Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối Chiến Raum

Tiểu thuyết gốc · 3680 chữ

Ngay khi đám Cao Minh đến phạm vi an toàn, Jin Hio cùng vợ mình là Lý An thủ thế chuẩn bị tru sát Valac.

Về phía Valac, nó đã nhận ra hai sinh vật đối diện không đơn giản. Bản năng Valac nhắc nó cần cẩn thận khi chơi đùa với hai kẻ này. Nó bước ra khỏi đống đổ nát, hiện hình dưới ánh trăng. Một con quỷ nhân cao hơn ba mét, tay chân loằng ngoằng chỉ có da bọc xương. Trên cái đầu người của nó mọc ra hai sừng cong như dê, cái miệng ngoác ra đến mang tai trông rất dị hợm. Làn da nó nhợt nhạt màu xám, bám chặt vào xương. Valac gầm rú, khom khom người dùng bốn chân lấy đà áp sát Hio và Lý An.

Ngay khi con quái hành động, Lý An tung mình bay ra sau, rút trong người bốn cây cờ xí, phóng ra bốn phương vây lấy ba người lại. Đoạn bà đọc ngôn thuật lấy cờ xí làm dẫn mà thành trận. Còn Jin Hio, ông không chần chừ động kiếm.

“Nguyệt Thực nhất thức” Hio hô lên, đồng thời rút kiếm nhanh đâm thẳng. Đường kiếm được gia trì Ki giống như biến mất khỏi trần gian, nó xé rách không gian phi thẳng đến Valac, kẻ đang chạy đến. Valac đang nước rút áp sát, nó không kịp phản xạ, lưỡi kiếm đâm vào vai phải Valac, máu đen tuôn ra.

“Gruuuuuu.” Nó gầm lên đau đớn, sau đấy liền dùng tay định nắm lấy thanh ánh trăng của Hio, tính làm lại trò cũ lúc nãy với anh lính. Chỉ là Jin Hio kinh nghiệm đầy mình, ông không ngần ngại tiến đến áp sát, đạp nó ra xa. Sau đấy thu kiếm về thế thủ, dùng lực chân nhảy về hướng Valac tiếp tục thế công.

“Trăng Tròn.” Đường kiếm tung ra chém ngang thắt lưng Valac rồi nhanh chóng ngược tay đưa kiếm lên cao, chém xuống vai trái bồi thêm sát thương. Không cho Valac thời gian thở, Lý An ngự kiếm thuật lấp đi khoảng trống sơ hở bên sườn trái của Hio. Bổn mệnh kiếm của bà bọc trong Ki đâm sâu vào vết thương bên sườn của Valac vừa rồi do Jin Hio gây ra.

Valac rất đau đớn, nó bị hai kiếm sĩ áp chế, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu nó chịu áp lực thế này. Tay trái vung ra dự định hất Hio ra xa, còn tay phải mong rút thanh bổn mệnh ra khỏi sườn. Thanh kiếm cắm bên phải như dòi trong xương khuấy sâu vào trong thân thể. Nhưng khi nó cầm vào thì tựa như không khí, nó tan biến trước sự ngạc nhiên của Valac song vết thương vẫn khó chịu như cũ. Đây là bí pháp ngự kiếm khí của Lý An. Bà là truyền nhân của trường phái ngự kiếm thuật. Kiếm trong tay bà có thể hóa khí công địch. Đây chỉ là chiêu đơn giản nhất một trong lục thức từ hình kiếm khí. Nghe đồn đạt đến lục thức Ki sẽ trở thành vạn kiếm công địch. Cái đáng sợ ở kiếm chiêu này của Lý An bà bà đó là kiếm khí sẽ không tán ngay cả khi không có Ki truyền vào. Thay vào đấy nó sẽ dùng nội khí của địch để tàn phá dần nội thể.

Valac run rẩy, lui về đằng sau, hai mắt xếch lên điên cuồng gầm gừ đe dọa. Hio khinh thường, ông tra gươm vào vỏ, chờ đợi cho thế công tiếp theo. Lý An thì khác, lấy bổn mệnh kiếm là tâm, sáu thanh hóa hình hợp lại thành thất kiếm, chuẩn bị chém địch.

