Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy đi None

Tiểu thuyết gốc · 2113 chữ

Một giờ trước, một chiếc chiến hạm hải quân vù vù lao nhanh trên mặt biển, nó trang bị đầy đủ vũ trang khắp thân tàu.

Hai bên mạn, một hàng dài những chiếc pháo đạn, lá cờ in hình hải âu tung cánh bay lượn biểu thị rõ thân phận của mình.

Trên thân tàu, từng tốp từng tốp lính hải quân ôm súng ống đứng nghiêm chỉnh theo hàng.

Ở ghế ngồi cao nhất, một gã tầm trung nam tính lặng im không nói gì nhắm chặt mắt lại, nghe thấy tiếng bước chân tiến tới gã mới mở ra đôi mắt của mình.

“Sĩ quan trưởng, chúng ta dùng thân phận hải quân như vậy có chuyện không?” Phó sĩ quan Filif. Grob hơi cúi đầu dò hỏi vị sĩ quan trưởng CP4 trước mặt.

Bọn họ đều là những đặc công tinh nhuệ của chính phủ thế giới, do cuộc bạo động nô lệ gần đây khiến Thiên Long Nhân rất tức giận chỉ trích chính phủ thế giới.

Sức ép từ Thiên Long Nhân quá mạnh mẽ nên 5 vị Gorosei không dám trái theo mà phải đặc công bọn họ nhiệm vụ tìm và tiêu diệt lũ nô lệ này.

Thế nhưng, CP tổ chức là vũ khí của chính phủ thế giới, thường xuyên xử lí những vụ ám sát, cướp bóc, chèn ép,.. trong bóng tối, một khi lộ ra sẽ khiến cả thế giới hỗn loạn, bởi vậy họ có rất nhiều thân phận khác nhau.

Nhóm bọn họ trước nay vẫn luôn nằm vùng trong hải quân, nhưng vài ngày trước có một kẻ gọi đến báo tin một nhóm nô lệ trốn thoát cùng địa điểm.

Bởi vậy, nhiệm vụ này ắt hẳn phải tiếp nhận, hoàn thành tuyệt đối.

“Lấy danh nghĩa đại uý Pluntin, ta ra lệnh các ngươi nổ súng phá huỷ, giết chết tất cả người trên con tàu kia, tội danh buôn bán chất cấm cùng nô lệ trái phép, một tên cũng không để sống sót, quyền lực của chính phủ thế giới là tối cao, những tên tội phạm này là lũ sâu mọt gây hoạ cho thế giới” Pluntin nhìn những binh sĩ chỉnh tề trang nghiêm này hét lớn một tiếng.

“Đã rõ, Đại uý Pluntin” Hàng trăm tên binh sĩ hô to lên, giọng nói to lớn vang lên cao vút giữa biển khơi mênh mông.

“Báo đại uý, ở phía trước 60 hải lý phát hiện một chiếc tàu đang di chuyển, trên thuyền không có cờ hải tặc,xung quanh thân tàu lợp bằng kim loại, là một thuyền buôn, rất có thể là mục tiêu đang tìm kiếm” Một tên lính trèo từ đài quan sát đi xuống đến trước mặt Pluntin báo cáo.

“Toàn quân, khởi động hết tộc lực đuổi theo, chính nghĩa tất thắng” Pluntin nở một nụ cười tà ác hô lớn.

“Chính nghĩa tất thắng”

“Chính nghĩa tất thắng”

“…”

Trên chiếc thuyền mà None đang ở, mọi người vẫn có kẻ nằm ngủ vì say rượu, cũng có vài kẻ ngồi trên boong tàu hát vang bài cao nào đó, khung cảnh hết sức náo nhiệt.

Đúng lúc này, một gã trèo từ đài quan sát xuống tiến sát đến bên tai Rober thì thầm vài tiếng.

“Hỏng bét, tại sao chúng lại đuổi nhanh đến như vậy được chứ” Rober nói ra chậm rãi nhưng bàn tay gã nắm chặt lấy ống quần biểu thị cũng đang rất lo lắng, sốt ruột.

“Không được hoảng loạn, chuyện gì cũng phải bình tĩnh giải quyết” Rober ngẫm lời nói trong đầu bắt đầu đi vòng quanh suy nghĩ đối sách.

“Thomas, cậu lại đây”

“Có chuyện gì làm anh nôn nao như vậy, Rober” Thomas cũng chẳng phải kẻ ngớ ngẩn, nãy giờ trông thấy Rober đi vòng quanh, trán chảy ra mồ hôi cũng đã suy nghĩ ra một ít chuyện.

