng vàng và bảo thạch. Trừ thảm đỏ, gạch sàn xung quanh hoàn toàn làm bằng thạch anh trắng, tỉ mỉ khắc từng viên, liền mạch nối nhau thành một trận đồ. Ở giữa sảnh, đại tư tế, thập đại thống lĩnh cung kính chờ Minh. Họ hành lễ rồi chuẩn bị trận pháp dịch chuyển cho Cao Minh. Hắn bước vào giữa vòng, hiên ngang ngẩng cao đầu ra hiệu với đại tư tế. Cuối cùng thân hình dần biến mất.

“All hail king Solomon!” (Vua Solomon vạn tuế.)

Những kẻ ở lại đồng thanh hô rồi dần giải tán, chỉ để lại đại tư tế và Djin. Gã quay về bên cô nói :

“Ta chuẩn phép cho ngươi đi theo đại nhân, hầu hạ chuyện giường chiếu cho người. Hãy đi và hoàn thành sứ mệnh Djin của ngươi đi.”

Sau đấy hắn lẩm bẩm, niệm phép cho Djin tan biến theo cái vung tay của y. Trên bầu trời hai tia sáng xanh khẽ chớp lên rồi tắt, thông báo cho việc phép dịch chuyển đại thành công.

...

Một cảm giác nôn nao xuất hiện, Minh quỳ gối, nôn thốc nôn tháo. Ra đây là dịch chuyển. Hắn nghĩ, sau đấy đứng lên nhìn xung quanh. Thật tệ, hắn chẳng biết mình đang ở đâu. Trời ở Ionia thì mới mập mờ sáng, sương mù còn chưa tan, nước còn đọng lại trên cành lá. Tất nhiên rồi, chênh lệch múi giờ, Cao Minh bỏ ba lô xuống, thử tìm tòi bên trong.

Đại tư tế để cất vào trong ba lô hắn vài bộ quần áo, bình nước, một chiếc nhẫn xanh đang tỏa nhẹ ánh sáng và một quyển quỷ kinh tái bản lần hai. Hắn lúi húi sắp đồ, đeo ba lô lại, chỉnh dao găm và kiếm ngắn, sau trèo lên cây cao tìm phương hướng. Ngay lúc này, Djin chợt hiện ra trong không khí, dưới chân cô để lại một vòng chữ kí tự lạ như lúc hắn dịch chuyển đến, sau quay đầu nhìn xung quanh tìm kiếm Cao Minh.

“Cái quái ...” Minh tính chửi thề, song hắn dừng lại, leo xuống tiến lại gần.

“Cô làm gì ở đây Djin?” Cao Minh lên tiếng.

“Bẩm bệ hạ, thần được đại tư tế điều đến để làm ấm giường, đồng thời ra lực phục vụ mục đích của người.”

Djin lấp lánh ánh mắt, quỳ gối hành lễ với Minh, nhưng hắn vội vàng đỡ cô nàng dậy, phủi bụi bám trên quần áo cô sau nói :

“Trở về đi Djin, ta không cần cô làm ấm giường đâu.”

“Xin người trách tội, hẳn nô tài đã làm sai điều gì để người ruồng rẫy. Xin người đừng đuổi ta đi khỏi vương quốc vĩnh hằng của người.”

Djin khóc lóc, cúi đầu dập liên tục như làm sai điều gì. Nó làm Minh hoảng hốt phải đỡ cô dậy lần nữa, rồi mới an ủi :

“Không, không phải ta muốn đuổi cô khỏi ... vương quốc vĩnh hằng. Chỉ ... chỉ là ta cần phải thực hiện điều này một mình. Cô hiểu không? Tâm niệm của hắn ta phải tự mình hoàn thiện.”

Cao Minh nói, tay chỉ vào ngực mình, ánh mắt chính trực nhìn thẳng đôi mắt đen sâu thẳm của Djin. Cô nàng này cũng xinh quá đi, fk. Hắn không kìm lòng nghĩ bậy về Djin được. Nhưng lại không dám để cô bên người mình. Chẳng khác nào đặt camera và máy ghi âm để giám sát bên người. Rồi tinh ranh như đại tư tế, hắn mò ra được sơ hở thì Minh chỉ có nước chết.

