Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Can đảm cùng ngu xuẩn chỉ cách nhau một đường!!!

Tiểu thuyết gốc · 2188 chữ

“Ộc ộc oẹ” Tuy Honsem đã nhắc nhở trước nhưng do cú sốc về ông Nephys, None vẫn khó mà nín thở được, nước biển cứ thế tràn vào miệng cậu bé làm None sặc sụa ho lên.

Honsem cũng không còn cách nào mà phải ngoi lại lên trên mặt biển, ông ta hai chân vẫy nhẹ vài cái, cánh tay phải cũng đập vài vòng mới lên mặt nước, vỗ vỗ nhẹ sau lưng cậu bé.

“Ho ho , khục khục, oẹ oẹ” None bắt đầu nôn ra hết nước biển, vị nó mặn chát làm cậu chu mồm ra hai tay lau lau môi mình, mở miệng ra nói:

“Mặn quá “

“Ta đã nói qua rồi, nín thở lại, mỗi 30 s ta sẽ ngoi lên một lần” Honsem nhìn xem cậu ta mặt đỏ bừng vì thiếu không khí, môi bị nước biển mặn làm khô lại, cơ thể nhỏ bé còn hơi run rẩy không đành lòng nói.

“Vậy còn ông Nephys thì sao, thuyền đang bị tấn công, ông ấy không đi cùng chúng ta sao” None nhìn về con thuyền ngày hôm qua vẫn còn mới mà bây giờ ngọn lửa khắp nơi, bên trên biển còn bị nhuộm đỏ màu máu, mảnh vỡ tán loạn, sợ hãi hỏi.

“Đừng lo, ông ấy sẽ ổn, chắc vậy” Honsem nói xong câu đó cũng nhìn về con tàu bị ánh lửa bao trùm kia im lặng lại.

Gã ta biết, mình là người cá nên mới có thể trốn thoát, thế nhưng những người kia đối mặt với mưa đạn từ hải quân như vậy thì có thể sống sót nổi sao, Honsem cũng không nói những gì mình nghĩ ra, gã nhìn None mới có 10 tuổi, cơ thể yếu ớt, non nớt này.

“Chúng ta phải đi thôi, nếu để chúng chú ý đến chắc chắn sẽ toi đời,nín thở tiếp nào” Honsem lại dùng tay trái ôm thật chặt None để cậu bé không thể dãy dụa tiếp tục lặn xuống.

“Từ từ đã chúng ta cần quay lại đón ông u ộc ộc ộc” None đang định nói ra thì lại chìm vào nước biển, cậu bé không dám cãi lời nữa mà nín thở nhắm chặt mắt lại.

“Nephys, ông trở lại rồi, cậu bé None đâu rồi” Rober nhìn thấy Nephys trở lại đi đến chào hỏi.

“Thằng nhóc đó sao, nó đã được đưa đi rời khỏi đây, mong là nó sẽ có một cuộc sống thật tốt” Nephys lúc nói đến cậu bé cũng vui mừng nở một nụ cười, có thể để đứa nhỏ sống sót ông cũng rất vui.

Tuy mới ở chung vài ngày thế nhưng ông đã coi cậu như đứa cháu của mình, hồn nhiên, trong sáng, tuổi thơ bất hạnh cũng không làm cậu bị bóng đêm bao phủ.

“Vậy thì tốt quá rồi” Rober cũng chỉ nhẹ gật đầu, gã biết ở trên tàu này có một người cá, tuy có thể rất nhiều người ghen tỵ với người cá đó thế nhưng bây giờ đang là ở trên biển.

Người cá sinh sống ở trong biển xâu, họ coi biển giống môi trường sống của mình, bất kì người cá nào ở trong biển cũng là một quái vật, đâu ai dám đánh cược để tàu của mình bị đục một lỗ .

“ Nhóc kia được đưa đi rồi sao, như thế cũng tốt, đỡ phải vướng víu, phiền phức khà khà” Walter cũng xen mồm vào nói một câu, thế nhưng đa số mọi người đều biết gã cũng chỉ là chêu đùa mà thôi.

Đám người cũng rất vui vẻ chêu đùa phút cuối này, có người ghen ghét, đố kị None, cũng có người mong muốn cậu được sống sót.

“Mọi người chuẩn bị chiến đấu, đám hải quân cũng sốt ruột rồi, chẳng mấy chốc sẽ lên tàu” Rober cầm trên tay một thanh kiếm dài mũi nhọn hô lên tiếng.

“Sĩ quan trưởng, kiểm tra thấy tàu địch đã tổn hại 70%, động cơ thuyền bị bắn vỡ, mạn thuyền, đài quan sát cũng đã phá huỷ, trên chiếc thuyền này bị thủng tổng cộng 15 lỗ, dự đoán trong vòng 30 phút nữa sẽ chìm” Trên tàu hải quân, Filif cầm một bản giấy vẽ đi lên báo cáo, gã thống kê ra một loạt những tổn thương mà tàu thương nhân kia chịu phải.