“Tập hợp đội khoảng 10 người đi xuống hầm tàu tìm vũ khí, súng đạn gì cũng được,nên nhớ không được làm mọi người hoảng loại, chúng ta sẽ từ từ nghĩ biện pháp, kể cả quyết liệt chống trả” Rober giữ lấy hai bả vai của Thomas mà trầm giọng nói ra, anh ta sức nắm hơi mạnh nhưng Thomas không hề để ý mà im lặng lắng nghe.

“Được rồi, đừng lo, từ khi rời khỏi đó chúng ta cũng đều xác định chết, mấy ngày hôm nay thoải mái cũng coi như thoả mãn” Thomas nói ra một câu để Rober hơi ngơ ngẩn sau đó kéo thêm vài người đi nói nhỏ gì đó, họ đều nở nụ cười thoả mãn, có chút đắng chát nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận.

Rober nhìn bóng lưng của họ mà suy ngẫm, mình mới là kẻ nóng vội nhất ở đây, ngược lại những người kia hầu như đều đã chấp nhận số phận.

“Edison, mau gọi tất cả mọi người tập hợp lại” .

Do đây là một con thuyền buôn của thương nhân cho nên tốc độ của nó không thể so được với tàu chiến của hải quân được.

Rất nhanh, chiếc tàu của hải quân đã cách bọn họ rất gần.

“Một lũ rác rưởi dưới đáy xã hội mà thôi, tiến gần lại chuẩn bị nổ pháo” Pluntin nhìn chiếc thuyền xa xa ngoài kia cười gằn, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm.

“Nổ pháo”

Thuyền hải quân đã đến gần chỗ bọn họ, dàn pháo bên mạn tàu được nạp đầy đủ, sau tiếng hô lớn của một tên lính hải quân nào đó, những viên đạn pháo được nã thẳng đến bên thuyền None đang ở.

“Xong, bọn chúng hoả lực quá mạnh” Bên trên tàu thương nhân, mọi người vừa tập hợp đầy đủ thì đã có những viên đạn pháo bay đến.

“Mọi người mau mau trốn vào bên trong tàu, chờ vũ khí chúng ta đáp trả lại chúng” Rober thấy rất nhiều đạn pháo bay đến không chần chờ mà ra lệnh lập tức.

Gần 100 tên nô lệ cứ như thế ồ ạt tìm kiếm chỗ ẩn núp trong mưa đạn, thế nhưng đâu phải ai cũng may mắn chứ.

Một vài viên đạn lạc, pháo nổ bay vỡ từng mảng trên tàu, những kẻ xui xẻo bị đạn xuyên cơ thể, pháo nổ vỡ tan người, mảnh vỡ chồng chất đè ép chết ngay lập tức.

“Bumaks, a a đám hải quân chó chết này, một lũ chó săn, tao nguyền rủa chúng mày” Những kẻ bị đạn bắn hấp hối gào thét ghê rợn, họ giận giữ, chửi rủa trong đau đớn, tuyệt vọng.

“Ha ha, một đám rác rưởi, tiếp tục lên đạn, nổ pháo, cho bọn nô lệ bẩn thỉu này biết được kết cục khi chống đối lại Thiên Long Nhân” Bluntin khoé miệng nhếch lên một nụ cười ác liệt, nhìn những nô lệ kia kêu gào hắn càng vui vẻ.

“Vũ khí đã có chưa, Rober, mau lên nếu không chúng ta sẽ bị tiêu diệt hết” Một tên đầu trọc mặc áo ba lỗ, thân hình đô con thử dò hỏi.

“Đúng đấy, dù chết tao cũng muốn vài thằng hải quân chôn cùng ha ha” Lập tức, rất nhiều tên nô lệ khác cũng hùa theo, họ đã chấp nhận số phận của mình.

Thomas đã trở lại, anh tiến đến bên cạnh Rober hơi thì thầm: “ Trong kho hàng có rất nhiều vũ khí, súng ống nhưng chẳng còn 1 viên đạn nào cả, tất cả đạn giống như bị bốc hơi, chúng đều biến mất”

“Cái gì?” Rober trợn to mắt nhìn Thomas, bàn tay cũng nắm chặt ống quần của mình, có súng nhưng mà tất cả đạn đều biến mất, vậy họ có thể làm gì được chứ.

“Vẫn còn rất nhiều dao, kiếm, vũ khí lạnh khác, chúng ta có thể sử dụng” Thomas từ từ bổ sung thêm một câu.

“Hô, ít ra còn có thể phải kháng, tất cả mọi người cũng sẽ không loạn tan tác lên” Rober hơi vỗ vỗ ngực mình, gã từ từ lấy lại bình tĩnh và sự tỉnh táo.