“Đi!” Lý An hô một câu, bảy thanh bổn mệnh phá không mà đến. Hio cũng không chậm, ông tiến lên dồn con quỷ vào thế phòng ngự. Hai người nhịp nhàng ra vào, tung chiêu thu chiêu không kẽ hở. Valac chỉ có thể đứng chịu trận. Thi thoảng nó cố vung tay hòng sử dụng man lực để đánh trả. Nhưng thực tế phũ phàng, kiếm của Hio và Lý An không chỉ đơn giản dùng lực mà phá nổi. Thay vào đó, càng cố đánh trả cứng đối cứng, nó chịu càng nhiều vết thương. Lúc này Valac đã tả tơi không chịu được, toàn thân không đâu không rỉ máu đen, thối hoắc.

“Hức Hức ... Hức.” Valac khóc lóc rên rỉ, Hio ông chỉ nhíu mày chứ không dừng thế công. Valac thấy khổ nhục kế không thành, nó chịu đau từ kiếm khí của Lý An, bổ nhào đến Hio. Nghiêng đầu, miệng ngoác ra toan nuốt gọn Jin Hio vào mồm. Nhưng ông nào để điều đó xảy ra, điều Valac đang làm chỉ là giãy chết, như một đứa trẻ con cố làm gì đó trước người lớn. Hio lui về sau, lộn mình tung bay thoát khỏi phạm vi. Ngay lúc này, chân ông đạp vào chân kiếm do Lý An khiển làm bàn đạp hướng đến Valac. Dồn Ki vào thanh ánh trăng đâm thẳng xuống con mắt của Valac đang hướng lên trời.

“Gruuuuuuu .....” Valac lặn lộn trên đất mong làm dịu được nỗi đau mất một mắt. Rồi ngay lúc đấy nó vội vàng bỏ chạy về đằng sau, hướng về cửa trấn. Một con thú khi bị thương thì sẽ nghĩ đến việc trở về tổ của nó. Valac là quỷ nhân nhưng nó chỉ mới được sinh ra, vẫn chưa hoàn toàn thoát ly phạm trù thú vật. Do đó dễ hiểu khi công kích, tính cách thói quen và bản năng của nó chẳng khác gì thú hoang. Chỉ là nó bị chặn lại bởi một màn không vô hình. Valac khó hiểu, nó cố sức đẩy, tiến về đằng trước. Nhưng như có một chiếc lồng không cho nó thoát ra khỏi hai người Lý An.

“Trấn Yêu Khốn Ma trận của ta không phải để cho mày trốn đi đâu.” Lý An khinh bỉ nói, bà tiến lên bên cạnh Hio, sẵn sàng cùng ông tung ra chiêu diệt sát Valac để lấy lại yên bình cho Otto và công lý cho những người đã chết.

Nhưng đúng lúc này, dị trạng xảy ra, Valac dùng thân thể lấy hết sức đâm vào lớp tường, người ngợm nát tươm máu me bắn tung tóe đầy đất. Những nơi máu chảy qua, thực vật không sống nổi mà héo rũ. Bên trong ngực nó, một Valac nhỏ hơn thoát ra. Nhờ lớp thân ngoài đầy man lực, ít nhiều nó cũng mở được một lỗ nhỏ. Nhưng thế đã đủ, phần trung tâm của Valac vội tháo chạy.

“Yêu nghiệt, chạy đâu?” Jin Hio và Lý An vội đuổi theo nó. Hai người khinh công bám sát không ngừng Valac đến tận khi nó chạy vào rừng sâu. Ngay lúc nó định lẩn đi mất, Hio tung một chiêu trăng khuyết, xuyên thủng phần nhân yếu ớt của Valac.

Nó ngã lăn ra đất, thoi thóp thở. Thấy vậy Hio liền chạy đến, tính một kiếm giết chết nó.

“Cẩn thận anh!!” Lý An hét lên cảnh báo cho Hio. Đồng thời bà dùng hộ kiếm khí bảo vệ lấy Hio. Nghe vợ nói vậy, Jin Hio lui về đằng sau không cố kết liễu Valac nữa. Đoạn ông quay qua hỏi :

“Có chuyện gì vậy mình?”

