Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Tiểu thuyết gốc · 2803 chữ

Laina và Minh đứng dậy trên tay mang nến, trở về sảnh lớn, ngay lúc này vị quản gia chạy đến, hoảng hốt nói :

“Tiểu thư, nguy hiểm, mời ngài theo đội hộ vệ đi ra cửa sau đi.” Lão quản gia thông báo xong bắt đầu ra lệnh cho hộ vệ đưa hai người Cao Minh và Laina rút về đằng sau. Hai người vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì liên tục là những tiếng hét lớn. Cao Minh nghe loáng thoáng được tiếng hô của lão quản gia, dường như lão nhắc đến quái vật gì đó. Bốn người hộ vệ đưa Cao Minh và Laina đi ngược hướng những tiếng hét. Hắn không rõ bốn người đã thấy gì song mặt họ đã tái nhợt không còn giọt máu nào.

Rồi dần dần, tiếng hét im bặt, không còn âm thanh chiến đấu hay la hét nữa. Chỉ đặc có tiếng chạy, giáp xộc xệch, tiếng thở gấp. Sáu người đang chạy trên hành lang thẳng, ánh trăng rọi vào in bóng thành cửa sồ lên nền nhà. Bỗng ánh sáng mờ đi, tầm nhìn lập tức biến mất, mọi người nhốn nháo lên.

“Không không ...”

“Khốn nạn, ma quỷ ...”

Bốn người lính lâm vào hoảng loạn, Cao Minh không rõ chuyện gì đang xảy ra, hắn đưa tay cầm lấy bàn tay của Laina. Tay cô lúc này đang run rẩy, Minh biết cô gái này đang sợ hãi những vẫn tỏ ra kiên cường.

“Một ... hai ... ba ... bốn ... năm ... sáu.” Tiếng đếm vang lên, một giọng khàn đặc khó nghe đầy huyết tính. Nó mang theo một mùi máu tanh nồng và mùi hôi thối của xác thịt đã rữa, ngập tràn trong không khí, khiến người ta muốn nôn ra. Laina run rẩy hơn trước, nàng ngã xuống, kéo người Cao Minh. Laina Fox run run nói :

“Tôi ... tôi không đi nổi, tôi sợ quá.”

“Đừng lo sẽ kh ...”

“Á á á á á .....”

Cao Minh đang trấn an Laina thì một trong những hộ vệ hét lên, anh ta bị tấn công, dường như thứ gì đó va mạnh vào người anh ta, đánh bay anh ấy ra xa. Sau đấy là tiếng bẻ gãy, tiếng cắn xé ngấu nghiến. Máu nóng văng lên dính chút vào mặt Cao Minh. Hắn sợ hãi, không rõ thứ quỷ gì đang diễn ra. Hắn hối hận đã đến đây ngày hôm nay. Nhưng tiếc không có thuốc hối hận.

Cảm nhận được gì đó, thanh dao găm trong ngực Minh sáng lên, một thứ ánh sáng thuần khiết rọi sáng cả một khoảng không.

“Gruuuuuuu ....” Tiếng gầm rú của con quái vật vang lên. Rồi tiếng bước chân vội vã lui về sau.

Minh nhíu mày trước ánh sáng đột ngột này, hắn khẽ mở mắt. Gần bên là xác chết của anh vệ sĩ, nát bét xương thịt. Nội tạng tràn ra ngoài, ruột già ruột non tim gan lộn tùng phèo. Máu nóng phun không ngừng nghỉ thấm đẫm thảm trải. Mọi người có cả Cao Minh vội lui lại, cái chết quá đỗi kinh tởm. Minh buông tay Laina, gục đầu nôn thốc nôn tháo. Lần đầu tiên hắn thấy xác người chết mà lại còn kinh tởm như thế. Dù có xem phim cả nghìn lần thì cũng không bằng chân thật tận mắt được.

Trong góc tối, nơi ánh sáng xanh không chiếu đến, loáng thoáng thấy một bóng hình. Nó cao, thân hình loằng khoằng với tứ chi như vượn, di chuyển rất nhanh. Laina Fox hét lên hoảng sợ, cô loạn ngôn nói :

“Ma quỷ, mày là đồ ma quỷ ...”

