Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3: Cuộc Gặp Mặt Tình Cờ Trong Hẻm Nhỏ.

Tiểu thuyết gốc · 1888 chữ

Nhưng.

Kể cả thế.

Cô bé có lí do để không lùi bước!

“Xin hãy trả cái bóp lại cho tôi. Làm ơn đấy, nó là một vật vô cùng quan trọng!”

“Không thì sao? Mày sẽ làm gì? Khóc lóc cầu xin à?” Khước từ lời khẩn khoản của Cana, lũ du côn cười ha hả vào mặt cô bé.

Mắt thấy biểu cảm trên khuôn mặt non nớt nọ dần biến căng lên, tiếng cười của chúng càng to hơn, tràng cười nối tiếp tràng cười: “Ối tức lên rồi kìa, sợ quá sợ quá! Ha ha ha ha. . .”

“Tôi nói là trả nó lại đây!”

Sợi chỉ đã đứt, cùng với tiếng hét đầy phẫn uất, Cana lao thẳng vào lũ du côn, Haku theo sát phía sau.

. . .

Không có gì bất ngờ xảy ra, cả hai bị dần cho te tua một trận.

Cách biệt quá rõ ràng.

“Mày hiểu rồi chứ? Cái bóp bị mất không phải là vì bọn tao ăn trộm.” Tên móc túi nhìn xuống Cana đang nằm sõng soài dưới đất, nói: “Mà là lỗi của mày vì không biết giữ kĩ đồ.”

“Đi thôi anh em, nay ta làm một bữa no nê!”

Nói xong, tên móc túi xoay gót rời đi, nhưng chợt khựng lại, ngoái đầu lại nhìn mới thấy, chân của hắn bị một bàn tay nhỏ bé níu lại.

“Mày.”

Với vẻ tức giận, tên móc túi quay phắt lại, đạp lia lịa xuống đầu Cana, làm trán cô bé đập đất chảy cả máu. Rồi hai tên đồng bọn còn lại cũng tham gia, chúng đá chít chát vào mặt cô bé, trận bạo hành cứ thế trút xuống cơ thể đang co rúm.

“Tao đã nương tay vì mày còn bé nhưng sao mày lì quá vậy!? Này thì bóp! Này thì níu!”

Dưới nền đất lạnh lẽo, trên khuôn mặt nhăn nhó chịu đau, Cana tha thiết mong mỏi ai đó hãy tới giải thoát cô bé khỏi tình cảnh này.

Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập cõi lòng Cana, nước mắt cô bé trào ra. Vì cả những cơn đau thể xác đang ập đến liên tục, vì cả nỗi khiếp sợ không thể gặp được cha.

Đúng lúc này. . .

“Dừng ở đó được rồi.”

Một giọng nói làm rung chuyển thế giới bất ngờ cất lên, cắt qua bầu không khí căng thẳng bao trùm con hẻm, trấn áp tiếng mắng chửi tục tĩu của đám du côn lẫn tiếng thở gấp gáp của Cana.

Khoảnh khắc này, phải chăng là thời gian bị đóng băng?

Một thanh niên xuất hiện nơi đầu hẻm.

Thân thể cao ráo hiên ngang, mái tóc cam nhạt dài tới thắt lưng được buộc thành hai cái đuôi ngựa trên đầu. Dưới mái tóc vô cùng nổi bật ấy là đôi mắt xanh có thần sáng ngời ngợi. Nét mặt nghiêm nghị, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết là nhân vật tầm cỡ.

Trang phục tương đối cầu kỳ, gồm một bộ đồ xanh đậm, một đôi ủng đen, kèm một chiếc áo choàng pháp thuật trắng được thiết kế khác lạ khoác bên ngoài.

Người thanh niên đó không phải ai xa lạ, chính là God Serena.

“Dù sự tình có thế nào đi chăng nữa thì ba thằng con trai cùng hội đồng ăn hiếp một bé gái nhỏ tuổi hơn không phải chuyện hay ho gì đâu. Bây giờ trước khi ta nổi nóng, biết điều mà dừng lại đi.”

Âm thanh tựa như chiếc búa phán xét, chứa đầy quyền lực và sức mạnh, mang đến cảm giác áp đảo khiến người nghe phải vâng lời.

Ngặt nỗi . . .

“Ngậm mẹ mồm vào!”