“Có ai đó đang đến, rất mạnh. Đừng chủ quan, hắn dường như không có ý tốt.” Lý An nhàn nhạt báo với chồng, Hio gật đầu nhẹ, vào thế thủ.

Bước ra khỏi màn đêm của cánh rừng, lộ diện dưới ánh trăng, một người đàn ông lịch lãm mặc vét tây, mặt đeo mặt nạ. Ông ta cúi mình, đưa tay nhặt Valac lên như nhặt một con gấu bông. Valac đau đớn rên ư ử, nhưng trên mặt lại giống như đang vui mừng như đứa trẻ khi gặp lại mẹ nó. Gã ôm nó trong lòng, thều thào nói :

“Con ta, đứa con bé bỏng ... vô dụng, phế vật, ngươi không xứng với thời gian mà ta đã bỏ ra, không xứng với sức mạnh ngươi nhận được.”

Dưới ngôn từ của gã, Valac giống như tan chảy ra, hòa làm một với bộ vét của ông ta. Cho đến lúc Valac tan biến, nó vẫn chẳng hiểu đầy đủ cha nó đang nói gì. Đúng vậy Raum hấp thu lại tế bào mà gã tách ra hòng phục vụ cho mục đích thu nhập linh hồn. Hơi ít tuy nhiên việc Valac đem đến hai linh hồn mạnh mẽ như này cũng là đủ.

Raum vươn mình nói :

“Vậy hai con kiến các ngươi là bữa tối của ta đúng chứ hả.” Hắn nhìn về vợ chồng Hio, nói nhẹ nhàng bâng quơ như điều hiển nhiên. Lý An nhíu mày, đăm chiêu, trực giác của bà mách bảo kẻ này không đơn giản. Còn Hio, ông tức giận, lên tiếng mắng chửi :

“Yêu nghiệt, chỉ giỏi mồm mép, đến nhận cái chết đi.” Nói rồi Hio rút kiếm phóng kiếm chiêu liên miên về phía Raum. Thực chất Hio không hề mất bình tĩnh, ông chỉ làm vậy để thăm dò kẻ địch.

Kiếm khí phóng ra theo hình trăng vây lấy vị trí Raum. Nhưng dường như biến mất khi chạm vào người gã. Không, thực ra thân thể Raum đủ mạnh để kháng sát thương từ tuyệt chiêu của Hio. Hắn từ từ mở mặt nạ, tay trái chắp trước ngực, tay phải duỗi ra nghiêng mình cúi chào. Tựa như một người nghệ sĩ bước lên sàn và chuẩn bị biểu diễn. Rồi hắn biến mất khỏi tầm nhìn của hai người. Chỉ có tiếng rít gió, Raum xuất hiện trước mặt Lý An, tung một đòn đấm thẳng ngực tính xuyên thủng trái tim. Lý An chỉ kịp nghiêng người tránh đi vị trí trái tim nhưng bà vẫn bị xung lực từ đòn đánh của Raum đẩy bay ra xa, hộc máu trọng thương.

“Lý Annnn.” Jin Hio hét lên khi thấy vợ bị thương. Ông tức giận chém một kiếm ép Raum phải dừng tay. Raum mỉm cười nhẹ, vẩy tay phải làm trật đường kiếm của Hio. Ngay lúc đó, Hio tay phải tung ra một đám bụi rồi lùi về sau.

“Hỏa bộc.” Hio hét lên, thuốc súng đang phủ lấy Raum chợt phát hỏa, nổ tung. Nhân cơ hội đó, Jin Hio lui thẳng về bên vợ mình ân cần hỏi :

“Mình có sao không, Lý An?”

“Khụ ... khụ, ổn. Tập trung chiến đấu mau.” Lý An dù đang ho ra máu, bà vẫn lạnh lùng, không kêu la, thay vào đó bảo chồng chuẩn bị chiến đấu tiếp. Hio gật đầu, đỡ vợ dậy, sau đấy đứng lên chắn trước mặt bà. Hai người không dám chủ quan, kẻ này khác biệt rất nhiều so với con quỷ nhân trước.

