Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọc Cổ Ngữ : Thu Nhập Hắc Ám

Tiểu thuyết gốc · 2764 chữ

Đại tư tế cầm quyền trượng dẫn dắt dòng máu tẩy rửa lấy cơ thể của Cao Minh. Từng đoạn xương gãy dần liền lại, khuôn mặt bớt dập bầm và trở về nguyên vẹn. Sau đó ông ấy ra lệnh cho môn đồ :

“Chuẩn bị ngự phòng cho ngài, còn tên nô bộc kia, đáp hắn ra khỏi đây.”

“Vâng.”

Đám môn đồ cúi mình đáp rồi nâng Yone đi vào bên trong. Để lại ông ta trên sân cùng Cao Minh đang nằm trong huyết cầu. Rồi lão cầm lấy quyển kinh thư cũ lên lẩm bẩm đọc. Đây vốn dĩ là quỷ kinh của Mephisto, một trong thập đại ác quỷ dưới trướng vua Solomon. Quỷ thư Morello đã được truyền thừa không biết bao nhiêu đời qua tay các đại tư tế nhằm mục đích chờ ngày vị vua trở lại. Gã bất giác rơi nước mắt khi nhìn thánh thần của y đang hạ trần trong thân xác người phàm kia.

Sau đấy y quay mình cùng đám môn đồ mang Cao Minh đi.

...

Cao Minh cảm thấy rất lạ, hắn đang ở trong một không gian vô tận trắng. Không có bất cứ vật gì cả ngoài khoảng không. Minh chẳng làm gì được ngoài đi lòng vòng xung quanh. Cuối cùng hắn thấy được xa xa có một chấm đen.

Dùng hết tốc lực chạy đến, dần dần Minh nhận ra đây là một đền thờ. Được xây dựng theo lối kiến trúc hy lạp cổ, hắn bước chân lên sàn cẩm thạch trắng và vào trong đền. Bên trong được sắp đặt đối xứng hai bên và thành lập dựa trên tâm điểm của đền thờ đó là một trụ đá. Trụ đá nối thẳng từ sàn đến trần, ở giữa khoét một lỗ lớn. Bên trong đặt một ngọn lửa đỏ đen hai màu cháy bập bùng.

Giữa một màu trắng chủ đạo của thế giới này, sắc đen đỏ nổi bật lên, cảm giác như đây là trung tâm của nơi này. Về phần ngọn lửa, nó trông thật ma mị, không có tính nhiệt mà thay vào đấy là một thứ khí chất lạnh lẽo.

“Cái quái gì thế này?” Cao Minh tự hỏi.

Như để đáp lại lời của hắn, một giọng nói bỗng vang vọng lên :

“Alo ... alo ... một hai ba ... này Cao Minh, ta là ... Solomon, nếu ngươi nghe được đoạn hội thoại này tức ngươi lại bước lên con đường này rồi. Vì thế nghe cho rõ này Minh, những lời sau của ta là chỉ dẫn người mới hãy lắng nghe và ghi nhớ từng từ một.

Nơi đây là lãnh địa linh hồn của ngươi. Hay có thể hiểu là thức hải trong tiểu thuyết ấy. Thứ trước mặt đen đỏ bập bùng kia là ngọc cổ ngữ Dark Harvest (Thu nhập hắc ám). Ta chẳng có gì ngoài di sản này trao cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ sử dụng nó thật đúng đắn.

Ta hy vọng đến cuối cuộc hành trình, ngươi sẽ không lựa chọn như ta Cao Minh à.”

Âm thanh phát đi phát lại ba lần để Minh ghi nhớ. Có vẻ như hắn đang được thừa hưởng di sản của một kẻ tên là Solomon. Ngọc cổ ngữ thu nhập hắc ám vốn dĩ rất mạnh mẽ và không có giới hạn trưởng thành. Minh càng thu nhập nhiều linh hồn thì hắn càng mạnh. Nhưng điều đấy đồng nghĩa Minh sẽ phải giết người, rất nhiều người, và hắn thì không muốn như vậy. Dùng sinh mệnh kẻ khác để lớn mạnh bản thân, chỉ có kẻ điên, tâm thần mới muốn. Hắn chỉ thích bình bình hài hòa sinh tồn mà thôi.

Cao Minh chẳng rõ ràng thứ di sản này từ đâu đến, nó xuyên qua cùng lúc với hắn hay tất cả do hang động ngầm lần trước? Nhưng dù là gì, Minh cũng không được để lộ bí mật này ra. Sẽ không thiếu kẻ sẵn sàng mổ xẻ bản thân hắn để chiếm đoạt sức mạnh to lớn.