“70% sao, số người chết là bao nhiêu” Pluntin nghe xong chiến tích mạnh mẽ như thế cũng chẳng đếm xỉa đến, đối với gã ta mà thôi, chỉ có giết sạch, xử lí gọn gàng, không để lộ ra mới là tốt nhất.

Pluntin hay là bất cứ kẻ nào trong số hải quân này từ nhỏ đều được đưa đến huấn luyện tàn khốc nhất, họ đều bị nhét vào những tư tưởng, tâm lí, vĩnh viễn chỉ nghe theo lời chính phủ thế giới cho dù bất kể mệnh lệnh nào, dơ bẩn, kinh tởm thế nào đi nữa hết.

“Do lửa khói quá lớn, chúng ta không xác định được rõ bao nhiêu người chết, tàu này làm từ kim loại, một số kẻ trốn ở bên trong khó mà bắn trúng được thưa chỉ huy” Filif từ từ giải thích cho gã nghe.

“Đúng là một lũ ăn hại mà, hạ lệnh cho đám đặc công kia tiến sát thuyền của bọn chúng, chuẩn bị lên tàu tìm kiếm những tên sống sót, một đứa cũng không tha” Pluntin chửi rủa Filif một câu sau đó ban bố điều lệnh, gã cũng không muốn dây dưa dài dòng với một đám này.

“Đã rõ, lập tức tiến sát lại, chuẩn bị vũ khí tiến hành tàn sát những kẻ sống sót” Filif nghe xong đi xuống thông báo.

Từng tốp hải quân cầm theo súng ống, trên thắt lưng treo một thanh kiếm đi trên ván gỗ tiến vào.

“Bên kia có kẻ còn chưa chết” Một tên chỉ cho bạn đứng cạnh mình về phía đống đổ nát gần mũi thuyền, nơi đó có một kẻ đang nằm hấp hối, hắn ta bị rách rất nhiều khắp người, máu chảy rất nhiều, chân cũng đứt từ đoạn đùi trở xuống.

“Xử lí hắn” Tên lính thấy vậy không chần chờ mà bóp cò súng ống, viên đạn bay đến giữa trán làm kẻ đang hấp hối kia chết tại chỗ.

“Tiếp tục tìm kiếm những tên khác” Đằng sau hai tên lính một giọng nói khác vang lên vang lên.

“Đã rõ” Cả hai nghe thấy thì cùng đồng thanh đáp, thế nhưng ngay sau đó chúng nhìn mặt nhau khó hiểu.

“Trung uý Filif không phải ở trên tàu sao, vậy là ai đang ra lệnh” Một tên trong số đó vô ý thức nói ra.

Thế nhưng ngay đằng sau họ, một tên nô lệ cầm dao găm chạy nhanh đến ghim mạnh vào cổ một tên lính.

Dao găm chỉ có 15 cm thế nhưng gã nô lệ đâm lực tay cực mạnh vào gáy tên hải quân kia.

Máu tươi tràn qua vết dao găm đâu vào kia từng giọt nhỏ xuống tràn trề trên tay tên nô lệ.

“Ha ha ha ha, chết đi chết đi, đám chó săn, chết đi” Gã cười to lên vài tiếng, dao găm cứ rút ra đâm vào liên tục mấy nhát nhưng bỗng nhiên ngã xuống đất.

Tên lính hải quân còn lại thấy đồng đội mình bị đâm lập tức nổ súng bắn thẳng phía nô lệ.

“Tiếp tục tìm kiếm” Làm xong gã ta lập tức rời đi cũng chẳng hề quan tâm đến đồng đội của mình tử vong ngay trước mặt, giống như một công cụ, máy móc không có tình cảm.

“Bander chết rồi” Một tên nô lệ trốn ở bên trong thì thầm lấy, ngày hôm qua họ còn nâng ly rượu cùng nhau.

“Cậu ta trước khi chết cũng đã giết được 1 tên hải quân, chắc hẳn trong lòng rất vui vẻ”

“Không sao, im lặng lại có một tóp đến đây” Ba tên nô lệ trốn sau cánh cửa một căn phòng giao lưu với nhau, nhưng sau khi nhìn thấy một tốp đang đi đến qua khe cửa thì im lặng lại, mỗi người đều nắm chặt thanh vũ khí trên tay mình.

“Dừng lại” Một tên lính hải quân đi ở phía trước giơ tay lên để nguyên một đám dừng lại.

“Cửa phòng có một khe hở nhỏ, tay kéo bị mở ra, có thể có người, lập tức xả súng” Gã từ từ nói ra, đám đồng đội cũng không suy nghĩ nhiều mà cầm súng lên bóp cò.

