Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 33

Tiểu thuyết gốc · 1068 chữ

Ngồi trên xe Phương về đến cổng biệt thự, tôi đã nhìn thấy chiếc lexus màu xanh quẹo vào cổng, chiếc xe rất ngang ngược lấn đi phía trước chạy như ma đuổi thẳng vào cửa lớn.

Tôi và Phương nhìn nhau một lúc chẳng biết phía trước là ai, trông rất lạ.

Phương cũng đạp ga đuổi theo sau, dừng sau đuôi xe kia không xa, Phương lập tức mở cửa bước xuống đi xem thử người bên đó là ai. Tôi chẳng cần phải vội vã dù sao thì sớm hay muộn một chút cũng sẽ gặp được.

Phương nhanh chân đến cửa xe đưa mắt nhìn người bên trong, thông qua thái độ của Phương tôi có thể đoán người đó không mấy xa lạ.

Quả nhiên, Lan từ trong xe bước ra khiến tôi hết sức kinh ngạc, không những thế cô ấy còn đưa mắt nhìn về phía tôi trong khi tôi từ lúc nào đã chôn chân ngay tại cánh cửa xe chưa kịp đóng lại:

"Anh Khanh, anh làm em lo muốn chết."

Bỏ mặc chủ nhà là Phương, Lan ngúng nguẩy bước đến cạnh tôi, dùng bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay tôi, trong ánh mắt hiện rõ sự tức giận đến cực độ, tuy lời nói phát ra với cường độ bình thản nhưng cô ấy vẫn để cảm xúc của mình hiện rõ từng đường nét trên khuôn mặt.

Phương nhìn theo Lan nở nụ cười khinh bỉ nói:

"Không có liêm sỉ."

Khách đến nhà, tôi thật ra cũng chỉ là khách còn chủ nhà lại không nói không rằng đi thẳng vào cửa. Tôi đành theo lời mắng "không biết liêm sỉ" kia mà mở miệng mời khách cũng như tự mời chính bản thân mình:

"Em vào nhà rồi nói chuyện."

Nội từ lâu đã bày sẵn một bàn tiệc lớn, bà ấy vừa thấy ba chúng tôi liền rất mừng rỡ chạy đến trách mắng tôi:

"Cái thằng này, nếu nội không kêu Phương nó đi bắt con về đây thì con quên luôn bà già này rồi phải không?"

Tôi nịnh nọt đáp:

"Không phải vậy đâu nội ơi, tại con bận quá."

Nội kéo tôi đi thẳng đến bàn ăn, chẳng để Phương và Lan vào trong mắt. Hai cô nàng tự theo đến tìm một chỗ ngồi xuống.

Nội hỏi tôi đủ thứ việc trên đời từ công việc mới, đến nơi ăn chốn ở, Nội gắp đầy cho tôi một chén thức ăn đầy khiến cho tôi không cầm được, khóe mắt cứ cay cay. Phương nói:

"Nội lo cho anh ấy làm gì, anh ấy không có đói đâu."

Nội lúc này mới chú ý đến Phương và Lan, thấy Lan ngồi khép nép một bên Nội mới bật cười bảo:

"Trời ơi bé Lan, nãy giờ nội không để ý con, hôm nay phải ăn cho no nha con."

Nội lại bỏ Phương qua một bên, em cúi gằm mặt tự gắp cho mình một ít gì đó sau đó cũng chỉ nhìn nó nằm trong chén. Lan được nội chú ý, cô ấy bắt đầu những câu chuyện của mình, đa số là những câu chuyện thú vị khiến cho nội rất vui vẻ.

Tôi từ lúc nào đã để ý Phương, em vốn rất nóng tính lại không khéo ăn nói, chưa một lần tôi nhìn thấy nét mặt của em như thế này bao giờ, nó giống như một cái gì đó rất khó để diễn tả, lạc lõng?, hoặc cảm giác một nàng công chúa cô độc trong chính tòa lâu đài của mình.

Tôi gắp thức ăn cho Phương, khoảnh khắc đó dường như câu chuyện đùa của Lan cũng dừng lại, không gian trở nên yên ắng.

Lan chau hai mày lại, rất nhanh chóng lại giảng ra, cô ấy chìa phần chén của mình trước mặt tôi bảo:

"Em muốn ăn miếng thịt bò bên kia nhưng em với tay không tới, anh Khanh gắp dùm em với."

Tôi thực hiện theo lời yêu cầu của Lan, cô ấy vui vẻ đáp trả:

"Em cảm ơn anh."

Trong tình huống này nội lại khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp bằng một câu nói:

"Bé Lan, con đừng ghen làm gì hai đứa nó từ nhỏ đã biết nhau tụi nó như hai anh em ruột con đừng nghĩ nhiều nha."

Tôi đang cố nuốt miếng thịt xuống nhưng lại mắc lại ở cuống họng suýt tí nữa nghẹn chết, hai tay nắm chặt lấy vải quần cố gồng người lên, rất may ngay lúc đó Phương đã nhanh tay thực hiện một số biện pháp cấp cứu tôi liền nôn ra được thứ đó, chỉ là câu nói của nội vẫn còn nghẹn lại trong cơ thể.

Lan giống như điên lên khi tôi và Phương có những hành động tiếp xúc nhau nhưng trước mặt nội cô ấy chỉ tỏ vẻ lo lắng chạy đi lấy cho tôi cốc nước rồi dùng đôi tay run rẩy vuốt ve tôi.

Sau sự việc bàn tiệc cũng đã dọn xuống, tôi và Lan được nội tạo cơ hội cho cả hai có một không gian để trò chuyện. Tôi đối với Lan cũng chẳng có gì để nói, và cũng như không có lời nói dối nào phù hợp để đáp trả những câu hỏi của Lan, ví như:

"Tại sao anh không nghe máy của em?."

"Tại sao anh lại đi cùng Phương?"

"Tại sao trước bao nhiêu cố gắng em dành cho anh điều mà trước đây em chưa từng làm cho ai, bất kỳ ai, tại sao anh không trân trọng nó.?"

"Tại sao anh không trả lời."

Lan như vỡ òa, nhưng đến nay tôi không thể giang rộng đôi tay này ôm lấy cô ấy thêm một lần nào nữa, bởi vì cô ấy sẽ tổn thương nhiều hơn mà thôi.

Trước sự im lặng đến đáng sợ của tôi, Lan đã dần nhận ra nước mắt của cô ấy đã không đủ khiến tôi động lòng nữa rồi. Lan bắt đầu hít thở thật sâu nói với tôi bằng thái độ lạnh lùng không kém:

"Nếu tất cả mọi thứ em làm cho anh đều vô nghĩa thì em thiết nghĩ mẹ anh ở đâu em cũng không cần nói với anh nữa."

Bạn đang đọc Em Có Thích Anh Không? sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.