“Bớt lo chuyện bao đồng đi thằng chó tóc dài!”

“Mày là cái thá gì mà đòi ra lệnh cho bọn tao? Lại còn cái giọng trịnh thượng đấy nữa!? Muốn chết à!”

Nghé con điếc không sợ súng.

Bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của God Serena, lũ du côn đồng loạt chửi bới om sòm, câu nào câu nấy đều cực kỳ thô tục, phản ánh bản chất vô học của chúng.

“Muốn chết . . . phải là chúng mày mới đúng.” God Serena lạnh lùng nói, vươn tay về phía lũ du côn.

Như thể cơ thể phải gánh thêm trăm cân chì, lũ du côn dồn dập bị ép cho nằm bẹp dí xuống đất, không thể cử động dù chỉ một ngón tay.

“Pháp thuật.” Cana buột miệng, tuy không có ánh sáng lan toả hay năng lượng bùng nổ như những gì cô bé thường được nghe kể nhưng đây là từ ngữ duy nhất thích hợp để lý giải hiện tượng vừa rồi.

Lũ du côn đã được giải quyết, trong hẻm chỉ còn lại God Serena cùng Cana và Haku.

Nghĩ rằng trước hết phải cảm ơn người ta, Cana đang cố nén đau để ngồi dậy thì . . .

“Khoan hãy cử động. Đầu của nhóc đang chảy máu đấy.” God Serena nhắc nhở, vẻ lạnh lùng khi nãy giờ chỉ còn sót lại sự dịu dàng ấm áp, hắn nhanh nhảu tiến lại gần Cana, vừa đỡ dậy, vừa xem xét thương tích của cả hai.

“Cảm ơn anh đã giúp em.”

“Gâu gâu!”

“Không cần phải khách sáo. Đây đều là chuyện nên làm.”

Sau khi tạm thời xử lý thương tích của cả hai bằng băng gạc, God Serena dùng khăn lau đi vết bẩn trên mặt Cana, khoảnh khắc đó, hắn sững sờ.

Gương mặt này . . . sao quen thế nhỉ?

“Tên em là gì?” Im lặng hai giây, God Serena chủ động hỏi để chứng thực suy đoán trong lòng.

“Em tên là Cana, Cana Alberona. Còn cậu bạn này là Haku.”

Quả nhiên!

Không ngờ lại gặp người quen ở đây. Thế giới này nhỏ bé thật.

Cana chính là con gái của Gildarts và Cornelia. Khi còn rất nhỏ, cô đã đến Fairy Tail sau cái chết của mẹ để tìm lại cha mình.

Tuy nhiên, Gildarts đã không nhận ra cô và thậm chí rất ít chú ý tới cô ngay cả khi ở trong hội. Cana đã gia nhập Fairy Tail với hy vọng một ngày nào đó đủ can đảm để nói cho Gildarts biết sự thật.

Thời gian dần trôi, càng ngày Cana càng thấy khó khăn hơn để tiết lộ sự thật, cuối cùng cô quyết định sẽ kể cho cha cô sự thật một khi cô trở thành pháp sư cấp S.

Phần còn lại đã là lịch sử mà mọi người đều biết.

Nhìn vào cô bé trước mắt, đầu óc God Serena không khỏi liên tưởng đến thân hình đồng hồ cát có lồi có lõm nóng bỏng mắt nọ.

STOP!

Tỉnh táo lại! Cana lúc này mới chỉ là con nít thôi thằng cặn bã xã hội!

Trong đầu God Serena, thiên thần tí hon đánh cho ác quỷ tí hon nổ đom đóm mắt, tìm không thấy đường về.

Gạt bỏ mấy cái suy nghĩ dơ bẩn trong tâm trí, God Serena hỏi Cana: “Cha mẹ em đâu? Sao lại ở chỗ này.”

Nghe thấy câu hỏi của God Serena, Cana có chút buồn rầu, nhưng vẫn trả lời, hỏi gì đáp nấy.

God Serena đương nhiên biết rõ câu trả lời của mấy câu hỏi mình đưa ra, nhưng cứ thử nghĩ xem. Một người lạ mặt đột nhiên xuất hiện cứu mình lại còn biết hết mọi thứ về mình, vậy thì kẻ đó không phải bám đuôi thì cũng không thoát khỏi hai chữ khả nghi!

