Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ giả dối sao, kẻ giả dối cuối cùng cũng gặp kẻ giả dối khác

Tiểu thuyết gốc · 2547 chữ

Bữa tối mọi người vẫn tươi cười vui vẻ tiếp tục ăn uống, hôm nay là ngày tự do của họ, ngày mà những con người khốn khổ này được giải thoát khỏi xiềng xích nô lệ.

Họ biết chưa chắc mình có thể thoát khỏi tay Thiên Long Nhân tìm kiếm nhưng những con người này đều không hề sợ hãi, dù ngày mai có thể sẽ chết nhưng mà họ vẫn tươi cười uống rượu, nói chuyện vui vẻ bên nhau.

“Cạn ly”

“Hai ba Dô”

“Uống hết ly rượu này đi chứ Thomas”

“Ha ha ông cũng phải uống cho cạn sạch đến đáy cốc, Bowlet”

“…”

Trong tiếng hân hoan vui vẻ này, None trốn vào một góc xó xỉnh, trên tay cậu bé cầm một ly rượu to cỡ bằng bắp đùi của cậu ta.

None nhìn xem chất lỏng màu vàng mạch nha đong đưa đong đưa rung lắc, ở trên còn có một ít bọt nuốt một ngụm nước bọt.

Cậu ấy rất tò mò, tuy tu nữ Balanna đã nói trẻ con không được uống rượu, thế nhưng bây giờ đâu có ai hết phải không, None ngước mắt nhìn trong phòng rất nhiều ông chú đang uống rượu vui vẻ ở tròng lòng như có kiến bò ngứa ngáy.

Chỉ một chút, chỉ hôm nay thôi! None nghĩ vậy mà nâng cốc uống một ngụm vào bụng.

“Aa ực nấc nấc, Nephys ông không để ý thằng nhóc None sao, nãy giờ chẳng thấy bóng dáng đâu cả” Rober không để ý mình quần áo đã không ngăn nắp, khuôn mặt hơi đỏ đỏ của men say mà thả ga uống rượu nhưng như chợt nhớ đến điều gì chợt hỏi.

“Ơ ơ None hả, À quên mất thằng bé, None đi đâu mất rồi” Nephys lơ mơ chốc lát mới tỉnh lại quay đi quay lại tìm kiếm thân ảnh nhỏ bé mà không hề thấy đâu.

Ông kéo chiếc ghế ra đứng dậy mắt đảo qua căn phòng một vòng nhưng không thấy cậu bé đâu cả.

“None, none ơi, cháu đi đâu rồi” Nephys hét lớn lên một câu làm mọi người đều chú ý đến.

“Ơ nấc, thằng nhóc kia hả, tao chẳng hề thấy nó ở đâu hết, mày thấy không?” Một gã quay sang bạn nhậu bên cạnh hỏi.

“A thằng nhóc kia à, chẳng thấy đâu cả hết” Gã bên cạnh phản ứng hơi chậm do men say đáp lời.

“Thằng nhóc này chắc lại là ham chơi chạy đi đâu rồi đây mà” Walter phảy tay ý bảo Nephys ngồi xuống, không cần lo lắng.

“ Đúng rồi, vừa nãy tôi thấy thằng nhóc cầm một cái cốc chạy đi đâu rồi” Lúc này, một gã như mới nhớ ra vỗ vỗ đầu nói.

“Cầm cốc, chẳng lẽ?” Nephys hơi giật mình sau đó nhìn về phía Walter, vừa nãy là gã này xúi dục cậu bé uống thử rượu.

“Khà khà đừng nhìn tôi như thế, tôi nãy giờ vẫn đang uống rượu cùng ông đấy nhé” Thế nhưng mà, Walter lại lập tức phủ nhận ngay, gã nãy giờ vẫn đang uống rượu không hề rời khỏi chỗ ngồi.

“Đây, cậu bé ngay góc kia kìa”

“Đây sao, haiz thằng nhóc này ha ha” Nephys đi đến góc tối nhìn thấy None say rượu nằm ngủ lăn quay dưới sàn hơi thở dài sau đó cười khan vài tiếng.

None do uống quá nhiều rượu nên cứ thế ngủ thiếp đi, Nephys không thể làm gì đành ôm cậu tìm kiếm một gian phòng trống.

