Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Tiểu Sâu Rượu Gặp Rắc Rối.

Tiểu thuyết gốc · 2121 chữ

Đối với nhiều người, đặc biệt là trẻ em, việc phải thức dậy vào buổi sáng không khác gì một cực hình.

Đã 10 giờ sáng, mặt trời chuẩn bị đăng đỉnh tới nơi rồi nhưng cô bé tên Cana vẫn chưa hề có dấu hiệu tỉnh giấc.

Đột nhiên, cơ thể Cana bị ai đó lay động. Cô bé lờ đi bằng cách trở mình trong khi mắt vẫn còn đang nhắm chặt.

“Yên nào Haku, tớ muốn ngủ thêm.”

Mặc cho những trận lay động ngày càng mạnh hơn, Cana từ chối tỉnh dậy. Thế rồi, một cảm giác mềm ướt bất ngờ truyền đến má cô bé một cách liên tục. Lần này, Cana rốt cuộc không thể tiếp tục yên giấc của cô bé được nữa.

“Rồi rồi, dậy rồi nè, đừng có liếm nữa.” Càu nhàu bằng một giọng uể oải, Cana chậm rãi ngồi dậy, cô bé đưa một tay lên dụi mắt, tay còn lại đưa ra vuốt ve đầu của thứ đã gọi cô dậy.

Có lẽ bởi vì ngủ nhiều hoặc cũng có thể là vì nguyên do khác mà trông Cana cực kỳ bơ phờ, môi cô bé biến thành chữ V ngược trong khi vai thì rũ xuống.

Cô bé tên Cana này có tên đầy đủ là Cana Alberona, năm nay 6 tuổi. Cặp mắt to tròn và mái tóc nâu sẫm, khuôn mặt xinh xắn lanh lợi, cô bé kế thừa hoàn hảo tất cả những điểm sáng nhất từ người mẹ đã khuất của mình.

Song thiếu đi mẹ không phải là lí do khiến Cana ngủ quên trời quên đất thế này.

Vài tháng trước, mẹ cô bé qua đời bởi một căn bệnh lạ.

Trong di thư, mẹ cô đã nói với cô rằng, hãy đến sống với cha.

Nhiều năm trước, mẹ của Cana đã gặp và phải lòng với Gildarts Clive, một pháp sư Fairy Tail và đồng thời cũng là người sau này trở thành cha cô. Mối tình giữa cả hai sớm nở và tiến tới hôn nhân. Tuy nhiên, cha cô lại quá mải mê với công việc tới nỗi bỏ quên người vợ của mình. Kết quả là mẹ cô bé đã bỏ đi mà không hề hay biết, tại thời điểm đó, bà ấy đang mang thai.

Đó là lần đầu tiên Cana biết rằng cô bé có một người cha.

Thể theo nguyện vọng của mẹ, không muốn bị cô đơn, mong muốn được gặp cha. Liên tiếp ba động lực trên đã thúc đẩy Cana tìm đường đến Fairy Tail.

“Ọc ọc ọc.”

Thứ vừa phát ra âm thanh kém duyên thế kia là cái bụng của Cana. Đã ba ngày rồi cô bé không có gì bỏ bụng. Cũng không hẳn là Cana không có tiền, ngược lại, cô bé được thừa kế số tài sản mẹ cô để lại, dù không nhiều, phần lớn trong số đó đã được dùng để điều trị cho căn bệnh lạ mà mẹ cô mắc phải.

Theo như những gì đã và được biết, nhà cô bé cách hội quán Fairy Tail rất xa. Muốn đến được đó thì hiển nhiên, tiền là không thể thiếu.

Ban đầu, trước khi nhận ra là phải tiết kiệm cho lộ phí, Cana đã lỡ tiêu mất một khoản kha khá. Vì thế, để bù đắp, cô bé đã không chi một cắc vào nhà trọ và chỉ ăn khi không thể nào nhịn thêm được nữa.

Hoàn toàn sống nhờ vào lòng hảo tâm của người lạ.

Nếu may mắn thì cô bé sẽ được trú tạm trong nhà, có khi còn được ăn một bữa. Nếu không thì có lúc chỉ là trú dưới mái hiên của một ngôi nhà nào đó hoặc là giống như bây giờ, ngủ chuồng ngựa.

Ừm, không nhầm đâu, cô bé đang ở trong chuồng ngựa đấy.

Chuồng. Ngựa.

“Đói quá đi mất.” Cana ôm bụng than thở.

Dựa theo những gì đọc được trong sách, con người có thể sống mà không ăn trong ba mươi ngày và không uống nước trong một tuần. Nhưng xem ra với một đứa trẻ, giới hạn này đến sớm hơn nhiều.

Đầu hàng trước cơn đói bụng, Cana nói với Haku - người bạn đồng hành của cô: “Hôm nay chúng ta ăn đi.”

