Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 18 ^^

Tiểu thuyết gốc · 1989 chữ

Tôi tỉnh dậy vào lúc cuối ngày, những ánh nắng hoàng hôn còn sót lại phản chiếu lên nền trời vàng rực, nó phủ lên mọi thứ màu sắc ấm áp trước khi màng đêm chiếm trọn lấy không gian. Thấy tôi mở mắt nội liền siết lấy tay tôi lo lắng hỏi.

"Còn mệt lắm không con, ăn chút cháo rồi uống thuốc nha."

Nói xong nội gọi dì Tư xuống bếp hâm lại cháo, tiếp tục hướng tôi hỏi.

"Con đã ngủ suốt một ngày một đêm rồi, đàn ông con trai gì hở chút là bệnh. Khi ở nước ngoài một mình có hay bệnh như vậy không?"

Tôi đáp.

"Dạ không?"

Nội nhìn tôi nghi hoặc.

"Biết ngay sẽ trả lời như vậy."

Tôi cười trừ với nội, dì tư mang cháo lên, nội nhất quyết không để tôi tự ăn mà lại muốn đúc, mặc cho tôi từ chối mãi. Phụ nữ ở gia đình này thật không dễ từ chối họ việc gì, có lẽ đây chính là điểm chung được di truyền. Tôi cười khổ há miệng ngoan ngoãn ăn từng muỗng.

"Lúc sáng con bé Lan có ghé sang đây thăm con, nội trông con bé dễ thương quá lại môn đăng hộ đối. Trông... con bé cũng có ý nhưng không biết ý con sao. Nội thấy con cũng đã hai sáu rồi, được thì tới luôn đi, mối này không tệ nha."

Tôi bèn đánh trống lãng.

"Con vẫn chưa nghĩ đến nội ạ. À Phương đi làm về rồi phải không nội?."

"Ừ, lát nội gọi nó sang thăm con."

"Dạ nội cứ để Phương nghĩ ngơi, con khỏe hơn nhiều rồi nội."

Tôi không muốn gượng ép Phương nên đành nói ra. Nội lại đưa đến muỗng cháo tôi vừa há miệng Phương cũng vừa mở cửa vào.

"Con phát hiện nội thương anh Khanh hơn con rồi đó nha."

Em đi đến ngồi bên mép giường bên cạnh nội giả bộ há miệng.

"Con cũng muốn."

Bộ dạng em làm nũng với nội trông rất hài tôi bật cười nhưng em không có ý gì ngượng vẫn tiếp tục.

"A...a..."

Nội đánh yêu vào đầu Phương song vui vẻ đáp.

"A ăn đòn."

Phương nhanh chống giành lấy bát cháo trên tay nội, cười cười.

"Nội về nghĩ ngơi đi, nội đã chăm ảnh cả ngày rồi bây giờ để con làm thay nội nha."

Quả thực tôi thấy nội cũng đã thấm mệt nên cũng tiếp lời Phương.

"Nội đi nghĩ đi, con không sao rồi."

"Đó anh ấy đã nói ảnh không sao rồi, hì hì nội về phòng nghĩ đi ạ."

Phương hộ tống lão Phật gia về phòng sau đó quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt hiếu kỳ hỏi.

"Anh đã nói gì với người hướng dẫn viên ấy?"

Là a Chảy sao?. Tôi đâu nói gì với cậu ấy.

"Chẳng nói gì cả."

Phương ngồi xuống đưa mắt nhìn thẳng vào mặt tôi.

"Thật không?"

Phương hỏi như vậy chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.

"Có chuyện gì."

"À không, chỉ là lúc chúng ta chuẩn bị rời khỏi, anh ta nói với em phải cẩn thận với anh, anh có thể là kẻ chuyên đi lừa gạt tình cảm... lúc đó em đã rất bất ngờ."

Tôi chợt nhớ lại, A Chảy tranh thủ lúc tôi chuyển hành lý đã nói gì đó với Phương, nhưng sau đó không thấy phương có biểu hiện gì nên tôi cũng không để ý lắm.

"Em có giải thích với cậu ấy hai chúng ta chỉ là..."

Tôi không biết phải nói về mối quan hệ của chúng tôi là gì cho nên...

"Anh ta còn nói, anh ta nhìn thấy ánh mắt anh khi nhìn em rất dịu dàng nhưng anh lại trân trọng tình cảm với cô gái khác qua điện thoại..."