“Ngủ ngon, None, đứa bé đáng thương, cầu mong cháu được sống tiếp” Nephys đắp chăn cho cậu, hôn một cái lên trán sau đó rời đi.

“Tỉnh dậy mau None, nhanh lên nào nếu không sẽ không kịp mất rồi, None!!!” Nephys gào thét lên một tiếng, âm thanh ông rất lớn nhưng lại tràn đầy sự sợ hãi.

“Ư ừm, ông Nephys, chào buổi sáng” None vuốt vuốt đôi mắt vẫn nhèm nhèm buồn ngủ, đầu cậu vẫn hơi choáng váng chóng mặt, do rượu hậu chứng nên rất mệt mỏi.

“Không có thời gian đâu None, đi thôi!!” Nephys không để ý đến cậu bé buồn ngủ mà nắm chặt tay cậu kéo rời giường.

“A a đau ông Nephys, cháu thấy hơi đau” None vẫn hơi buồn ngủ nhưng mà lực tay Nephys hơi mạnh nên cậu cảm giác khá đau.

“Nhịn một chút, đi thôi None, cơn đau này một thời gian là khỏi nhưng nếu cháu chết đi vậy sẽ không thể có cơ hội làm lại đâu” Nephys cũng thấy mình nắm hơi mạnh làm đau đến cậu bé nên thả lỏng ra một chút xíu.

“Có chuyện gì vậy ông Nephys, mới sáng sớm thôi mà, tại sao phải gấp gáp thế ạ” None lúc này đã vượt qua lúc ngái ngủ mệt mỏi, thế nhưng mà thấy ông ta vội vàng như thế cậu bèn hỏi.

“Nên nhớ None, bất kể chuyện gì xảy ra đừng hoảng loạn, đừng sợ hãi, trên biển cả bao la này ở rất nhiều nơi còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần, cháu phải sống thật mạnh mẽ, phải kiên trì sống tiếp dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa, nhớ kĩ điều ông nói” Nephys trầm trọng nói ra, có thể thấy ông ta đang rất sợ hãi, sợ hãi đối mặt cái chết, sợ hãi thứ gì đó ngoài kia.

Nhưng trên hết tất cả, ông ta kìm nén sự sợ hãi của mình, ông muốn cậu bé trước mặt sống sót, muốn cậu ấy có thể trưởng thành, kết hôn, sinh con giống bao người khác.

Cuộc đời của ông rất nhiều sóng gió, chém giết để được sống tiếp, khi được an nhàn sống chậm rãi thì lại bị cầm tù đi, ông biết rất nhiều người đã chết tại đôi bàn tay mình thế nhưng cậu bé này chẳng hề có lỗi lầm gì cả.

Xem như lòng tốt cuối cùng của mình hoặc cũng có thể là cầu mong sự cứu rỗi cuối cùng từ nụ cười hồn nhiên của cậu bé ông phải can đảm.

Đứng trước chiếc cửa đối diện mình, ông hít một hơi sâu sau đó thở dài như chấp nhận thứ gì đó.

“Nhớ kĩ lấy lời ta nói, None” Nephys chậm rãi mở cửa đi ra, khung cảnh bên ngoài bây giờ rất khốc liệt bi thảm.

None gật gù nghe lời ông ta nói, tuy không hiểu nhưng cậu vẫn cố gắng nghe nhưng khi ông ấy mở cửa ra làm cậu bé sợ hãi khôn cùng.

“Đây là chuyện gì xảy ra, ông Nephys” None chỉ về phía trước mặt mình mà hỏi, bây giờ con thuyền rất nhốn nháo, loạn tùng phèo hết lên cả.

Khắp nơi bốc cháy, xác người tràn lan, máu tươi chảy tí tách khắp sàn tàu, những người đang nằm xuống đất kia đều là những gương mặt mà cậu nhìn thấy tối ngày hôm qua ấy vậy mà bây giờ kẻ thì lăn lốc dưới sàn tàu kêu gào, kẻ dứt chân, lìa tay khuôn mặt bóp méo ghê rợn.

Khung cảnh này giống hệt như một địa ngục, toàn máu và xác thịt khắp nơi, None sợ hãi lùi lại một bước chân nhưng lại bị Nephys giữ chặt lấy tay.

“Đừng lo lắng, ta sẽ giúp cháu sống sót, ta hứa” Nephys cố gắng nhếch ra một nụ cười, nhưng mà nụ cười này rất khó nhìn.