Rồi Minh nghe được âm thanh, du dương thoải mái khiến toàn thân thả lỏng, nhưng nó dần trở lên quyết nhiệt, bùng nổ mạnh mẽ sau cùng trầm xuống, lắng đọng đáng sợ. Theo tiết tấu âm nhạc, trụ đá dần nhiễm lấy một sắc đen đỏ lan ra từ trung tâm. Cao Minh cảm nhận được có kẻ đang rót linh hồn vào trong hắn khiến ngọc thu nhập hắc ám trở lên mạnh mẽ. Đền thờ bị hắc hóa rồi dần sụp đổ, từ trong trụ đá, một tia ánh đen lao đến, xuyên thủng ngực Minh, xăm lên người y biểu tượng kì quái. Minh bị cơn đau xé rách cả tinh thần và thể xác, sau đó bị nhấn chìm trong hằng sa số oán niệm.

Mặt đất trắng dưới chân Minh toác ra, khiến hắn ngã xuống vực đen. Cả người hắn như rơi vào trong nước, vô số cánh tay từ trong sâu thẳm vực tối níu hắn chìm dần xuống. Cao Minh không thể nói, hắn chỉ có thể vươn tay cố nắm lấy thứ ánh sáng thần thánh bên trên.

...

“Araaaa!”

Hắn bật dậy khỏi ác mộng khó nhọc thở, sau nhận ra mình đang ở trong phòng lạ. Phòng theo lối kiến trúc la mã cổ đại, đầy tính nghệ thuật. Đồ đạc xung quanh chất lượng rất tốt, có làm từ vàng, kim cương, lục bảo, thậm chí cả đá tinh thạch mana. Ngay cả quần áo trên người hắn cũng làm bằng lụa tơ tằm nhẹ mát mặc thực thoải mái. Đồng thời Minh nhận ra tất cả vết thương đã lành lại, không còn đau đớn nữa.

“Cái quái gì thế này, ta đang ở đâu đây?”

Cao Minh lầm bầm, tay nhặt chiếc cốc vàng lên ngắm nghía chi tiết trên đó. Ngay lúc này, ngoài cửa có người gõ vào thành, sau đấy mở cửa bước vào. Minh lập tức trong tư thế phòng thủ, nhưng đơn thuần chỉ là bản năng, bởi nếu kẻ này có ác tâm, Minh đã không tỉnh lại.

Người đến là một nữ nhân, người cao ráo, tóc đen mắt đen, dáng chuẩn siêu mẫu ba vòng. Nàng mặc đồ giống như nữ nhân ba tư cổ đại với áo hở bụng, dát vàng kèm quần thụng với mạng che mặt. Nhìn thấy Cao Minh đang để ý đến mình, cô nàng mới nhún mình hành lễ nói :

“Bệ hạ, ngài đã tỉnh rồi, để thần thiếp được thay áo quần cho người.”

Nói rồi cô nàng vỗ tay, ánh sáng từ đèn ma thuật sáng rực lên làm trang trí ngọc thạch trong phòng lấp lánh đúng giá trị của chúng. Nữ hầu gái mang áo quần ra tính thay hộ cho Minh, hắn vội vã lên tiếng :

“Khoan, hãy ... hãy để ta tự làm.”

“Như ý muốn của người, bệ hạ.”

“Bệ hạ? Thực sự ta là ai?” Cao Minh tò mò hỏi ngược cô gái. Nàng mắt bỗng lấp lánh như những vì sao, vội chắp hai tay quỳ gối nói :

“Bệ hạ, người là đấng toàn năng, đấng cứu thế, là vua của muôn loài. Thành trì của người trải khắp thế gian, ngài ngự trị tại các vì sao và hằng tinh. Ngài chính là thần thánh của thần thánh vị vua đích thực Solomon.”

Thứ di sản chết tiệt gì thế này. Cao Minh chửi đổng lên một câu trong lòng. Hắn thử bấm tay xem đang mơ hay thực. Đau, Cao Minh lắc đầu, đuổi cô nàng ra ngoài rồi thay áo quần. Đứng trước gương soi, một nam nhân đẹp trai tóc đen mắt xanh dương, dùng bộ hoàng bào pha sắc đỏ phương tây với mười viên ngọc đính trên áo.

“Thiếu vương miện nữa là anh chàng này trở thành hoàn hảo.”

Minh tự khen bản thân, hắn đang khá lạc quan khi thoát khỏi cái chết tại đấu trường. Còn sự tình tiếp theo, Minh khá lo lắng, nhưng hắn cho rằng dẫu có lo lắng cũng vô ích, thay vào đó thì nên tùy cơ ứng biến, binh đến tướng đỡ nước lũ tường ngăn.