“Mọi người chú ý, xin lắng nghe tôi” Rober đứng ra hô lớn để hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh, gã nhìn về kẻ này từ từ nói:

“Hải quân đã tiến áp sát chúng ta, thuyền này tốc độ rất chậm, ta không thể trốn thoát được”

“Bởi vậy, tôi đề nghị tất cả chúng ta cầm vũ khí lên phản kháng, từ lúc bắt đầu chạy trốn đã biết trước kết cục sẽ rất có thể phải chết”

“Ai chẳng muốn sống sót, thế nhưng lũ hải quân kia sẽ không tha thứ bất kì ai cả, mọi người đã đến bước này chúng ta cũng không cần lo lắng sợ hãi nước, ít ra trước khi chết còn có thể chém giết vài tên hải quân, cầm vũ khí lên chuẩn bị chiến đấu”

“Lũ hải quân chó săn kia, tao ghét chúng lâu rồi”

“Chém giết, tao muốn chặt đầu 10 thằng xuống”

“…”

Rober nhìn thấy nhiều người tán thành như vậy cũng vui mừng, đợi cho những người kia bàn tán xong xuôi, gã dang tay mình ra để mọi người im lặng lại.

“Lũ hải quân kia được trang bị vũ khí đầy đủ, chúng ta không thể đấu thẳng mặt được cả, bởi vậy tôi có một ý kiến này”

“Dưới nhà kho của con tàu này có rất nhiều vũ khí lạnh, chúng ta sẽ trốn ở bên trong những kho hàng hoặc căn phòng nào đó, chiếc tàu này được làm bằng kim loại, pháo kích của hải quân không thể làm nó tan tành được”

“Lũ hải quân kia sau khi bắn rách nát con tàu này chắc chắn sẽ đi lên kiểm tra, khi đó là ngày chết của chúng, chúng ta đi thôi”

Rober kế hoạch hơi sơ sài nhưng đối với tình cảnh bây giờ của họ là vô cùng hợp lí, họ đã đến đường cùng chỉ còn cách liều lĩnh ngu ngốc mà thôi.

“ Sao không thấy Nephys ở đâu, ông ta đi đâu rồi” Đúng lúc này, Walter chợt hỏi ra.

“Hình như ông ấy đi tìm cậu bé None” Thomas đáp lại.

“None sao? Quả nhiên là một cậu bé đáng thương” Rober thở dài một hơi phiền muộn.

“Đi thoi None, không còn thời gian nữa” Nephys kéo None chạy liên tục đến bên mạn thuyền bên phải, ở đây có một người kì lạ đứng sẵn tại đó.

Gã cao lớn, làn da màu tía đỏ , mái tóc vàng óng xoã tung sau lưng kì dị, gã có một tấm như là vảy cá ở trên đầu, đôi tay cũng chỉ có 3 ngón hơi xoè xoè ra.

Gã đứng ở đó giống như một pho tượng, đôi mắt khớp hờ lại, những viên đạn pháo rơi vào thuyền chẳng làm gã lo lắng gì cả.

“Honsem, nhờ cậu cả, giúp tôi đứa thằng bé rời khỏi nơi đây” Nephys đứng trước mặt hắn hơn cúi đầu nhờ vả, ông không muốn đứa trẻ này chưa được tận hưởng niềm vui của cuộc sống mà đã phải chết.

Gã người cá kia mở đôi mắt màu vàng hổ phách của mình ra nhìn Nephys một cái sau đó quay sang nhìn None.

“Thằng nhóc này sao, được thôi” Honsem nói rất ít chỉ vài lời, cuộc sống làm nô lệ đã làm gã biến đổi rất nhiều, mỗi ngày làm thú vui cho đám Thiên Long Nhân kia khiến gã càng trở nên ít nói, trầm mặc.

None nghe thấy lời Nephys nói ra, cậu ngước nhìn ông ta cực kì chăm chú, tuy tuổi còn rất nhỏ nhưng None cũng đã hiểu rất nhiều điều.

“Vậy ông thì sao, ông không đi cùng cháu à” None suy nghĩ về những lời kia, chợt nhận ra một điều mà hỏi.

“ Nhóc, nhớ những lời ta đã nói, phải sống cho thật tốt” Nephys xoa đầu None từ ái nở ra một nụ cười thoả mãn, sau đó quay người rời đi.

“A ông Nephys, chờ cháu” None vội vàng đuổi đi theo nhưng mà cậu bỗng nhiên cảm thấy chân mình bị nâng cao khỏi mặt đất.

“Đi nào nhóc, nhớ nín thở nếu không nhóc sẽ bị sặc nước” Honsem ôm None ngang bụng mình, gã nhắc nhở một câu sau đó nhảy xuống nước.

Bạn đang đọc Hải Tặc Kiếp Sống, Được Cứu Thoát Tao Muốn Làm Nô Lệ Nghịch Tập sáng tác bởi ThayGiaoMap
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThayGiaoMap
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.