Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4: Hình Tượng Mới Là Nguyên Nhân Chính.

Tiểu thuyết gốc · 2039 chữ

Đám du côn sợ tới nỗi không dám phát ra dù chỉ một âm thanh, bọn chúng chẳng cần phải được học hành tới nơi tới chốn để biết rằng không nên chọc giận pháp sư.

Pháp sư, đó là sự tồn tại có thể thoát khỏi mọi ràng buộc của định luật, có khả năng biến điều không thể thành có thể, là những kẻ gần nhất với thần.

Nhìn God Serena vui vẻ với Cana và Haku, đám du côn thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra thằng pháp sư đã quên chúng rồi, giờ chỉ việc đợi thằng đó biến khỏi đây là bọn chúng sẽ được tự do.

“Giờ đến lượt chúng mày.”

Hắn chửa có quên!

Cộp . . . cộp . . . cộp . . . cộp . . .

Tiếng bước chân ngày một rõ khuếch đại nỗi sợ trong lòng đám du côn, chúng cúi gằm mặt xuống đất, trốn tránh ánh mắt đang tới gần.

Đột nhiên, áp lực đang bao trùm cơ thể đám du côn biến mất, nhưng bọn chúng không dám nhúc nhích dù chỉ một milimet, cả người cứng đờ tại chỗ như tượng đá.

Cho tới khi giọng nói của God Serena truyền tới: “Dậy và quỳ xuống.”

Đám du côn ngoan ngoãn làm theo.

Khí thế hùng hổ ban đầu giờ đã tan biến, đám du côn thậm chí còn nghe được cả tiếng máu rút khỏi cơ thể mình. Chúng co rúm người tạ tội, cố sống cố chết bấu víu vào lòng thương hại của God Serena.

“X-xin lỗi ngài pháp sư, tất cả là tại bọn em láo lếu! Xin ngài rộng lượng tha thứ!”

Không có lời đáp lại. Sự im lặng nuốt chửng con hẻm, bầu không khí ngột ngạt không giải thích nổi cứ thế dâng cao. Theo thời gian dần trôi, nỗi lo lắng, sợ hãi trong đám du côn lớn dần.

Không lâu sau, God Serena mở miệng: “Tại sao lại làm mấy chuyện dơ bẩn này?”

Đối mặt với lời chất vấn của God Serena, lũ du côn nhất thời câm nín, nỗi sợ đã làm tê liệt khả năng giao tiếp của bọn chúng.

“Trả lời!”

Bị thúc giục, lúc này lũ du côn mới vội vàng lên tiếng: “D-d-dạ là vì tiền ạ. Chẳng có nơi nào chịu nhận tụi em, nếu không ăn trộm ăn cắp thì tụi em sẽ chết đói mất!”

“Cha mẹ chúng mày đâu?”

“Họ đã bỏ rơi tụi em. . .”

Lại im lặng, lũ du côn ghét cái sự im lặng này, chúng không thể chịu được cái áp lực mà nó đem lại. Nhưng thật may là lần im lặng này không kéo dài lâu.

“Thật không?” God Serena nheo mắt, gằn ra một giọng đáng sợ.

“Thật ạ!” Lũ du côn chém đinh chặt sắt trả lời.

Thông thường, sẽ chẳng có ai thèm tin vào lời của ba đứa đầu đường xó chợ chẳng ra đâu vào đâu. Giữa lúc cả bọn đã sẵn sàng tinh thần bị đập cho một trận thừa sống thiếu chết thì. . .

“Hiểu rồi.” Cất tiếng bằng một tông giọng mềm mỏng hơn rất nhiều, God Serena quỳ một chân xuống, hắn lấy ra từ trong túi áo một chiếc thẻ và đặt nó vào tay thằng nhóc móc túi đầu đàn: “Cầm lấy thứ này đến phân bộ của Hội Đồng và kể rõ tình hình của mấy nhóc rồi họ sẽ giúp đỡ.”

“Chúng ta đi thôi.” God Serena đứng dậy xoay lưng lại, rảo bước ra khỏi con hẻm cùng với Cana và Haku.

Trong trạng thái ngơ ngác, lũ du côn nhìn thấy một nụ cười.

Một nụ cười sáng chói.

“Đừng phản bội lòng tin của ta đấy.”

. . .

Anh cứ thế mà tin mấy người đó sao?” Đang đi trên đường, Cana đột nhiên hỏi.

“Có vấn đề gì sao?” God Serena hỏi ngược lại.