...

Nữ hầu gái là Djin, không có họ, đang dẫn đường cho Cao Minh đi. Có vẻ như cả hai đang ở trong một tòa lâu đài. Sự xa hoa tráng lệ là tất nhiên, sàn lát cẩm thạch trắng, tường dát vàng và kim cương. Tranh vẽ và tượng khắc không thuộc hàng đỉnh cao thì cũng tiệm cận. Muôn hình muôn vẻ đầy giá trị nghệ thuật. Lâu đài nằm trên một vách đá nhìn ra biển lớn, xung quanh hơi phủ sương mù.

Trời đã tối rồi, trăng, sao và biển phối với nhau thành bức tranh tinh hà đầy mê hoặc. Sóng biển dập dờn, xô vào bờ tung bọt trắng xóa, thậm chí xa xa còn thấy được mỹ nhân ngư đang vui đùa ca hát. Djin thấy Cao Minh ngẩn ngơ ngắm cảnh, nàng chỉ đứng đấy, hành lễ chờ. Đến khi hồn Cao Minh trở lại, hắn mở lời :

“Ta xin lỗi đã để ngươi chờ, thật lâu rồi mới lại thấy cảnh đêm trên biển.”

“Bệ hạ, cả thế giới này đều thuộc về ngài, cả tiểu nữ cũng vậy, sinh tử sống chết tùy ý niệm người. Vì thế chút thời gian này không đáng là gì.”

Djin quỳ xuống nói với hắn, Cao Minh phải nói mãi nàng mới đứng lên dẫn đường tiếp. Mục tiêu của hai người là sảnh lớn, nơi thiết đãi yến tiệc. Đứng trước cửa gỗ lớn, hai lính gác trong giáp sắt in hình hai con sư tử nâng ngôi sao vàng, họ cúi chào Minh rồi mở cửa để hắn vào. Cao Minh đứng ngoài, hít thở bình tâm lại, bản thân Minh được coi như thần thánh, hắn chính là tâm điểm bữa tiệc này, đủ hiểu sẽ có bao áp lực.

“Vào cùng ta nào Djin.”

“Bệ hạ trách tội, thần thiếp là phận nữ bộc, không được phép vào trong.”

Nàng nhún mình hành lễ, nhẹ nhàng nói với Cao Minh. Djin chỉ là hầu gái, cô không được phép bước chân vào sảnh lớn, nơi linh thiêng của tòa pháo đài, do đó chỉ Minh bước vào.

Minh đã tưởng tượng rằng bên trong sẽ đầy ắp những tay quý tộc hợm hĩnh, nhưng trái ngược lại, sảnh lớn chỉ có khoảng mười một người. Thấy Cao Minh đi vào, họ đi theo hai hàng, do tay đại tư tế dẫn đầu đến hành lễ, đồng thanh hô :

“Chúng thần bái lạy người thưa đức vua.”

“Ách ... miễn ... miễn lễ.”

Nghe lệnh Cao Minh, họ thẳng người lên, lúc này Minh mới nhìn kĩ cả mười một người. Đại tư tế đã thay bộ áo bào trắng cổ đeo dây chuyền khuôn vàng, nối vào một viên hồng ngọc khắc hình thập tự giá. Một tay cầm quyền trượng, một tay cầm quỷ kinh. Mười người nam mặc đồ đen, nữ mặc đồ đỏ, trang trí biểu tượng sư tử nâng sao vàng. Khác biệt ở chỗ, mười người đều đeo mặt nạ quỷ hở miệng đủ hình dáng, nhưng chung quy đều khắc biểu tượng sao sáu cánh.

Đại tư tế nhẹ nhàng đến gần Minh, ý mời hắn đến ngai của mình. Đó là một ngai vàng pha hợp kim đen, khắc họa quỷ hình và đao kiếm. Ngồi lên đó, hắn thấy hơi lạnh mông, nhưng không dám ý kiến.

“Vậy ... chuẩn tấu cho các ngươi về chỗ.”

Minh vung tay ra lệnh, mười một người về đến bên bàn của mình. Lúc này hắn mới có cơ hội quan sát bày trí của nơi này. Dù phong cách lâu đài cổ điển, sảnh lớn giống như đền thờ hơn. Hai bên chống mười hai cột đá trắng lớn khắc hình yêu quỷ. Sàn trải thảm lông đỏ, rất mượt và sạch sẽ. Trên trần vẽ tranh nghệ thuật tương đồng thời phục hưng nhưng lại pha thêm phong cách của người tây á ở Trái Đất. Trần còn treo một trùm đèn pha lê lớn ở chính giữa, thắp sáng bằng đá tinh thạch. Hai bên tường treo từng đuốc tinh thạch mana bên dưới tượng đầu sư tử, mắt mỗi con đều sử dụng hai viên hồng thạch và lam thạch.