“Trở về thánh địa đi Djin.” Một lần nữa Minh khuyên bảo.

Djin vẫn chẳng thông ra được, nàng cho là đức vua không tin tưởng lòng trung thành của mình. Nàng sợ việc sẽ bị đuổi khỏi vùng đất thiêng, bị ruồng bỏ đuổi ra vương quốc vĩnh hằng của người. Nàng khóc vì sợ, rồi kiên quyết muốn lấy cái chết chứng minh lòng trung thành.

“Người đã không muốn thân xác này của ta, ta nguyện hủy diệt nó, chỉ mong người cho linh hồn của Djin được trở về bên người, thần của ta.”

Nói rồi, Djin rút dao ngắn ra, đâm thẳng xuống tim mình. Máu không túa ra, Minh đã kịp giữ tay Djin lại. Hắn không đành lòng nhìn một người chết trước mặt mình chỉ vì mê tín.

“Không, đừng làm thế Djin, ta tin tưởng cô. Ta cho phép cô đi cùng, nhưng tuyệt đối không được tự sát như vậy nữa. Và tuyệt đối không được gọi ta là bệ hạ, đức vua hay gì cả. Tuyệt không lộ ra thân phận của mình. Ta lúc này chỉ là hành hương giả Cao Minh mà thôi.”

“Vậy, ... vậy ... bệ h .. ta nên gọi ngài là gì?”

“Gọi tên ta.”

“Không thể được thưa ngài, nô tài thân phận thấp kém, không dám gọi trực tên người.”

Djin mồ hôi túa ra trên trán, không dám ngẩng đầu.

“Thôi được rồi gọi ta là cậu chủ là được. Ta cho phép cô gọi vậy.”

Cao Minh lắc đầu ra điều kiện. Hắn không dám để cô ta bên người nhưng cũng không nguyện nhìn Djin chết vì mình. Chậc, binh đến tướng đỡ, nước lũ tường ngăn. Cao Minh tự nói, y đặt Djin vào mức độ cảnh giác cao trong danh sách sau ra hiệu cho Djin đứng lên, hỏi cô nàng :

“Cô có biết chúng ta đang ở đâu không? Trấn Otto thì ở nơi nào?”

“Bẩm cậu chủ, chúng ta đang ở trong rừng mơ mộng phía tây bắc trấn Otto. Đi theo đường này, một tiếng đồng hồ, không có sự cản trở thì sẽ đến nơi.”

Djin tay chỉ về một phương, đáp lại Minh. Sau hai người bắt đầu lên đường.

...

Cũng phải hơn một giờ đồng hồ đi bộ, cả hai đến được thành bắc của trấn Otto. Hai người trai tài gái sắc nổi bật, thu lấy ánh nhìn của các lão nông đang trồng trọt. Có người còn vẫy tay với cả hai. Cao Minh cũng không tiếc rẻ gì mà vẫy lại. Sau thẳng hướng cổng thành. Hai người lính gác chẳng nhận ra Minh là người ra khỏi thành ngày hôm qua với Gerg, họ chỉ ngáp ngắn ngáp dài bồi chuyện nhau. Minh đến gần chắp tay hành lễ hỏi :

“Hai vị huynh đệ, ta có chuyện muốn hỏi.”

“Sao?” Ánh lính gác quay qua, gật đầu hỏi lại.

“Huynh đệ hẳn biết Yamamoto Yone ngũ hiệp chứ? Huynh ấy có trong trấn không?”

“À ta biết, nghe nói y bị thương nặng, đang được điều trị. Chẳng lẽ ngươi là kẻ gây ra chuyện, muốn đến ám sát hắn?”

Nói rồi hai lính gác cảnh giác, tay nắm chặt ngọn giáo lui về một bước. Djin thấy vậy, tay cũng tự động luồn xuống dưới eo, chuẩn bị dao của nàng.

“Ha ha ha, mọi người đừng khẩn trương, ta là bạn của huynh ấy, ta thậm chí có thiệp xanh của vô danh trà lâu đây. Chớ hiểu lầm.”