Raum phủi bụi trên người, cười lớn, sau đấy lại biến mất một lần nữa. Một lần thì còn có tính bất ngờ, lần thứ hai, không chắc. Cả Hio và Lý An đồng thời ra chiêu chặn Raum lại. Kinh nghiệm chiến đấu dày dặn và trực giác khiến hai người loáng thoáng thấy được bóng dáng địch. Raum thất bại ở lần thứ hai đánh lén. Hắn liền chuyển qua cứng đối cứng với Hio. Tay vắt chéo ngang ngực, lòng bàn tay đẩy lưỡi kiếm katana của Hio ra. Tay phải đâm thẳng, nhắm vào phần bụng, đồng thời phải chịu công kích từ Lý An đang ở tuyến sau đánh lén. Hai đòn kiếm vào chân, một vào phần sườn trái. Trao đổi sát thương, hắn chịu ba đòn đánh để mang đến một chiêu chí mạng cho kiếm sĩ tầm gần. Bụng Jin Hio máu tuôn trào ướt đẫm áo, đau đớn đến độ mặt ông tái mét. Nhưng Hio vẫn đủ tỉnh táo để cách xa khỏi Raum.

Như đã chuẩn bị cho tình huống này, Lý An bà ngự bảy kiếm, phối hợp thiết lĩnh công của mình, thế chỗ chồng công kích Raum. Raum bình thản tiếp đón thế công, hắn không cho là người phụ nữ này đủ sức gây ra uy hiếp. Đặc biệt khi bà ấy sẽ hoảng loạn và lo lắng cho người chồng đang thoi thóp của mình. Raum chắc mẩm chiến thắng, cho đến khi một đường kiếm ánh trăng, men theo kẽ hở của bộ kiếm trận xiên thẳng vào ngực hắn. Lực đạo đủ mạnh để gây ra vết thương sâu cho cơ thể.

“Cái gì?” Raum ngạc nhiên, hắn bối rối khi thấy Hio vẫn đi lại bình thường. Máu ướt đẫm áo nhưng hắn cảm nhận được vết thương dưới lớp áo kẻ kia đã liền lại. Sử dụng tiên dược bình hồi máu, Jin Hio đã hồi phục sẵn sàng chiến đấu. Không để Raum chút không gian thở, ông vung kiếm gia nhập chiến trận, liên tục đi qua các kẽ hở mà Lý An tạo ra, đường kiếm tìm đến thân thể của Raum.

“Đủ rồi!” Raum nói to, sóng xung kích từ bản thân hắn hất văng cả hai người Lý An ra xa. Không chỉ thế, sóng xung kích khiến cây cối xung quanh không chịu được mà đổ rạp. Tạo ra một khoảng trống cho chiến trường.

“Biết thân phận của mình đi những kẻ thấp hèn. Được trở thành bữa tối cho ta, đó là vinh hạnh của phàm nhân các ngươi. Giờ thì đi chết đi.”

Raum hóa thân, hắn cao hơn, cánh mọc ra sau lưng, lông vũ dần phủ lấy thân thay cho bộ vét. Móng vuốt dài trên tay chân. Ánh mắt Raum trở lên đỏ rực, hình dáng hắn không khác gì các tengu, chỉ là có khuôn mặt của một nhân loại. Tung cánh bay lên cao, phóng ra lông vũ đen về hướng hai người.

“Hộ Thân Phù Kiếm, triển.” Lý An vung tay, dùng kiếm khí vây quanh hai người như một vòng bảo hộ. Song không thể kéo dài, cứ như này rồi hai người Lý An cũng sẽ bị phi vũ giết chết.

“Dùng kiếm trận hỗ trợ anh, anh sẽ dùng bí thuật.” Jin Hio buộc phải hành động. Ông nói với Lý An.

“Được, chúng ta chỉ có một cơ hội thôi.” Lý An khẳng định. Sau đấy bà rút cờ xí, phóng ra ngoài, hô vang :

“Khốn Yêu Trận, khai.”

“Kiếm Trận, thành.”

