Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 34

Tiểu thuyết gốc · 649 chữ

Đôi khi có nhiều lúc tôi nghĩ con người ta thật khó để hiểu, nếu như lúc đầu tôi không nói Lan đừng giúp tôi nữa thì có lẽ bao lời trách mắng kia sẽ khiến cho tôi cảm thấy ray rứt.

Chính Lan là người tình nguyện làm tất cả mọi chuyện, vì tôi, lẻ ra cô ấy không nên đòi hỏi từ tôi một thứ tình cảm gọi là đáp trả, như vậy không phải quá gượng ép.

Tôi nói ra điều này thật quá tàn nhẫn, lạnh lùng, nếu xét về mặt tình cảm thì tôi có nên giả vờ như mang ơn Lan, mang ơn vì tôi không cần nhưng cô ấy vẫn cố chấp.

"Nếu tất cả mọi thứ em làm cho anh đều vô nghĩa thì em thiết nghĩ mẹ anh ở đâu em cũng không cần nói với anh nữa."

Câu nói này của Lan khiến tôi đứng trước cửa hàng bán hàng loạt bộ mặt nạ khác nhau, phẫn nộ khi mức độ lạnh lùng của nó chẳng khác gì lối suy nghĩ lúc nãy của tôi, vui mừng vì người con gái đó cuối cùng cũng đã nhận ra chúng tôi có quá nhiều sự khác biệt, hay bộ mặt dạt dào cảm xúc ôm chầm lấy cô ấy vuốt ve bảo "nói cho anh biết đi" rồi sau đó nhanh chóng gỡ mặt nạ xuống tiếp tục biến thành kẻ khốn kiếp gạ gẫm tình cảm của người khác.

Tôi đã nghĩ rất lâu mới có thể hỏi Lan:

"Em nói chúng ta có thể là bạn của nhau, đúng không?"

Không gian như ngừng lại, trong khi chờ đợi câu trả lời của Lan mọi thứ như chẳng hề chuyển động, ngay cả khóe môi của Lan cũng chậm chạp mở ra:

"Đúng, nhưng em không nghĩ chúng ta mãi mãi chỉ là bạn, chúng ta có thể từ tình bạn phát triển lên tình yêu, em chưa từng thích ai như vậy, em nghĩ rằng em yêu anh rồi, cho nên mọi thứ về anh em luôn muốn có mặt mình nhún tay vào. Em muốn cuộc sống của hai chúng mình phải thuộc về đối phương, cùng nhau giải quyết mọi vấn đề cùng nhau, trở thành một phần của nhau."

"Lan à, anh chỉ muốn hỏi chúng mình vẫn là bạn phải không?"

Tôi cố hạ thấp âm lượng khiến cho cuộc đối thoại bớt căng thẳng, tôi chỉ muốn níu kéo chút gì đó để cô ấy nói cho tôi biết chỗ ở của mẹ, thật ra một mình tôi hoàn toàn không thể tìm thấy bà ấy.

Hai tay tôi run rẩy đan chặt nhau, một kẻ vô dụng đang làm một việc hèn hạ khiến cho toàn thân hắn run lên bần bật, dựa vào tình cảm của một cô gái, nhưng khéo léo từ chối chữ yêu đương, dù sao thì lương tâm của tôi đến đây đã bị kéo xuống quẳng ra cho chó gặm mất rồi.

Lan vẫn chưa chịu kết thúc, cô ấy liên tục chất vấn:

"Những việc em làm không đủ khiến cho anh cảm động? Trong khi người ta mang mẹ anh đi giấu rồi bắt anh phải lăn lộn tìm kiếm. Đừng cho rằng em không biết gì cả, anh thích Phương đúng không?"

"Nếu như chuyện gì em cũng biết thì sao phải hỏi anh nữa?"

Đến lượt tôi vỡ òa cảm xúc, tôi như muốn điên lên, điều mà tôi luôn nghĩ đến Lan lại một lượt nói ra hết, tôi chẳng muốn nói chuyện với Lan nữa bèn tìm cách kết thúc câu chuyện:

"Lan, em không có bằng chứng đừng nói bậy, không nên đâu."

Tôi đứng dậy hướng về phía khu vườn phía trước còn Lan thì níu lấy tay tôi bảo:

"Ai nói em không có bằng chứng?".

Bạn đang đọc Em Có Thích Anh Không? sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.