Minh cười, tay ra hiệu cho Djin chớ động thủ, một tay mò trong ngực lấy ra thiệp xanh đưa ra cho hai người lính nhìn. Ngay khi nghe vậy, họ cũng bớt động, cười nhẹ rồi nói lời xin lỗi. Minh lấy vội vài đồng tiền, đưa cho hai người coi như cảm ơn, xong bước chân vào thành. Djin nhanh nhạy đi theo sát hắn. Cô nàng đã quen với sự hào nhoáng xa hoa của bất diệt thành, trấn Otto tựa như nhà quê vậy. Cô còn chẳng thèm nhìn, có nhìn cũng khinh bỉ. Minh đầu tiên trở về phòng trọ Safula, thay giáp da ra, sau mặc lên mình bộ kimono xanh nhạt. Djin thì cất đồ cô vào trong tủ. Thấy vậy Minh lên tiếng :

“Đừng cất vội, để ta thuê cho cô một phòng riêng.”

Hắn xuống quầy tính thuê một phòng. Tiếp tân là một chàng trai trẻ, khá đẹp trai, khuôn mặt na ná những thần tượng người hàn. Chỉ là trang phục không được cách tân lắm.

“Cái gì, hết sạch phòng ư? Điều này sao có thể.”

Minh ngạc nhiên, hắn tròn mắt nghi ngờ tay tiếp tân khi được nhận cái lắc đầu. Chẳng lẽ thấy ta đẹp trai nên bắt nạt à?. Minh tự sướng, hắn cho rằng không thể có chuyện trùng hợp như thế được.

“Quý khách, quán chúng tôi không lừa lọc đâu ạ. Lượng người đến Otto đông lên bởi sắp đến lễ hội pháo hoa đấy ạ.”

“Lễ hội pháo hoa?”

“Vâng, hàng năm khi sắp đến hè trấn Otto có lễ hội pháo hoa để kết thúc mùa sinh sôi của vạn vật. Do đó nhiều người đến đây buôn bán và vui chơi lắm. Quý khách thông cảm, thậm chí những nhà khác cũng như này thôi.”

Nói rồi tay tiếp tân cúi đầu tạ lỗi với Cao Minh. Lễ hội pháo hoa này của trấn Otto đã tồn tại từ xưa. Trước người ta chỉ thả đom đóm đêm. Nhưng nay thì bắn pháo hoa chúc mừng cho một mùa xuân đầy sự sống nảy mầm. Chẳng lạ khi người nơi khác cố ý đến đây tham gia lễ hội truyền thống đầy đặc sắc này.

“Lễ hội pháo hoa, thứ quỷ gì thế này.” Minh lầm bầm trở lại phòng. Djin thì đang quỳ gối trên giường hắn. Cô thay bộ áo choàng kín người bằng quần áo ba tư lần trước. Vẫn là mạng che áo quần hở hang và nước hoa. Fk, ngày nào cũng thế này thì không sớm thì muộn Minh này sẽ thành Minh liệt dương.

“Tạm thời cô cứ ở tạm đây đi, người ta đang hết phòng rồi.”

Nghe vậy Djin vui lắm, cô đưa ánh mắt vũ mị đến Minh, nó khiến hắn phải nóng cả người. Mẹ nó ta quyết tử ba trăm hiệp với ngươi yêu nữ này. Cao Minh chẳng quan tâm nhân quả khỉ gì nữa. Hắn tự nhận mình không phải thánh nhân, chẳng việc gì phải kìm nén bản năng cả.

Ngay lúc Minh định động thủ, tiếng gõ cửa vang lên. “Cộc ... cộc ... cộc.”

“Ai đó?” Cao Minh xìu xuống, hắn lên tiếng hỏi.

“Ta nè anh Minh, Laina của chàng đây.”

Người đến là Laina Fox, cô gái đang thích hắn. Quả nhiên tình tiết máu chó nào cũng có thể xảy ra. Lúc này có mà nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa hết tội. Tình cảnh của Cao Minh không khác gì lão chủ nhân bị lão phu nhân bắt tại trận khi gặp tình nhân trẻ.

“Thực sự đấy.” Cao Minh xoa thái dương lẩm bẩm.

...

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.