Đám chuyển sinh, xuyên không biết trước diễn biến mà làm trước khi nói, nói trước khi nghĩ đều là lũ ngu cả. God Serena tự tin nhận mình không phải hạng người như thế.

Hắn xử sự cẩn thận, không để sơ sót nào xảy ra . . .

Chắc thế.

“Nói tóm lại, em muốn tìm ba nên mới ra ngoài sao?”

“Vâng. Trong di thư của mẹ có nói cha là pháp sư Fairy Tail, em bây giờ đang đi tìm ông ấy, anh cũng là pháp sư phải không? Anh có phải là pháp sư Fairy Tail không?” Cana hiếu kì hỏi.

“À không, anh là pháp sư thuộc Hội Đồng, trước mắt chưa có ý định rời đi gia nhập hội pháp sư. Dù sao công việc tốt, chức cao, lương nhiều. Có điều Fairy Tail đúng thật là rất nổi tiếng.”

Nổi tiếng về độ phá hoại không gì sánh bằng, nhất là tên Gildarts! Hại ta nói giúp khô cả mồm mới thoát tội.

Hiện tại đã thế này, tương lai thêm Natsu, Gray, Elfman, Loki. . . không biết còn thế nào nữa.

Thoáng oán thầm một tẹo, God Serena hỏi tiếp: “Em biết Fairy Tail ở đâu không?l

“Em biết, nó ở thị trấn Magnolia.”

“Trùng hợp nhỉ, điểm đến kế tiếp của anh cũng là Magnolia. Hay là chúng ta cùng nhau tới đó nhé?” God Serena nói dối không chớp mắt, dè dặt đề nghị.

Đúng là trong nguyên tác Cana đã đến được Fairy Tail, nhưng toàn bộ quá trình đều là offscreen.

Dù nhớ được toàn bộ nội dung trong nguyên tác nhưng God Serena chưa bao giờ đặt trọn niềm tin vào đó. Đây là thế giới thật, người sống sờ sờ, không phải một cuốn truyện giả tưởng đã được sắp xếp hết từ trước.

Cộng thêm biến cố bị móc túi vừa mới xảy ra với Cana khiến God Serena không yên tâm để cô bé đi một mình tới Fairy Tail, đương nhiên cũng là vì tinh thần chính nghĩa rực cháy trong hắn nữa.

Mỗi ngày làm một điều tốt, lấy việc giúp người làm niềm vui.

“Oa, anh cũng tới Magnolia sao? Tuyệt quá, vậy chúng ta cùng đi đi!” Chẳng có lí do gì để từ chối người đã giúp mình, Cana cao hứng đồng ý, Haku bên cạnh cũng hưởng ứng nhiệt liệt.

Nhận được sự đồng ý của Cana, God Serena lại không hề vui mừng tí nào, trái lại rơi vào trầm mặc, phiền muộn trong mắt tăng thêm mấy phân.

Không phải chứ? Trẻ em bây giờ đều cả tin thế này? Ngộ nhỡ ta với mấy tên kia là cùng một giuộc, diễn trò anh hùng cứu hài tử để dễ bề lùa nạn nhân khiến họ ngây ngốc bước vào tròng thì sao? Hỏng! Quá hỏng! Có thời gian nhất định phải tới cung điện Mercurius kiến nghị Toma tăng cường trị an lẫn giáo dục một phen, bằng không để đám sói già cô đơn có cơ hội hoành hành thì hậu quả khôn lường!

“Phải rồi, em còn chưa biết tên anh là gì?” Câu hỏi đột nhiên của Cana cắt đứt mạch suy tư vớ vẩn của God Serena.

“Ừ ha, em nhắc anh mới nhớ đấy. Vậy anh xin phép tự giới thiệu.” Bản tính màu mè bỗng nhiên trỗi dậy, God Serena ra vẻ phấn chấn chỉ tay lên trời tạo dáng: “Tên anh là Serena, anh không có họ nên cứ gọi Serena là được rồi. Ngoài ra còn là Thập Thánh Pháp Sư, ACE của Hội Đồng! Hân hạnh được làm quen!”

“Hân hạnh được làm quen!”

Bạn đang đọc Fairy Tail: Bát Long Cuồng Tưởng Khúc sáng tác bởi yy83128495
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy83128495
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.