Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19

Tiểu thuyết gốc · 1370 chữ

Lan chọn một nhà hàng nhỏ với các món ăn đạm bạc. m nhạc du dương kèm theo đó là không khí ấm áp, gam màu vàng nhạt tạo cho không gian nét gì đó gần gũi nhẹ nhàng.

Tôi ngồi đối diện với Lan nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Sau một hồi im lặng Lan đành lên tiếng trước.

“em nghe nói món quà của nội là một cặp.”

Tôi gật đầu:

“ừ.”

“Vậy hôm nào anh Khanh cùng em mặc nó cho nội xem được không?, nội nhìn thấy chắc vui lắm.”

Lan có vẻ đang rất phấn khởi nhưng tôi lại rất lấy làm tiếc:

“Thật ra chiếc áo ấy là do anh mua lại, nó không còn một cặp nữa.”

“Sao vậy anh?”

Giọng Lan trầm xuống, tôi bèn gắp cho cô ấy một ít thức ăn vào đĩa đáp:

“Anh vô ý làm mất một chiếc rồi, anh xin lỗi.”

Tôi để ý Lan có chút không vui, đôi mài thoáng nhíu lại rồi lại giảng ra:

“Không sao? Em sẽ có cách nói với nội.”

“Không là lỗi của anh, anh sẽ nói chuyện này với nội.”

Lan chồm người nắm lấy tay tôi khiến tôi khá bất ngờ, phải một vài giây sau mới quyết định rút tay lại.

“Anh không thích em sao?”

“Anh thích em giống như một người bạn hợp nhau về tính cách, sở thích. Anh cũng sẽ chỉ nói được lời xin lỗi, xin lỗi em.”

Không khí chợt loãng ra cùng sự im lặng, nặng nề. Lan không có biểu hiện nào khác cho thấy cô ấy đang buồn thay vào đó là nụ cười nhẹ nhàng phảng phất nét cô đơn ngắn ngủi.

“Anh không cần phải xin lỗi, chỉ cần anh đừng tránh mặt em vì lý do này hoặc bất kỳ lý do nào khác trong tương lai. Anh có thể hứa với em chứ?”

Lan có đang hy vọng sẽ cảm hóa được tôi bằng khoảng thời gian dài phía trước. Tôi rất sợ nếu như cô ấy làm được điều đó, tôi sợ sẽ giết chết cô ấy bằng tương lai tăm tối mà tôi phải đối diện. Tôi sợ rằng kẻ như tôi sẽ lôi nàng công chúa như Lan từ trên cao trượt thẳng xuống con dốc bần cùng, rồi mỗi buổi sáng thức dậy thay vì thưởng thức ánh bình minh, cô ấy sẽ phải vội vã nhốt mình trong mớ lộn xộn cơm, áo, gạo, tiền, con cái và cả suy nghĩ làm sao để ngày mai, thức dậy kịp lúc làm tất cả mọi thứ trong nhà.

Tôi đã từng thưởng thức món ăn Lan mang đến, nó ngon đến mức tôi thừa biết không phải đôi bàn tay mềm mại trắng ngần ấy làm tất cả. Tôi để ý Lan ngoài việc ở công ty, cô ấy rất vụn về trong khoảng nội trợ. Cô ấy không phân biệt được thịt đùi và ba rọi, cô ấy không biết được loại cá nào làm món nào ngon nhất. Ngay cả cây chổi trong văn phòng cô ấy dùng để quét, cũng được dựng ngược xuống khiến đầu chổi chẻ về hai phía.

Tôi rất sợ nhưng lại đồng ý với cô ấy. Tôi chẳng bao giờ biết cách cư xử cho đúng, từ nhỏ tôi đã thiếu thốn tình cảm có lẽ vì thế tôi trở nên hèn mọn, ích kỷ chẳng dám để cô ấy đó rời đi.

Tôi chẳng biết bản thân làm như vậy là đúng hay sai nữa. Tôi quý Lan như một người tri kỷ, tôi vừa muốn tốt cho Lan bằng cách lẩn tránh vừa không muốn kết thúc như vậy.

Buổi tối trôi qua, đối với tôi là sự hụt hẫng. Tôi đến cuối cùng cũng chẳng làm được trò gì ra hồn.

Hôm sau Phương thức dậy rất sớm. Em tự ý mở cửa phòng, đến tủ lấy chiếc áo len nội đã tặng ra, sau đó đứng trước mặt tôi tuyên bố.

“Hôm nay anh đi làm mặc này đi, cả nhà mình tối nay sẽ ra ngoài ăn.”