“Họ có thể bịa chuyện để lừa gạt anh đó, sau khi anh thả họ đi rồi thì họ sẽ lại chứng nào tật nấy đi làm chuyện xấu và rồi sẽ có thêm nhiều người như em nữa cho mà xem.”

“Em nói không sai, nhưng đã làm người lớn thì phải biết đặt niềm tin vào trẻ em chứ. Còn bé mà đa nghi quá là không tốt đâu.”

Câu trả lời này hiển nhiên không làm Cana hài lòng, cô bé tức giận la: “Bộ người lớn cả tin thì tốt chắc!”

God Serena mỉm cười nhìn Cana đang phồng má như một chú sóc, hắn biết cô bé là vì lo lắng lòng tốt của hắn bị lợi dụng nên mới nói vậy, sắp xếp từ ngữ trong lòng một hồi, hắn nói: “Xã hội này quá nhiều màu đen, nhiều người có thể vì mục đích cá nhân mà nói những lời dối trá hoặc tổn thương lẫn nhau một cách dễ dàng. Anh không muốn trở thành người như vậy, cũng không muốn vì ham muốn cá nhân hay hoàn cảnh mà rơi vào ác tính. Bất kể mọi chuyện có thế nào, anh cũng muốn tin tưởng vào lời nói của người khác, giúp đỡ những người yếu thế.”

“Nhưng sống như vậy chẳng phải sẽ nhận về toàn thiệt thòi hay sao?”

“Anh không phản đối.”

Nghe những lời đó xong, đôi mắt nâu của Cana mở lớn nhìn God Serena.

Người ta vẫn hay nói suy nghĩ của con gái thường chín chắn hơn nhiều so với độ tuổi. Với người đã mất mẹ và phải nếm trải kiếp sống bụi đời từ sớm như Cana, điều này còn đúng hơn gấp bội. Cô bé tự hỏi cần có quyết tâm lớn đến nhường nào và phải trải qua những gì mới khiến God Serena có thể nói ra những lời đó.

Anh Serena nói rằng anh ấy là pháp sư thuộc Hội Đồng, chắc chắn anh ấy đã phải đối đầu với rất nhiều người xấu, vậy mà anh ấy vẫn giữ được lối suy nghĩ như vậy.

Giữa lúc Cana đang thán phục God Serena, một cái âm thanh không hợp thời vang lên: “Ọc ọc ọc ọc.”

Âm thanh hết sức rõ ràng, tới mức kể cả có bịt cả hai tai vào, God Serena vẫn thừa sức nghe được.

Mặt Cana tức thì đỏ như trái cà chua.

Đâu phải là bụng cô bé chưa réo lần nào suốt ba ngày qua? Nhưng không hiểu sao lần này Cana lại cảm thấy cực kì xấu hổ, thế là cô bé ngay lập tức đổ tội cho Haku: “Không phải em đâu, là Haku đấy!”

Haku sốc ra mặt, hẳn là nó không thể ngờ được có ngày cô chủ lại làm vậy với nó.

“Có gì mà phải ngại, đói thì bụng dạ biểu tình là chuyện bình thường mà.” God Serena không để ý, vô tư nói: “Cũng trưa rồi, chúng ta đi ăn đi, anh bao.”

“Ấy, thế đâu có được.” Cana rất khó xử, được God Serena cứu giúp đã là ân tình khó báo đáp rồi, giờ lại để ân nhân bỏ tiền ra thì không hay.

“Sao lại không được?”

God Serena hiển nhiên là không hiểu thấu tâm tư của Cana và cứ thế, một trận giằng co qua lại bắt đầu, kẻ mời mọc người từ chối, chỉ khổ mỗi con chó không nói được tiếng người để biểu đạt cho cái bụng cũng đã rỗng tuếch của nó.

Cana cố chấp tới nỗi khiến God Serena hoài nghi độ tuổi của cô bé. Nhớ lại khi bản thân còn là một thằng nhóc 6 tuổi, hắn sống cực kì đơn giản, vô tư vô tri, mời là tới, đón là đi, đụng là chạm, nào có câu nệ như Cana bây giờ.

“Thật là hết cách! Thôi được rồi, số tiền lần này là anh cho mượn, sau này tìm được cha thì bảo ông ấy trả lại tiền cho anh.”

Có câu nói này, Cana mới chịu đồng ý đi ăn.

Bên ngoài một quán ăn ở gần trung tâm thị trấn.

Một đĩa mì ống sốt cà chua và phô mai nóng hổi đang bốc hơi nghi ngút được đặt trước mặt Cana.