“mA Q...ủY.... mày .... La à .. đ.. ồ ... mA ...qỦy ...” Con quái thú ôm đầu né ánh sáng, lải nhải theo Laina. Sau đấy nó tiếp tục vòng quanh mọi người rồi đưa tay với đến gần mong muốn bắt được con cừu lạc. Một người hộ vệ vội vã tuốt kiếm chém vào bàn tay đó. Nhưng phản xạ của nó không giống con người. Bàn tay xương xẩu nhuốm máu đó bắt lấy lưỡi kiếm rồi dùng lực mạnh kéo lại về hướng nó. Vì hành động bất ngờ đó, anh ta mất đà ngã dúi hướng đằng trước. Ngã ra khỏi khu vực ánh sáng mạnh nhất, ngay lập tức nó bắt lấy đầu anh ta rồi kéo lê ra đằng xa. Mọi người tái mặt lại với tình huống xảy ra. Laina Fox rưng rưng khóc nấc, cô rất sợ, thứ quái vật ngoài kia sẽ không bỏ qua cho mọi người.

“Chúng ta nên di chuyển sát nhau, tiếp tục tiến về đằng trước. Tôi không rõ năng lượng tiềm ẩn trong thanh dao găm này còn bao nhiêu đâu.” Cao Minh hét lên với ba người, rồi bắt đầu đứng dậy. Sau đấy kéo Laina Fox lên, mọi người lúc này đều lấy Minh làm đầu tàu mà tiến về đằng trước. Hành lang này rất rộng rãi, đặc biệt với trần cao. Con quỷ liên tục bò qua lại, tìm kiếm sơ hở. Nhưng dường như nó cũng biết không thể lại làm mánh như lần trước. Nó rên rỉ gào rú hòng lung lay ý chí mọi người.

Bốn người nhanh chóng gặp cái xác thứ hai. Người anh ta bị đóng sâu vào trong tường. Chân tay không có, ruột lõng thõng bởi bụng bị mở ra. Nhãn cầu mắt còn đang lủng lẳng treo, không rụng xuống. Cao Minh thấy buồn nôn nhưng do chuẩn bị sẵn tinh thần, Minh nín nhịn đi tiếp.

Bốn người đến điểm cuối của hành lang. Cao Minh giơ con dao hướng ánh sáng ra đằng sau, trong lúc đấy hai người lính gắng phá cửa chắn. Nhưng không thể, một vật chất vô hình bọc chặt lấy họ. Thậm chí cửa kính cũng không thể đập vỡ.

“Chúng ta xong rồi, không không, tôi chưa muốn chết ...”

“Cứu ... cứu chúng tôi với ... có ai không? Cứu với ... mẹ kiếp.”

Tuyệt vọng, nỗi sợ bao trùm bốn người, con ác quỷ rít cười, nó tận hưởng nỗi sợ của con mồi. Quyền năng và khả năng xâm nhập thế giới thể chất liền tăng lên. Màn đêm đen trở lên đặc hơn, phạm vi ánh sáng dần thu hẹp. Cao Minh nhận ra điều đó, hắn sợ lắm. Nhưng chính trong thời khắc sinh tử này hắn lại cảm thấy bình thản. Hắn chỉ hối tiếc thôi, không được nhìn ngắm thế giới này bằng đôi mắt của mình. Không báo hiếu cho cha mẹ ở trái đất. Không nói từ biệt đến những người quan tâm hắn. Nhưng sâu bên trong, một phần Minh không cam lòng.

“Xin lỗi Laina, tôi không thay đổi được điều này.” Minh quay qua bên nói với Laina Fox, người đang cầu nguyện với chúa của cô ấy. Nghe thấy Minh, nàng quay ra, mắt rưng rưng nước mắt chảy dài. Laina chờ đợi gì đó, rồi cô liền chủ động tiến đến ôm đầu Minh đưa ra một nụ hôn nồng cháy. Cao Minh cũng không từ chối, hắn khẽ nhắm mắt để nàng tùy ý. Dù gì cũng là người chết cả rồi. Tiếng móng vuốt cào ngày càng gần khi ánh sáng dần rút lui. Một thế giới riêng của hai người, Laina và Minh không quan tâm đến điều sắp tới nữa. Chỉ có nụ hôn dài, nồng cháy xua đi nỗi sợ.

Dẫu nhắm mắt nhưng Minh biết được nó đang ở trước hai người, chờ tia sáng cuối cùng dập tắt cũng là lúc tận hưởng con mồi. Ác quỷ giơ cánh tay gầy gò của nó lên, chuẩn bị bắt lấy hai món đồ chơi thú vị. Ngay lúc đấy ...

“Trăng khuyết kiếm!”

Một giọng trung niên trầm vang lên, theo sau đó là một đường kiếm sáng bóng xé rách khoảng không đen. Không dừng ở đó, đường kiếm đánh bay con quỷ ra xa khỏi bốn người Cao Minh. Nhận ra được cứu, Laina và Minh tách nhau ra. Không có thời gian thẹn thùng, cả bốn người quay về phía giọng nam. Khoảng không đen bắt đầu lung lay, rồi vụn vỡ thành triệu mảnh như thủy tinh.