Nói đến đây Phương bật cười.

"A chảy nói linh tinh thôi em đừng để ý."

"Không đâu, anh còn nhớ con bé Sùng Nu Ni chứ?"

Tôi chưa hiểu ý em muốn nói gì nên chưa vội lên tiếng, em lại nói tiếp.

"Khi em trò chuyện với bà Hơ Nung bà ấy vô tình nói cho em biết, sự phát triển về du lịch giúp kinh tế cuộc sống của gia đình dần tốt hơn nhưng mặc khác nó lại mang những con người với muôn mặt xấu xa tìm đến. Con bé ấy là sản phẩm của khách du lịch và sự giả tạo của mối tình chóng vánh."

Đó là lý do A Chảy mẫn cảm với tôi sao?

Tôi thoáng có chút buồn. Phương lại bồi vào một câu.

"Cho nên anh không được giống những người đàn ông bội bạc ngoài kia. Nếu em biết anh khiến cô gái nào đau lòng, xem chừng em."

Phương lại giở thói bà chằn nhưng em lúc này trông rất đáng yêu. Tôi cười trừ.

"Anh không chắc với tất cả các cô gái nhưng tuyệt đối người đó không phải là em."

Đột nhiên lại có chút ngượng ngùng tôi bèn phá vỡ không khí bằng câu nói.

"Tối rồi em nên đi ngủ thôi."


Những ngày gần cuối năm, thời tiết dần thay đổi, những cơn gió mùa đông ùa đến góp vui cho lễ giáng sinh càng thêm ý nghĩa. Nội dúi vào tay tôi cặp áo in họa tiết hình hai con tuần lộc:

"Giáng sinh ở Việt Nam không giống ở nước ngoài, vào những ngày như vậy nội thấy bọn trẻ hay đưa nhau đi chơi, đi ăn. Nội mua cho con một cái, Lan một cái. Con nhớ dẫn cho bé đi chơi thật vui vung đắp tình cảm nhiều vào."

Ban đầu tôi cứ tưởng cái còn lại nội sẽ cho Phương không ngờ người nội nói đến lại là Lan. Tôi và Lan căn bản không thể... nên đành từ chối nội.

"Cái này chỉ dành cho các cặp đôi tụi con đâu phải tình nhân đâu nội."

"Nội không biết, nội đã nhắn tin cho con bé Lan rồi, con nhất định phải đưa cho nó."

Không phải lần đầu tôi biết về nội, bà ấy là kiểu người chỉ cần bà muốn người khác sẽ khó có thể làm trái. Tôi để cặp áo trên giường, trò chuyện với nội một chút sau đó tắm rữa chuẩn bị đi ngủ, khi trở ra thấy cửa phòng mở, trên giường chỉ còn mỗi chiếc áo dành cho nam.

Cất chiếc áo vào tủ tôi vừa nghĩ, giờ tìm chiếc còn lại thì rất kỳ vì tất cả đều là người nhà. Tôi định bụng hôm sau sẽ tìm mua chiếc khác cho Lan dù sao nội cũng đã bảo sẽ cho cô ấy, không thể để nội mất mặt được.

Hôm sau, tôi ghé một số cửa hàng tìm mua nhưng không có chiếc áo len nào có họa tiết tương tự, nên đành mua chiếc khác gói cẩn thận đưa đến tận tay Lan.

Mọi người ở công ty lại được dịp đồn ầm lên về món quà ngọt ngào trong ngày lễ giáng sinh sắp tới. Họ cứ chọc ghẹo tôi mãi trong khi tôi chỉ biết cười trừ và tỏ vẻ không bận tâm, điều đó càng làm họ khẳng định tôi và Lan thật sự là một cặp.

Lan hẹn tôi ăn tối xem như cảm ơn về món quà, không tiện từ chối Lan tôi gật đầu.

Lan cười rất tươi, tôi bắt gặp được trong ánh mắt cô ấy lúc đó, dường như cô ấy cũng đang đồng tình với sự trêu ghẹo của mọi người.

Tôi bối rối muốn ngay lập tức bảo cô ấy hãy dừng lại, ánh mắt đó quá dịu dàng nó khiến tôi cảm thấy buồn, cảm thấy bản thân là một kẻ không ra gì.