Tôi bị Phương làm phiền còn chưa tỉnh giấc đã bị em lôi xuống giường.

“Anh nhớ mặc cái này, tối nay vừa tan ca chúng ta sẽ đi ngay, anh không có thời gian thay đâu.”

“nhưng mà…”

Không để tôi nói hết câu Phương đã lật đật chạy ra ngoài.

Tôi rốt cuộc không mặc chiếc áo đó vào hôm nay dẫu cho Phương cứ cằn nhằn. Em mang theo chiếc áo của tôi đến tận công ty.

Tan làm, Phương nằng nặc đòi tôi phải thay nó. Sau khi tôi trở ra Phương cũng đã thay chiếc áo đôi còn lại.

Cặp áo đôi lẻ ra nội tặng tôi và Lan nay lại được mặc trên người Phương, điều này chẳng hay ho gì.

“Em lấy nó ở chỗ anh phải không?”

Tôi chỉ vào chiếc áo, tâm trạng có đôi chút tức giận.

“Không phải nội mua cho hai chúng ta sao? Nội còn hỏi em mấy đứa trẻ thích mẫu như thế nào?, nội còn để em chọn giúp nội mà.”

“Không phải của em đâu, em thay ra đi.”

Nếu chuyện này để Lan biết được tôi sẽ rất khó giải thích. Tôi không muốn vì chuyện này nảy sinh thêm rắc rối gì nữa. Phương đăm chiêu nhìn tôi đáp.

“Thứ tôi đã mặc vào người nếu không phải của tôi, tôi cũng sẽ cho nó vào thùng rác, còn bây giờ tôi không muốn thay nó ra thì sao?”

“Tùy em.”

Tôi không thể làm gì Phương đành trở vào nhà vệ sinh thay áo. Phương thấy tôi quay đi liền giữ tôi lại.

“Anh cũng không được thay.”

“Em đừng có luôn ra lệnh như vậy có được không?, chiếc áo rõ ràng không phải của em, em mặc nó để làm gì? Em từ trước đến giờ đã từng nghĩ cho người khác chưa?. Hành động của em luôn khiến cho anh rất khó xử thậm chí mệt mỏi em có biết không hả.”

Tôi không thể rời khỏi công ty cùng Phương trong đôi áo như thế này, trong khi tôi đã nói với Lan rằng chiếc áo đôi tôi vô ý làm rơi mất.

Phương mở to đôi mắt ôm trọn lấy tôi, tôi có thể nhìn thấy bản thân hiện diện trong đó. Trong khoảnh khắc Phương đã nghĩ thông điều gì từ từ buông lỏng tay. Tôi vội vã rời đi thay một chiếc áo khác rồi cất nó vào túi đồ.

Suốt quãng đường Phương không nói gì, thậm chí em không nhìn tôi. Cả tuần sau đó em vẫn không nói gì với tôi cả. Tôi biết em giận tôi rồi, ban đầu tôi chỉ nghĩ hai ba bữa thôi, không ngờ nó kéo dài tận nữa tháng mặc cho tôi cố tìm cách bắt chuyện.

Tôi thầm nghĩ bản thân nên cho Phương thời gian vì chuyện đó cũng không phải lỗi của em. Tất cả chỉ là hiểu lầm, nếu tôi không quá đáng như vậy có lẽ Phương sẽ không giận lâu như thế.

Nội và chú Cường không khó để nhận ra mối quan hệ căng thẳng giữa hai chúng tôi. Nội bày cho tôi cách xếp hạc giấy cùng 1000 lời xin lỗi, còn Chú Cường lại bảo mua cho Phương một cái túi hiệu mới ra. Tôi đã làm theo hai cách như vậy nhưng Phương không thèm ngó đến dù chỉ một ánh nhìn, tôi bèn tiếp cận dì Sương. Từ lúc Phương giận tôi dì cũng không thèm nói động đến tôi, có lẽ họ đã tâm sự, đồng cảm với nhau.

Tôi nhờ dì giúp tôi năn nỉ Phương dì lại bảo:

“Dì không thích cũng như không muốn xen vào chuyện người khác.”

Tôi cùng Phương hằng ngày ăn cùng bàn, đi cùng xe, làm việc cùng phòng nhưng em lại xem tôi là người vô hình.

Cho đến một ngày Lan mang chiếc áo len đến gặp tôi.

“Em thấy nó trong sọt rác ở văn phòng.”

Bạn đang đọc Em Có Thích Anh Không? sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.