Sảnh lớn tách biệt với khu kiến trúc chung của lâu đài, nó nằm ở trên một đỉnh riêng, ba mặt có thể nhìn ra biển cả qua cửa kính. Bên ngoài có hành lang để lính gác đi tuần tra bảo vệ người trong sảnh. Nơi đây từng được gọi là nhật nguyệt lầu vì nó thường xuyên được đắm trong ánh trăng và mặt trời, làm phản chiếu sự lấp lánh của bảo thạch, vàng bạc và đá quý đã dát lên. Nếu theo kết cấu phong thủy phương đông, nơi đây còn thỏa mãn rất nhiều điều kiện về phúc thiên bảo địa. Thường được tẩm đắp bởi thái âm thái dương chi lực, hài hòa trời đất, dựa núi nhìn biển, long mạch uốn mình tụ thân, quanh năm tắm trong linh khí.

Lúc này Minh đang thưởng thức đồ ăn, chúng được làm rất công phu và ngon. Tính ra thì đây là số đồ ăn ngon nhất mà hắn đã ăn kể từ khi được sinh ra đến giờ. Phải nói hồi ở Trái Đất, Cao Minh sinh ra trong nhà có điều kiện, cũng được đi đến kha khá nhà hàng tây đông lớn. Song không thể so sánh với hương vị của những món này được.

“Hẳn do nguyên liệu đi.” Minh lầm bầm đánh giá.

Sau tiệc rượu, đại tư tế đứng lên dõng dạc tấu :

“Thưa bệ hạ, chào mừng ngài quay lại với thế giới này để tiếp tục mục tiêu vĩ đại của người.”

“... Vậy thực sự ... mục tiêu của ta là gì? ... do ngủ quá lâu nên ... nên ta có chút chưa nhớ lại được.”

Cao Minh lấp liếm giả vờ hỏi. Hắn sợ đám điên này nhận ra hắn chỉ là người kế thừa chứ không phải là vua chúng tái sinh, rồi cho hắn vài khóa điều trị thì ...

“Vâng người đã từng viết trong kinh thánh rằng người sinh ra để thống trị vạn vật, để cho ánh sáng của người chiếu đến muôn nơi, để tất cả bề tôi của người được mãi vĩnh hằng trong thiên đường của người.”

Lão ta rơm rớm nước mắt, ngôn từ tráng lệ nói. Cao Minh khẽ giật lông mày phải, hắn chẳng hiểu cái tay Solomon này viết linh tinh gì trong thứ kinh thư của hắn.

“Tên hố người Solomon này, fk.” Cao Minh lầm bầm chửi trong lòng. Đoạn hắn khẽ gật đầu, nhấp ly rượu xong đứng lên nói :

“Thống trị là chuyện sớm hay muộn, thế giới sẽ vĩnh hằng khi Solomon ta trở về thiên quốc. Nhưng bây giờ thân xác phàm này rất đặc biệt. Nắm trong mình dòng máu của tiên và rồng cổ, trải qua hàng nghìn năm trui rèn trong hỗn độn hồng hoang. Hắn và tộc hắn có tâm niệm rất lớn, bản thân ta thực nể phục huyết thống thân xác này, cho nên ta quyết định phải thực hiện niệm của hắn.

Bây giờ bổn vương cần trở về Ionia, hoàn thành nhân quả và niệm của kẻ phàm này. Sau đấy ta sẽ vượt qua chúng sinh chứng thực chúa tể cảnh, sáng lập thiên đường vĩnh hằng, để ánh sáng của ta soi rọi khắp chốn, để con dân ta được vĩnh hằng bất diệt.”

Cao Minh quang lâm đại nghĩa bốc phét, hắn thực xứng đáng được tượng vàng oscar. Nếu không biết được sự thật, ai cũng tin kẻ phía trước kia là chân thần, là đấng cứu thế. Tiêu biểu đại tư tế và mười tay thống lĩnh, chúng run lẩy bẩy, khóc như mưa quỳ gối bái tạ Minh.

“Cẩn tuân thánh chỉ của người.”

Tất cả thống lĩnh và đại tư tế cúi mình đồng thanh ra lễ. Không ai nghi ngờ lời nói của Cao Minh là giả cả. Bởi vì ngọc thạch và kinh thư đều xác thực kẻ đang nói là vua của chúng, Solomon.

...

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.