Đầu óc tôi cứ rối tung lên, mọi chuyện dường như đang diễn ra vượt quá tưởng tượng, nó ví như một con đường đã được số mệnh vẻ sẵn không cho tôi có quyền lựa chọn lối rẽ khác.

Trở về nơi làm việc tôi ngồi thừ ra suy nghĩ nên làm cách nào đó để có thể rạch ròi mối quan hệ này với Lan. Đối với Lan bây giờ, tôi nên làm gì để cô ấy không cảm thấy tổn thương vì căn bản tôi không thể tiếp tục khiến người khác cứ nghĩ sai về Lan như thế, nó thật bất công với cô ấy. Lan xứng đáng với một người khác tốt hơn tôi, trong khi tôi lại không cho cô ấy một lời từ chối nào rõ ràng.

"Anh Khanh."

Phương lôi tôi ra khỏi những suy nghĩ miên mang. Em từ lúc nào đã pha sẵn tách cafe để trước mặt.

"Anh đang suy nghĩ gì vậy?."

Tôi ậm ờ đáp:

"Không, không có gì đâu."

Phương nhìn tôi một cách khó hiểu rồi cũng không nói gì thêm, em vừa ngồi vào ghế tôi chợt nhớ ra cái hẹn với Lan.

"Chiều nay em về một mình đi, anh có việc nên không đi cùng em về được."

"Anh đi đâu?"

"Anh có chút việc thôi."

Phương lại im lặng, không khí trong phòng dần trầm xuống, trực giác cho tôi biết có gì đó sắp xảy ra. Quả thực không lâu sau Phương lại bắt đầu.

"Em đã kiểm tra lịch làm việc của anh nếu việc riêng đó không quan trọng thì anh gác lại đi, chiều nay em muốn cả nhà cùng nhau ăn gì đó ngon ngon."

"Nhất định phải là hôm nay sao?"

Bao nhiêu chuyện cứ như thế ập đến, tôi bắt đầu cảm thấy mệt mõi. Tôi đã có hẹn với Lan trước và cũng muốn nhân cơ hội này nói rõ với cô ấy xát định lại mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ ở mức tình bạn.

"Đúng, em không nói trước với mọi người vì em muốn tạo bất ngờ. Anh không được từ chối."

"Rất có thể anh sẽ về trể, bửa khác anh tạ lỗi với cả nhà."

Phương có vẻ giận dỗi, động tay động chân lên mấy sấp tài liệu phát ra âm thanh ồn ào.

"Hôm nay anh nhất định phải về nhà nếu không sau này đừng có đi năng nỉ tôi làm hòa."

Phương lại giở tính trẻ con ra ngay lúc này còn tôi chỉ im lặng cho qua chuyện, vào những lúc này đây em chỉ muốn kiếm chuyện làm khó tôi, đột nhiên lại nổi hứng muốn khao cả nhà ăn gì đó, tất nhiên tôi biết mọi chuyện không phải do tình cờ.

Trước thái độ của tôi, Phương càng muốn mọi chuyện rắc rối thêm, em lại hùng hổ sang bàn tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt đăm đăm.

"Nội buột anh đi hẹn hò phải không?"

Cuối cùng Phương cũng đã nói vào vấn đề chính, tôi liền đáp:

"Ừ"

"Với Lan phải không?"

Tôi khẽ gật đầu.

"Nhỏ đó làm gì cũng có tính toán anh nên cẩn thận với nó, dính vào nó không dễ rút ra đâu."

Phương tại sao lại nói như vậy, tôi quen biết Lan mấy tháng nay, cảm thấy cô ấy rất hiểu chuyện, vui vẻ và hòa nhã, tôi đáp.

"Anh biết em và Lan không hợp nhau nhưng em cũng không nên tỏ ra hiểu rõ một người trong khi chỉ mới tiếp xúc với cô ấy."

"Anh dám nổi nóng với em chỉ vì nó."

Tôi không cố ý tỏ thái độ với Phương nhưng tất cả những gì em nhìn thấy đều trở nên cáu gắt.

Tôi lại chọn cách im lặng vì thời điểm hiện tại mỗi lời nói của tôi sẽ trở thành ngọn chửa châm ngòi cho mọi sự bùng nổ.

Bạn đang đọc Em Có Thích Anh Không? sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.