“Ông Nephys, bọn họ đang bị gì vậy, cháu sợ” None bây giờ cũng chẳng quan tâm gì hết mà trốn sau lưng ông ta nhắm chặt hai mắt sợ hãi.

“Không sao, đây chỉ là một cơn ác mộng, rất nhanh sẽ đi qua thôi, tin tưởng ta, None” Nephys rất hiểu cậu bé sợ hãi, một đứa trẻ mới 10 tuổi gặp cảnh tượng này chỉ sợ đã sớm ngất đi vì sợ hãi thế nhưng cậu bé vẫn rất kiên cường, điều này đã rất giỏi.

“Bọn họ bị hải quân săn giết, chúng ta là những nô lệ của Thiên Long Nhân, những kẻ không nghe lời chủ nhân tất nhiên sẽ chỉ có một kết cục là cái chết” Nephys cũng chẳng giấu giếm gì cả mà nói thật lòng ra hết thảy, thay vì để cậu bé ngơ ngác, ông muốn cậu hiểu rõ thế giới này tàn ác để trưởng thành hơn.

“Sẽ chết ư, Hải quân? Đó là người xấu sao? Họ không phải Thiên Long Nhân tại sao lại muốn giết chúng ta chứ” None hỏi rất nhiều câu hỏi ngớ ngẩn, thậm chí vô cùng ngây thơ, thế nhưng Nephys lại không cho là thế, ông nghĩ rằng cậu bé đang hiểu ra thế giới này tàn khốc.

“Hải quân có lẽ cũng là người xấu” Nephys hơi suy nghĩ sau đó nói ra, ông ra biển nhiều năm chắc chắn hiểu được rất nhiều điều, tuy nói hải quân đại biểu chính nghĩa nhưng cũng không phải tất cả.

Quy tắc ngầm, bắt chẹt, buôn lậu, hải quân cũng có rất nhiều thứ xấu xa, bỉ ổi ở trong đó. Thế nhưng, ông không nghĩ rằng 1 câu nói của mình sẽ gây nên hậu quả sau này như thế nào.

“Được rồi, đi thôi None, đây là bài học cuối cùng ta sẽ dạy cho cháu, thế giới này là một lồng giam kín, cái lồng dành cho những kẻ như Thiên Long Nhân chơi đùa” Nephys kéo tay None chạy đi, hai người nấp sau những tấm gỗ lớn mạn thuyền mà từ từ chạy.

Ở phía khác, gã nhạc công piano Maso.Bitcher cũng lấy một con thuyền từ từ chèo ra xa khỏi chiếc thuyền này.

“Này mày đang làm gì vậy, Maso, con thuyền nhỏ ấy không thể nào trốn thoát được, mau lên đây” Walter thấy vậy lo lắng hô gã ta quay lại nhưng bị đáp lại bằng một nụ cười khinh bỉ.

“Quay lại để mà chết à một lũ ngu, một đám nô lệ bị chủ nhân thuần phục như chó hấp hối ngu ngốc ha ha ha” Maso ác liệt chửi lại một câu làm những người trên tàu bỗng nhiên sững sờ không biết làm sao cả.

“A a đừng mồm thối thế chứ cái thằng họ Bitcher này, mày không phải là bị choáng rượu chứ thằng ngu, mày cũng là nô lệ đấy” Walter nóng tính vũ phu bực mình chửi lại, thế nhưng chỉ vẫn bị Maso cười khinh miệt.

“Ha ha một thằng bã chó, mày động não suy nghĩ chút đi xem nào, mới chỉ có 2 ngày thôi mà hải quân đã tìm đến, họ cũng đâu có phép bổ trợ dịch chuyển mà cứ cắm mắt là bay đến được chứ” Maso cười vang lên từ từ bóc lột ra đằng sau khuôn mặt mập mạp kia là tính cách bẩn thỉu cỡ nào.

“ Thì ra cậu là kẻ phản bội đã mật báo cho hải quân sao, Maso.Bitcher” Rober chậm rãi đi đến bên cạnh Walter chỉ rõ hành động của nghệ sĩ piano.

“Mày! Lại là do mày, thằng chó này, tại sao chứ, khó khăn lắm mới thoát được sao mày lại làm thế, có lợi ích gì ở đây nữa, mày chán sống rồi sao?” Walter máu nóng lên não, ầm ĩ chửi rủa.