Ánh sáng dần trở lại, xuất hiện trước mọi người là hai kiếm sĩ. Một samurai đã khoảng ngoài năm mươi tuổi mặc hitatare tối màu, quần rộng với guốc gỗ. Tay ông vẫn đang cầm thanh katana sáng bóng với chuôi có gia huy cánh hoa anh đào. Người còn lại thì mang hơi hướng người Việt hoặc Trung Quốc. Bà mặc áo giáp đa phần màu nâu, xung quanh và giữa thân vẽ họa tiết bằng vàng. Tay đeo hộ uyển, chân đi giày chiến. Áo bên trong đỏ . Đầu búi tóc cài trâm vàng, bên hông là kiếm ngắn, đằng sau dắt thiết lĩnh.

Bà lão cầm chuông đồng, khẽ rung lên sau một lúc mới gật đầu ý gọi bốn người đi qua. Hẳn đây là một phương pháp xác định ma quỷ. Sau khi đám Cao Minh đến nơi an toàn, bà lão quay đầu mở lời :

“Khổ thân các cháu, từ giờ bọn ta sẽ lo liệu nó.”

“Cảm ơn hai bác đã ra tay. Bọn cháu có thể giúp gì không?” Cao Minh đi đầu hành lễ, cảm tạ. Laina và hai người hộ vệ mới nhận ra vô ý của mình mà khom người theo. Bà ấy chỉ cười nhẹ nhàng, hồi đáp :

“Đây là bổn phận của chúng ta. Các cháu đến nơi an toàn là giúp bọn ta lắm rồi.” Nói rồi bà ấy quay về bên cạnh lão samurai, tuốt kiếm ra thủ thế. Về phần đám Cao Minh, mọi người nhanh chóng lui ra khỏi biệt thự. Chỉ có Cao Minh, hắn chần chờ dừng lại gần đấy mong chứng kiến trận chiến này.

...

Con quỷ mở mắt, nó thoát ra khỏi bọc kén nhớt đang bao lấy mình. Thân xám xít, gầy gò da bao lấy xương, khiếm khuyết bộ phận sinh dục nhưng lại có một cái đuôi. . Nằm rạp ra đất, trên đống bầy nhầy và máu người. Nó run rẩy bởi vì lạnh, rồi đói, một cơn đói kinh khủng khiếp. Nó quay ra ăn chính cái kén, nhưng không đủ, nó quay ra ăn cả người anh em đang trong bọc kén của nó. Càng ăn, nó càng thấy thèm thuồng, không muốn dừng việc này lại.

“Đến đây ... con của ta ...” Một âm thanh trầm đục vang lên, đưa đến chú ý. Nó quay mình tiến về, rồi một sinh vật hiện lên trong mắt nó. Một kẻ cao to, gầy gò với cái đầu lở loét mục rữa. Nó không hiểu, dường như có một mối liên kết giữa nó và sinh vật này. Thật thân thiết, cảm thấy muốn phục tùng sinh vật phía trước. Rồi gã vươn tay ra, chạm vào đầu nó khẽ vuốt lớp tóc ướt át trơn nhớt kia.

“Ngươi là Valac ... đứa trẻ của Raum ... hãy ... nhận lấy ... sức mạnh của ta ... và đi ... kiếm tế phẩm ... về đây ...” Gã hóa ra là Raum. Kể từ ngày giết chết ba người ở Otto, hắn trốn vào trong rừng sâu, tiêu hóa lực lượng, máu thịt và linh hồn nạn nhân. Tiến hóa, xây dựng tổ. Cuối cùng gã phân tách tế bào tạo ra những con quỷ con để chúng kiếm mồi về cho mình.

Valac như đứa trẻ mới sinh, nhưng thay vì dễ thương, nó điên cuồng muốn giết tất cả. Bản năng dẫn nó về đến trấn Otto. Ngay lúc bước vào trong tường thành trấn Otto, tòa thị chính nhận được thông báo và cho mời hai vị đại nhân đến giải quyết. Valac sinh ra trên tế bào của Raum, nhưng vốn là xác thịt của Vidic Koffs. Nó theo tiếng gọi trong tế bào, tìm đường trở về biệt thự Fox. Bước vào trong, nó thấy những sinh vật đặc biệt. Giống như cha nó nhưng yếu ớt hơn và không có mối liên hệ máu thịt gì. Đó là lúc nó giết chết hai cô hầu gái đang xách đồ vào nhà kho.