“Gâu gâu.” Haku cất tiếng sủa hạnh phúc, nó cũng đói lắm rồi.

Sau khi giải quyết chỗ rơm dính trên tóc và quần áo, Cana súc miệng, rửa mặt qua loa rồi mở cửa chuồng ngựa, đón chào một ngày mới.

Ngày hôm nay là một ngày tươi sáng, trời thu nên nắng rất dịu, gió mát từ từ thổi qua khuôn mặt vừa rửa, tạo ra một loại cảm giác sảng khoái khó tả.

“Ăn gì giờ nhỉ? Lúc nào cũng bánh mì nên tớ ngán lắm rồi, nhưng nếu không ăn bánh mì thì cũng không biết ăn gì cả. Mấy cái khác vừa không no bằng vừa không rẻ bằng bánh mì. . . Ối.”

Đi được nửa đường, Cana bỗng va phải một người.

Đó là một cậu trai cao to đến mức cô bé phải ngước lên nhìn. Va phải một người như vậy, ngã ngửa ra đường là kết cục không thể tránh khỏi.

Phía đối diện, cậu trai kia chỉ hơi nghiêng chân là đã có thể đứng vững, sau đó cậu ta tiến lại gần Cana đang lồm cồm đứng dậy, chìa tay: “Nhóc không sao chứ.”

Cana không nghĩ tới một người ăn mặc như du côn, mặt mũi thì bặm trợn như cậu trai trước mắt sẽ chủ động xin lỗi, không khỏi sửng sốt một chút, trước đây gặp phải chuyện như này đều toàn bị phía đối diện mắng là đồ không biết nhìn đường.

Thầm nghĩ là không nên trông mặt mà bắt hình dong, Cana nắm lấy tay của cậu trai, mượn lực đứng dậy, lễ phép trả lời: “Em không sao, thực sự xin lỗi.”

“Không có gì, không có gì.”

Vấn đề nhỏ nhặt được giải quyết êm đẹp, không còn gì níu chân, hai người mỗi người một ngả đi qua nhau.

. . .

“Bác ơi, cho cháu cái này.” Chỉ vào một cái bánh mì đang được trưng trong tủ kính của một cửa hàng, Cana nói với người chủ tiệm.

“Của cháu 5 Jewelry.” Người chủ tiệm cho chiếc bánh vào giấy gói rồi đưa cho Cana.

Cana tiếp lấy cái bánh sau đó đưa tay trái vào chiếc túi bên phải hông. Lục lọi vài giây, hai hàng lông mày của Cana nhíu lại, vài giây nữa trôi qua, cô bé bắt đầu hoang mang.

“Bóp! Bóp đâu rồi.” Cana vội vàng mở toang cái túi ra nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy cái bóp.

Cơn hoảng loạn ập đến, trong lúc nhất thời, đầu óc Cana hoàn toàn trống rỗng.

Cô bé không biết kiếm tiền, số tiền trong cái bóp đó là chỗ dựa duy nhất của Cana để tìm cha.

Cana muốn oà khóc nhưng rồi cô bé cố nén lại. Khóc lóc không giải quyết được gì, đấy là điều mà mẹ đã dạy cho cô bé và bài học đấy cũng đã được cuộc sống bụi đời khắc càng thêm sâu hơn vào trong tâm khảm. Vậy nên, Cana trả lại chiếc bánh mì cho người chủ tiệm kèm theo một lời xin lỗi rồi hối hả chạy đi.

Đôn đáo băng qua những toà nhà, nẻo đường, Cana cố nhớ lại thật chi tiết những chỗ mà mình đã đi qua trong khi tìm kiếm khắp nơi.

Nghiệt ngã thay, mọi cố gắng đều dẫn đến con số 0. Bất kể có lục tung cả bộ nhớ lên, Cana vẫn không thể nhớ ra mình đã làm rơi bóp ở đâu.

Khi cuộc tìm kiếm trong vô vọng này sắp sửa bẻ gãy ý chí của Cana, Haku đột nhiên đưa mũi sát lại gần mặt đất, lỗ mũi phập phồng liên hồi.

“Chẳng lẽ cậu đánh hơi thấy cái bóp của tớ sao?”

“Cố lên Haku, nhờ cả vào cậu đấy!” Ngọn đèn hi vọng tưởng chừng sắp tắt trong Cana vụt sáng trở lại, cô bé đứng yên một bên mong chờ nhìn Haku, nội tâm âm thầm cổ vũ cho chú chó.

Đánh hơi được một lúc, Haku ngẩng đầu dậy, sủa hai tiếng dứt khoát về một hướng, ra dấu cho Cana đuổi theo rồi chạy vèo đi.