Ngay tức thì, bốn phía cờ tương ứng tương hỗ nhau, tứ phương tứ thánh thú hiện hình trấn yểm. Cuối cùng vây chặt lấy Raum. Về phần Jin Hio, ông quỳ xuống, nhắm mắt hít thở theo một nhịp điệu. Rồi khoảng khắc Hio mở mắt, không gian tựa như đông cứng lại. Ông nhẹ nhàng đạp không phóng đến Raum. Kiếm trận như thấy quân chủ, hòa làm một với thanh ánh trăng của ông. Thay vì xanh dương, kiếm của Jin Hio đỏ rực lên như lửa, trăng nay đã thành trăng máu.

“Chết đi!” Jin Hio hô lên. Đoạn chém kiếm theo đường vòng cung thẳng vào đầu của Raum. Chỉ là Raum cũng không phải ăn chay, gã dùng lực thoát khỏi trói buộc sau đó lách đầu sang một bên. Kiếm chiêu của Hio chỉ chém được một vết trên ngực của Raum, chịu đau, Raum tung móng tính bắt lấy đầu kẻ địch. Nhưng không dừng ở đó, Hio tiếp tục thuận đường kiếm chém ngang sau đấy hoán vị theo hành động của Raum mà công kích.

“Hảo Tửu Kính Nguyệt, Trăng Tròn thức thứ hai.” Hio uyển chuyển cùng đường kiếm tựa như dòng sông trăng rơi xuống đại địa. Raum thi thoảng đáp trả vào sơ hở của Hio. Nhưng luôn có đường kiếm phi lăng phá hỏng mục đích của hắn.

“Con đàn bà kia!” Raum gằn giọng, hắn cố tình lăn một vòng trên đất né kiếm của Jin Hio, sau đấy dậm chân lấy lực phóng thẳng đến Lý An bằng tốc độ vượt xa nhân loại.

“Chết cho taaaaaa.” Raum hét lên, bàn tay nhắm đến cổ của Lý An. Bà chỉ chờ lúc này, lấy thiết lĩnh sau lưng vụt mạnh ngăn sóng dữ. Nghệ thuật sử dụng thiết lĩnh nhiều đời truyền thừa của họ Phạm đâu phải đơn giản. Thêm kiếm trận phối hợp, đằng sau Jin Hio công kích không ngừng. Raum đang xuống thế, hắn cần thoát khỏi trận pháp của Lý An để thoải mái chiến đấu. Y cảm thấy trận cờ này đang áp chế nửa sức mạnh của bản thân. Giống như một linh hồn bản năng chiến binh già dặn bị nhét trong thân thể của một đứa trẻ vậy, khó điều chỉnh thân thể, lực công kích, ...

“Hự.” Raum nhận một chém từ Hio, gã hằm hằm đá văng ông ra chỗ khác, lấy cánh che trước mặt, nơi đang bị Lý An dùng thiết lĩnh đánh liên tục. Cuối cùng Raum vươn mình giải phóng một phần xung kích, kiếm cho mình một hơi thở. Ngay sau đấy, Raum nhắm thẳng vào một phương cờ. Dùng hết sức bình sinh, gã xé nát thân rồng đang tọa trấn trên lá. Trận cờ lung lay, sau đấy vỡ nát bởi thiếu lá cờ dẫn dắt. Đồng thời bẻ gãy trận pháp khiến cho Lý An bị thổ huyết. Một phần tinh thần của bà mới mất đi liên hệ cùng pháp thuật.

“Ha Ha Ha các người cũng cố gắng đấy. Ta công nhận hai con kiến các ngươi được lọt vào mắt ta. Xưng danh đi, ta ban cho các ngươi cái chết thoải mái.” Raum kiêu ngạo cười lớn. Năng lượng dần tụ tập trong thân thể hắn. Raum quyết định tung bài tẩy hòng kết thúc trận chiến luôn.

“Phi, chưa biết hươu vào tay ai đâu, đi chết đi yêu nghiệt.” Jin Hio nhổ nước bọt, đồng thời dồn Ki còn thừa lại cho tuyệt kĩ tất sát cuối cùng. Ông chỉ còn cơ hội cuối, chết hoặc sống trong một thời khắc duy nhất.