Cùng với đó là bít tết, đùi gà nướng, khoai tây chiên, xúc xích và cả núi đồ ăn to hơn gấp vài lần dành cho God Serena.

Mặc dù người có nhu cầu là Cana và Haku, nhưng xem ra God Serena mới là người ăn nhiều nhất.

Đúng là không thể xem thường sức ăn của Sát Long Nhân.

“Ngon quá đi mất!” Đưa dĩa mì ống vào miệng, Cana hạnh phúc cảm thán.

Vẻ mặt Cana sáng bừng rạng rỡ hơn bao giờ hết, đôi mắt cô bé toả sáng lấp lánh, rõ ràng là cô bé đã hoàn toàn chìm đắm trong hương vị ngất ngây của đĩa mì ống.

“Ha ha! Ngon đúng không? Tay nghề đầu bếp quán này không phải dạng thường đâu!” God Serena tự đắc nói như thể người nấu là mình, hắn cắn một miếng bít tết, tâm trạng cực kì tốt.

Cana gật đầu đồng ý với hắn kèm theo một nụ cười còn rạng rỡ hơn trước.

Nụ cười tươi đến độ tưởng chừng như có những bông hoa sắp nở bung ra từ phía sau cô bé.

Dù không có một câu nào được nói ra, nhưng nụ cười này đã đủ hơn hết thảy rồi.

Nhìn Cana vui vẻ thưởng thức món ăn ở phía đối diện, God Serena cảm thấy bữa ăn bỗng trở nên ngon hơn đến lạ thường.

Có lẽ là vì bầu không khí thoải mái này chăng?

Bữa ăn kéo dài khoảng chừng một tiếng, sau khi dùng bữa xong, God Serena mang theo Cana và Haku, lên đường đi tới Fairy Tail.

. . .

Trên bầu trời, một chiếc phi thuyền bay về phía thị trấn Magnolia với tốc độ cực nhanh.

Ban đầu, Cana đề nghị thuê xe ngựa để đến nhà ga gần nhất - Kunugi rồi chuyển sang tàu hoả. Nhưng như mọi người đều biết, khi một Sát Long Nhân trở nên mạnh mẽ tới một mức độ nhất định thì sẽ bị mắc chứng say tàu xe, thực lực càng mạnh, chứng say càng nghiêm trọng.

Loại Sát Long Nhân có tận 8 khối lacrima trong người như hắn chắc không cần phải nói nhỉ?

Lúc đấy mặt mũi biết giấu ở đâu? Oai phong gây dựng bao năm biết để chỗ nào?

Thế là. . .

“Không cần rườm rà thế đâu. Anh có phi thuyền.”

Cana từ chối.

God Serena chỉ đành lấy ra tuyệt chiêu: “Đi cái đấy gặp cha nhanh hơn.”

Problem Solved!

Phi thuyền hiển nhiên cũng là phương tiện giao thông, nhưng nhờ chiếc lacrima cân bằng được lắp ở cuối thuyền nên God Serena vẫn có thể sinh long hoạt hổ như thường.

Khác với Guiltina hay Alakitasia, ở Ishgar, phi thuyền tương đối hiếm gặp.

Trong ký ức của God Serena, giữa hơn 100 chính hội thuộc vương quốc Fiore, cũng chỉ có mỗi Blue Pegasus sở hữu một chiếc phi thuyền, tên là Christina, ngoại hình giống thiên mã.

Hai năm trước, cân nhắc tới đặc tính công việc (chủ yếu là vì để bảo vệ hình tượng), God Serena cũng tậu cho mình một chiếc, tuy rằng kém hơn Christina rất nhiều, hơn nữa còn không được trang bị vũ khí.

Phi thuyền của hắn dài 12 mét, rộng 6 mét, ngoại hình là một chiếc thuyền tẻ nhạt, không có gì độc lạ.

Mỗi bên phi thuyền có một động cơ phản lực, ngoài ra còn có hai bộ phận khác có thể hấp thụ ethernano trong không khí, đảm nhận công việc cung cấp năng lượng.

“Bên ngoài đổ nát hoang sơ, bên trong nội thất tiện nghi bất ngờ.” God Serena cảm thấy câu nói trên rất phù hợp để mô tả về phi thuyền của hắn. Mặt tiền thì đúng là không có đáng nói, nhưng đồ đạc bên trong tương đối đầy đủ: sofa, bàn gỗ và các loại tủ đựng, các vật phẩm giải trí cũng không thiếu.

Bạn đang đọc Fairy Tail: Bát Long Cuồng Tưởng Khúc sáng tác bởi yy83128495
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy83128495
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.