“Giỏi lắm Haku!” Cana vui mừng kêu lên, lập tức nối gót theo sau.

Theo chân Haku, Cana đi đến một con hẻm nhỏ đằng sau con đường chính.

Ở đó, cô bé nhìn thấy ba thằng con trai. Bọn họ đều mặc đồ giật gấu vá vai, một trong số đó khá khẩm hơn phần còn lại, ấn tượng đầu tiên là du côn, ấn tượng thứ hai là . . .

“A! Là cái anh lúc nãy đây mà!” Cana chỉ tay vào một người, hét toáng lên: “Được lắm! Cứ tưởng anh là bề ngoài du côn bên trong tử tế, không ngờ lại là một tên móc túi!”

Mặc dù không có bằng chứng cụ thể nhưng Cana có thể khẳng định người trước mắt là thủ phạm.

Cái mũi của Haku chưa sai bao giờ!

Vấp phải sự xuất hiện ngoài ý muốn của Cana, tên du côn không mảy may dao động, hắn tỏ vẻ bất ngờ, khó hiểu: “Ô, là em gái lúc trước đây mà, ý em là gì khi bảo anh móc túi em?”

“Đừng có giả vờ, lúc ta đụng nhau anh đã nhân cơ hội thó mất cái bóp của tôi đúng không!?”

“Làm gì có! Nghèo có sạch rách cho thơm, nghe câu đó bao giờ chưa!? Dù cuộc sống đúng là khó khăn thật đấy, nhưng bọn anh sống rất liêm khiết, xưa nay chưa từng ăn cắp của ai bao giờ!”

“Nhưng-“

“Nếu em vẫn khăng khăng khẳng định anh là kẻ móc túi em vậy thì chứng minh đi!”

Tên du côn lời lẽ đanh thép, Cana cứng họng. Cô bé không biết nên làm hay nói gì tiếp theo, đúng như tên đó nói, cô không có gì để chứng minh cả.

Cũng chẳng thể trách Cana, cô bé chỉ là chú chim non buộc phải rời tổ, còn chưa va chạm đủ nhiều, trí tuệ còn chưa phát triển đầy đủ, gặp tình huống kiểu này không biết xử lý thế nào âu cũng là điều dễ hiểu.

Đầu óc Cana quay mòng mòng, không chú ý tới mấy tên du côn đang trộm cười đắc ý.

Đúng lúc này, trong lúc sự chú ý của ba tên du côn đều đang đặt hết lên Cana, Haku bất ngờ đi đến đằng sau một tên đang ngồi xổm gần tường, một mùi hương quen thuộc chui vào mũi nó, theo bản năng, Haku. . .

“Á!” Tên ngồi xổm bỗng nhảy cẫng lên, cả ba người còn lại trong hẻm nhanh chóng bị thu hút bởi tiếng kêu của hắn. Nhìn kĩ, họ phát hiện cẳng chân hắn lúc này xuất hiện một cục bông tròn màu trắng.

“Haku!”

“Con chó này từ đâu chui ra vậy?”

“Giờ là lúc quan tâm đến chuyện đó à!?” Tên bị cắn tức tối thét lên với đồng bọn, cơn đau khiến hắn nhảy lò cò tại chỗ mấy lần.

“Con chó chết tiệt!”

Tên đó gỡ Haku ra, túm lấy cái cổ của nó và quẳng mạnh đi. Cũng may là Cana nhanh tay lẹ mắt tiếp được nên Haku mới không làm sao.

Cùng lúc đó, một vật thể màu hồng nhạt bỗng rơi ra từ bộ đồ không mấy lành lặn của tên bị cắn.

Bộp.

A!

Tiếng ồn ào náo động trong hẻm im bặt đi.

Lập tức nhận ra vật thể đó là gì, Cana phản ứng trước tiên: “Đó là cái bóp của tôi mà! Mấy người -“

“Haizzzzzzz.” Trước khi Cana hoàn thành câu nói, tên móc túi ngắt lời bằng một tiếng thở dài rồi thản nhiên thừa nhận: “Chuyện đã đến mức này rồi thì khỏi giấu diếm nữa. Đúng! Tao là người đã móc túi mày đấy! Rồi sao? Mày tính làm gì?”

Sự thật mất lòng, đúng như hắn nói, Cana có thể làm gì ba thằng con trai vừa lớn tuổi hơn vừa cao to hơn cô bé? Bị thua thiệt về nhân số, tuổi tác, chiều cao, thể trạng, đấy là còn chưa kể đến cơn đói bụng vẫn còn đang cồn cào nãy giờ.

Không có cửa.

P/s: Thiếu ngủ viết truyện rất khó.

Bạn đang đọc Fairy Tail: Bát Long Cuồng Tưởng Khúc sáng tác bởi yy83128495
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy83128495
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.