Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 32

Tiểu thuyết gốc · 609 chữ

Cảm giác lại được ngồi trên ghế của một chiếc xe đắt tiền thật là…

Phương đưa cho tôi chiếc điện thoại. Tôi kinh ngạc hỏi em:

"Em làm sao biết chỗ đó."

Phương nhìn tôi ngán ngẩm:

"Quà của ba em anh cũng dám đem đi gán nợ?"

Thở dài một hơi dài Phương lại nói:

"20 triệu"

20 triệu? Lão ấy lời to rồi, tôi chỉ biết nhìn xuống đôi tay mình:

"Anh sẽ tìm cách trả lại em."

Phương vừa lái xe vừa đáp, có vẻ em không được vui cho nên ẩn trong câu nói có gì đó giận dỗi:

"Bao giờ?"

Tôi đưa mắt nhìn ra ô cửa xe, khung cảnh ven đường lướt qua tầm mắt, cứ như thế này bao giờ tôi mới có được 20 triệu?.

Tôi im lặng, em cũng lặng im, suốt cuộc hành trình không ai nói với ai lời nào.

Khi về đến thành phố em dừng xe tại một quán ăn, mở cửa em bước nhanh vào quán còn tôi với những suy nghĩ mông lung, cầm số tiền còn lại trong túi, tiền nhà tháng này tôi còn không đủ đóng.

Phương đi được một đoạn, em quay lại bắt gặp ánh mắt của tôi đang dõi theo, từ khẩu miệng em chẳng khó để tôi đoán ra em đang bảo tôi " vào thôi".

Tôi từ khi nào đã trở thành kẻ chai lì khiến em phải bực tức nhiều.

Em quay lại xe lôi tôi xuống nhưng tôi không muốn vào đó. Tôi không muốn nhận của em quá nhiều, tôi sợ, tôi rất sợ, tôi sợ nếu như tôi cứ tiếp tục nợ em nhiều như vậy, cả đời này tôi không thể nào đền đáp. Tôi phải làm sao? Làm sao để thoát khỏi em, thoát khỏi sự giúp đỡ của em.

Phương vẫn không bỏ cuộc, em vào hẳn xe để níu lấy tay tôi, vừa kéo em vừa mắng:

"Anh muốn người ta nói tôi bỏ anh lại trong xe một mình ăn uống no nê hả? Mau xuống xe mau lên."

Tôi không muốn, không đi cũng không muốn giải thích, cứ như thế tâm tình ai cũng không mấy vui vẻ.

"Nội muốn gặp anh, anh đừng làm cho nội lo lắng có được không? Anh muốn nội thấy anh với bộ dạng như vậy sao?"

Tôi chẳng muốn làm cho nội lo lắng đâu, bởi vì chỉ có nội là người khiến cho tôi cảm thấy được yêu thương nhưng…

Nghĩ thế nên tôi buông tay, không ngờ hành động đó của tôi làm Phương ngã nhào đến vào người tôi, tình cảnh vô cùng ám muội, người ở bên ngoài dễ dàng hiểu lầm rằng chúng tôi đang làm gì đó xấu hổ.

Ngượng ngùng, tim đập loạn cả lên, ngập ngừng vài giây tôi mới đẩy em ra:

"Hôm nay do em đãi đi."

Phương rời khỏi tôi, mặt đỏ bừng, hai tay bối rối vuốt sợi tóc trên vai, ấp úng đáp:

"Đi thôi."


Phương chở tôi về phòng trọ tắm rửa thay đồ, dù sao thì cũng phải gác lại bộ dạng thảm hại này trước mặt nội.

Từ lúc lấy lại được điện thoại đây là cuộc gọi đầu tiên của Lan, tôi vừa nhìn thấy số của cô ấy liền không biết vì lý do gì bèn lén nhìn Phương.

Phương và Lan vốn không hợp nhau, lần nào cùng nhau ở một nơi nào đó nhất định sẽ xảy ra chuyện, nghĩ thế cho nên tôi đành không nhận cuộc gọi mặc cho màn hình liên tục sáng đèn.

Bạn đang đọc Em Có Thích Anh Không? sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.