Lực lượng của Valac xé rách cả hai khi họ không chú ý, nó liếm láp bãi nhầy rồi gục mặt xuống ăn uống. Một luồng sức mạnh dâng trào, theo sau đấy là sự ấm nóng khi no bụng. Nhưng nhanh chóng cảm giác no biến mất. Nó vội vã tiến vào liệp sát từng người, từng người một để lưu giữ cảm giác ấy.

“Á á á á á á á á ...” Chợt tiếng hét vang lên, nó quay đầu ra nơi đó, người hầu nữ vô tình phát hiện Valac không ngần ngại thông báo cho mọi người và cả Valac rằng tôi ở đây. Valac chẳng chần chừ, nó nhào tới cắn gọn đầu cô ấy trong miệng. Sau đó dùng bàn tay gầy gò của mình moi móc nội tạng cô. Nó đào bới nghịch đồ ăn mình như những đứa trẻ. Năng lượng tà ác từ thân nó tỏa ra, khiến dòng ma pháp điên đảo. Điều đó làm cho hệ thống điện của cả khu biệt thụ chịu ảnh hưởng và liền dừng hoạt động.

Sau đấy, Valac lăng xăng chạy vào giết, xé nát, nghịch phá bất cứ vật nào chuyển động trong tầm nhìn của nó. Càng giết nó càng thông minh hơn, dần biết cách đếm, biết nhại theo tiếng người. Rồi Valac nhận ra quanh nó chẳng còn con mồi nào cả, mà nó thì chơi chưa đã. Valac liền tiến sâu vào trong, chắn lại trước mặt nó là năm người. Mặc giáp kín, tay lăm lăm kiếm, nó không hiểu những con kiến này đang làm trò gì, Valac nghiêng đầu, tay gãi cằm. Sau đấy xà vào đập tan đội hình hộ vệ. Nó rít cười trong lúc moi ruột một người đàn ông ra.

Lão quản gia thấy vậy, ông không chùn bước, tụ nộ khí tung người phóng ra một đòn hết sức vào lưng Valac.

“Đồ quái vật, chết đi, mày sẽ không thể chạm vào tiểu thư đâu.” Quản gia hét lên tuyên bố với con quỷ. Ông biết mình phải dùng mọi cách kéo dài thời gian cho tiểu thư chạy trốn.

“Ti .... ể u ThƯ?” Valac không quay đầu, nó lải nhải theo quản gia, tay vẫn không ngừng vặn xé thi thể người lính.

“Khốn ki ế...”

“Crack”

Quản gia chưa nói được hết câu, Valac bằng một tốc độ phi thường, vặn gãy cổ lão. Nó lè lưỡi liếm láp máu chảy ra từ phần cổ của cái đầu. Rồi Valac nhận ra có kẻ đang bỏ chạy. Rung chấn từ xa cho nó biết điều đó. Sáu con mồi, Valac đơn giản nhận diện. Đoạn nó thi triển bí thuật bao trùm biệt thự trong không gian hư ảo, đen tuyệt đối. Từ bên ngoài, giữa màn đêm thì vẫn lờ mờ thấy được vòm không đen kịt này.

Valac chơi đùa vui vẻ với con mồi, chợt trong năm kẻ, một luồng sáng lóe lên, khiến nó bỏng nặng, ngã ra sau. Valac gào rú né tránh, dường như thứ ánh sáng này là khắc tinh của nó. Valac che mặt, lải nhải rồi đi lòng vòng năm người. Rồi thêm một con mồi sa bẫy, nó vội vàng bẻ hết chân tay con mồi như một đứa bé bẻ mất chân sau của cào cào khiến nó không chạy đi được. Valac ghé mồm, cắn từng miếng thịt của con mồi, đắm mình trong sự ấm áp của máu.

Nó chú ý đến bốn kẻ kia, đặc biệt là người cầm thứ sáng lóe trong tay. Nó thề sẽ róc thịt, tùng xẻo kẻ đó khiến hắn chết đau đớn từ từ.

“Chúng ta xong rồi, không không, tôi chưa muốn chết ...”

“Cứu ... cứu chúng tôi với ... có ai không? Cứu với ... mẹ kiếp.”

Đúng vậy, những âm thanh vui tai kia khiến nó mạnh mẽ và hưng phấn hơn. Valac chảy dãi ròng ròng mong mỏi được nếm vị thịt những kẻ này. Nó đứng lại trước làn ranh lãnh địa và thứ ánh sáng le lói. Đoạn giơ tay, chuẩn bị dùng sức trấn áp con mồi. Chỉ là lại lóe lên một tia sáng nữa, lần này nhanh và đau hơn, đánh bay nó ra sau khoảng trăm mét. Những nơi Valac bay qua, kiến trúc liền sập đổ. Nó tức giận rú lên như bị thiến.

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.