Lý An biết chồng mình sẽ làm gì, bà uống bình hồi máu và mana sau đấy vung tay gọi bổn mệnh kiếm. Đoạn quay ra nói với chồng :

“Tiết kiệm ki của anh đi, chúng ta chưa chết được đâu. Giờ em sẽ là chủ chiến, anh phối hợp thôi.”

“Không, bà cũng không khác gì tôi đâu.” Jin Hio phụng phịu, dù trong thời khắc sinh tử, ông vẫn thích đấu tranh với vợ mình. Chỉ như thế ông mới cảm thấy yêu bà nhiều hơn.

“Trật tự.” Lý An nghiêm lời lườm Hio, sau đấy dùng bản mệnh kiếm vào thế thủ.

“Đó là những lời cuối của các ngươi ư? Vậy thì đi chết đi.” ác quỷ Raum vung tay khiến cuồng phong ầm ầm cuộn, cắt nát cây cối đất đai. Mana trong không khí và thổ địa bắt đầu tán loạn, cảm tưởng như cả không gian lung lay không chịu nổi áp lực phát ra từ Raum. Hắn bay lên, ánh mắt nhìn xuống hai người, cười khinh bỉ trước nỗ lực nhỏ bé. Sau đó tụ một hắc cầu, thứ phát tán ra luồng năng lượng tiêu cực. Thực vật xung quanh cũng không chịu được mà bắt đầu héo, chết đi. Năng lượng tử vong lan tràn muốn thôn phệ tất cả sức sống. Đoạn Raum đáp nó về hướng hai người.

“Chân Long Chi Trận!!!!” Lý An vung kiếm, đối kháng hắc cầu. Chân long trận lấy bản thân người thi pháp và bổn mệnh kiếm làm mắt trận, lấy long mạch làm hình trận, dùng thiên địa hóa sinh, sông núi làm cảnh mà ra trận. Trận pháp này có tính chất chí dương chí cương, song dưới thái âm chi lực liền thành trận pháp âm dương hài hòa. Điều này khiến cho uy lực của chân long trận tăng lên bởi tuần hoàn linh khí âm sinh dương, dương sinh âm. Đồng thời bảo trụ một tia mệnh của người thi pháp.

Trời đêm liền sáng rực lên ánh vàng, xua tan bóng tối, lấn át ánh trăng. Nơi va chạm, hắc cầu cùng hoàng kim long thôn phệ nhau sau đó nổ tung. Sóng xung kích từ hai nguồn năng lượng đối nghịch nhau mạnh gấp nghìn lần xung kích từ Raum. Thậm chí gã cũng không dám tự tin trực tiếp hứng chịu đòn này. Hắn vội vã bay ngược ra khỏi phạm vi vụ nổ. Cuối cùng thì chỉ chịu chút sát thương khiến đôi cánh cháy tan thành mảnh, không ảnh hưởng đến mệnh. Raum quay người, nhận thấy khí tức cả hai đã biến mất, thậm chí không có cả một tia thần hồn. Dường như công kích mạnh đến độ không chỉ làm cho thân xác nát tan mà còn khiến hồn phi phách tán. Hắn chẹp miệng tiếc nuối vì hai linh hồn mạnh mẽ không đến tay xong cũng liền bỏ về tổ, hôm nay hắn cũng tốn kha khá năng lượng rồi. Nếu lại có kẻ đến, sợ không chết thì cũng tổn thương nặng.

Sau khi Raum bỏ đi, từ trong màn bụi, hai thân thể lung lay ngã quỳ xuống. Thanh bổn mệnh kiếm của Lý An vỡ thành mảnh nhỏ. Nó đã đỡ năng lượng xung kích thay thế bà, như cột thu lôi thu hết năng lượng và truyền trở lại mặt đất. Kết quả chỉ là Lý An kiệt lực ngất đi, Jin Hio trọng thương xong không ảnh hưởng đến khả năng di chuyển, ông vội mang vợ mình nhanh chóng trở lại trấn Otto.

Bạn đang đọc Hành Trình Tại Runeterra sáng tác bởi VôDanhTướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôDanhTướng
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.