“Ra là vậy, tôi đã hiểu, cậu muốn dùng tình báo để đổi lấy cơ hội sống sao, Maso. Bitcher” So với Walter, Rober đầu óc rất tính táo mà từ từ phân tích, gã ta từ từ làm sáng tỏ âm mưu của Maso, nhưng tất cả đều đã muộn.

“Quả nhiên, Rober mày rất thông mình, may mắn tao vẫn làm lén lút, luôn chú ý đến mày, còn mày Walter, mày chỉ là một thằng mãng phu ngu ngốc, con tàu chậm rì rì này thì có thể làm sao chạy được chứ, không kể đến còn phải vượt qua vành đai tĩnh lặng để trở về Tây hải, mày nghĩ chúng ta có cơ hội sống sao?, đạn dược đều bị tao vứt bỏ xuống biển, để xem chúng mày chạy thoát như thế nào” Maso cũng rất tán thưởng Rober thế nhưng gã vẫn cảm thấy mình là người chiến thắng cuối cùng mà cười lớn.

“Cậu quả thật suy nghĩ rất chính xác thế nhưng lại quên mất một điều đáng tiếc, cậu nên nhớ rõ thân phận của mình Maso.Bitcher, cậu là nô lệ của Thiên Long Nhân, làm sao mà chúng tha thứ cho kẻ phản bội chạy trốn được chứ, cậu cũng không còn gì đem ra bàn điều kiện ai sẽ quan tâm là kẻ báo thông tin, cậu sẽ cùng kết cục với chúng tôi, đó là chết” Rober hơi chỉnh lại bộ vest của mình cúi người tiễn chào.

“Phía bên kia có kẻ chạy trốn, mau bắn hắn đừng để hắn ta thoát được” Trên chiến hạm hải quân một tên mặc âu phục trắng, trên cổ đeo khăn quàng màu xanh nói với binh sĩ bên cạnh.

“Đã rõ, chỉ huy” Tên lính hải quân không chần chờ mà giơ súng lên nã một viên đạn xuống.

“Pằnggg”

Tiếng súng vang lên, viên đạn bay vào ngay cổ Maso, hắn không kịp lên tiếng thì ngay lập tức chết tại chỗ.

“Đã nói rồi mà, tạm biệt Maso.Bitcher, chúng ta rất nhanh sẽ gặp nhau” Rober hơi lắc đầu một cái, trong miệng thì thầm.

“Ha ha ha, bắn hay lắm bắn chết tên đểu càng này luôn khà khà” Walter thì cười to vài tiếng, có thể kéo theo tên phản bội kia chết chung gã đã mạn nguyện.

Ngay một lúc trước đó, bên trên tàu, cảnh Maso phản bội bị chính mắt None cùng Nephys trông thấy, cậu bé trừng mắt lớn không thể tin được.

“Tại sao lại như vậy, ông Nephys, chú ấy cùng ăn uống, cùng trốn thoát với chúng ta mà, tại sao lại phản bội chứ” None không thể tin vào tai mình, cậu quay sang nhìn Nephys như mong muốn ông ấy nói mình chỉ nghe lầm.

“Đây là thế giới của những người trưởng thành None à, cháu nên nhớ không nên tin vào một người mà trước tiên hãy suy nghĩ họ có thể lừa gạt mình hay không” Nephys khi nghe thấy Maso lời phản bội cũng chẳng hề quan tâm gì cả, ông hoà ái nhìn cậu bé như đang giảng giải dạy bảo.

Tiếp theo, một màn Maso bị giết trước mặt None càng làm cậu ghê sợ hơn nữa.

“Oẹ, oẹ , tại sao, tại sao chứ, ông ấy đã phản bội mà vẫn bị giết” None nôn mửa ra vài bãi ghê sợ hình ảnh trước mắt mình.

“Kẻ giả dối cuối cùng cũng sẽ gặp kẻ giả dối khác, None cháu nên nhớ kĩ, không ai là sẽ không gặp sai lầm cả” Nephys âm thanh dần nhỏ lại trong tiếng những viên đạn pháo kia.

Bạn đang đọc Hải Tặc Kiếp Sống, Được Cứu Thoát Tao Muốn Làm Nô Lệ Nghịch Tập sáng tác bởi ThayGiaoMap
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThayGiaoMap
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.