Cả một tiểu đội nã súng liên tục vào căn phòng kia, họ nã khoảng 1 phút liên tục không ngừng nghỉ, dần dần ở khe cửa tràn ra máu tươi dưới sàn, tên lính kia cũng ra hiệu đồng đội mình dừng bắn.

Gã mở cửa ra, bên trong ba cái xác trên người thủng cả chục cái lỗ, họ trợn tròn mắt lên thật to, sợ hãi đến tột cùng.

“Tiếp tục tìm kiếm” Kiểm tra xong hết, cả tốp lại tiếp tục rời đi.

Trong một căn phòng khác, Rober, Walter, Thomas, ông Nephys cùng rất nhiều người khác tập trung lại, trên tay của họ đều cầm rất nhiều loại vũ khí khác nhau.

“Đám hải quân đã lên thuyền, chúng ta chuẩn bị chiến đấu thôi” Rober nhìn bọn họ nói ra.

“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta quyết chiến tử với đám hải quân này”

Rất nhiều tên nô lệ đều cầm thật chặt vũ khí của mình, nhìn chằm chằm cánh cửa sắt kia, bọn họ đều không có lối thoát nữa.

Đây là một sảnh tiệc vừa phải, đám người cũng không phải chen chúc lẫn nhau, bọn họ chọn góc hẹp như này để giảm phạm vi bị đạn bắn trúng.

“Cộc cộc cộc” Bỗng dưng có tiếng giày boot da vang lên, tiếng rất loạn, đông đúc, càng ngày tiến càng gần.

Rober làm người lãnh đạo bắt đầu chỉ huy đám người ép sát hai bên tường chờ người tiến vào.

Cánh cửa từ từ được mở ra, mọi người đều chăm chú vào nó, tay nắm chặt vũ khí.

“Chúng mày đang chờ thứ gì” Một âm thanh to lớn vang vọng ở cả căn phòng làm tất cả nô lệ run lên sợ hãi, bọn họ bị phát hiện.

“Một đám rác rưởi rách nát mà cũng muốn phản kháng lại bọn tao, chúng mày biết tao là ai không hả” Âm thanh ấy lại vang lên, nhưng lần này kèm theo âm thanh là một thân hình to lớn bước vào, gã chiều cao đến cả 3 mét khiến mọi người phải ngước nhìn, cơ thể bắp thịt nở nang, gã không cài lại áo trong để lộ cơ ngực khủng khiếp cùng những khối cơ bắp cứng rắn, đầy mạnh mẽ.

“Một đám đê hèn mà thôi, cũng giám phản kháng lại chính phủ thế giới” Pluntin vứt bỏ điếu xì gà ngậm trong mồm xuống đất, dùng giày dẫm dẫm tàn thuốc, ngước nhìn những tên nô lệ hầu như run rẩy sợ hãi này mà khinh bỉ.

Hầu như tất cả họ đều run rẩy cơ thể mình, họ cảm thấy áp lực rất nhiều kể cả lời nói lẫn thân hình của gã, đặc biệt hơn là tấm áo choàng mặc ở phía sau lưng.

Nó đại biểu cho thân phận của gã ta, Đại uý hải quân, họ nhìn vào nó trên trán cũng bắt đầu chảy ra mồ hôi.

Bị cầm tù bởi Thiên Long Nhân nhiều năm, họ đều hiểu hải quân mạnh đến mức nào, chứ không nói đến đại uý, chỉ riêng gã ta thôi cũng đủ độ sức với vài nghìn người trưởng thành.

“Sợ gì chứ, dù gì cũng chết, tao liều với mày, thằng chó” Một tên nô lệ lấy hết can đảm cầm thanh đao trên tay mình lao lên chém mạnh.

“Kẻ can đảm cùng kẻ ngu xuẩn trên thực chất là đều liều mạng giống nhau, nhưng liều lĩnh mà không động não suy nghĩ cũng chỉ có một con đường chết” Pluntin còn không thèm để ý đến hắn ta mà đưa tay phải ra ghim chặt lấy cổ gã bóp mạnh nâng lên.

Tên nô lệ dãy dụa một lúc sau đó từ từ duỗi thẳng mình, mắt trợn trắng, miệng chảy ra nước bọt từ từ chết.

“Đúng là lũ nô lệ dơ bẩn có khác” Pluntin vứt bỏ hắn sang một bên sau rút ở trong túi quần ra một chiếc khăn tay lau nước bọt đọng lại, bĩu minh ghét bỏ.

“Thấy không một lũ ngu ngốc, đối địch với Thiên Long Nhân hay là chính phủ thế giới đều chỉ còn 1 con đường chết, chính tay Pluntin ta sẽ xé xác từng người chúng mày”.

Bạn đang đọc Hải Tặc Kiếp Sống, Được Cứu Thoát Tao Muốn Làm Nô Lệ Nghịch Tập sáng tác bởi ThayGiaoMap
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThayGiaoMap
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.