Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 20

Tiểu thuyết gốc · 1427 chữ

Thời gian gần đây, tôi vì muốn nội và chú Cường không phải phiền lòng vì mối quan hệ căng thẳng của tôi và Phương nên đã dùng hết số tiền tiết kiệm được mua cho em chiếc túi xách. Nó không hề rẻ tí nào trong khi tôi cảm thấy những chiếc túi như thế này chẳng có gì đặc biệt. Chiếc túi nằm trên kệ, chễm chệ chiếm lấy một góc phòng. Tôi lại nhìn sang chiếc áo len nữ treo lủng lẳng trên giá, chiếc áo tuy mỏng nhưng thời tiết Sài Gòn chỉ khiến cho chiếc áo được dùng trong một đêm giáng sinh duy nhất.

Cả hai thứ ấy đối với tôi đều đắt đỏ và vô dụng.

Tôi nằm dài trên giường, hít một hơi thật sâu, chầm chậm thở hắt hơi dài, thật sự tôi chẳng muốn nghĩ bất kỳ điều gì nữa. Cứ như thế bỏ lại hết phiền não, ngủ một giấc đến tận sáng.

Muốn là muốn như thế, nữa đêm tôi lại tỉnh giấc, trằn trọc nghĩ những chuyện không đâu, nghĩ đến chú Cường đã tìm kiếm mẹ như thế nào, rồi nghỉ xem mẹ có khỏe không, nghĩ xem thám tử do chú thuê đến họ có nghiêm túc điều tra hay kéo thời gian kiếm thêm tiền. Dù sao mẹ vẫn chỉ là một người phụ nữ tại sao lại tra lâu như thế.

Rồi tôi lại nghĩ, sau khi chú tìm được mẹ tôi sẽ đối diện với bà như thế nào? Mừng rỡ, oán trách hoặc cảm ơn vì bà đã bỏ tôi lại một nơi đầy đủ điều kiện như thế này. Sau khi nhìn thấy tôi mẹ chắc sẽ vui mừng lắm vì đến cuối cùng tôi cũng đã trưởng thành theo cách bà mong muốn.

Tôi và mẹ sẽ cùng nhau tìm một căn nhà nhỏ, chỉ đủ để hai mẹ con gần nhau, chẳng phải là một nơi rộng lớn nhưng lạnh lẽo tựa nơi này. Hằng ngày bất kỳ mẹ làm gì dù là nấu cơm, tưới hoa tôi chỉ cần đảo mắt là có thể nhìn thấy bà ấy, mỗi tối tôi được ăn cơm do chính tay mẹ nấu, được nằm trên tấm chăn được mẹ trải hộ. Lúc còn học ở Pháp. Tôi thường xuyên tá túc lại nhà của Pierre, một người bạn cùng trường, mẹ cậu ấy luôn chào đón tôi bằng bữa cơm bà ấy sẵn tay làm cho Pierre rồi làm thêm cho tôi. Cơm do mẹ nấu cực kỳ ngon và ấm áp lúc đó tôi đã ước rằng mình có thể được giống như cậu ấy, tôi tham lam tranh chiếc chăn mẹ cậu ấy trãi trên chiếc giường lớn. Tôi dùng giọng điệu đùa giỡn nói với pierre:

“Của mẹ cậu trải tôi muốn nằm thử, nghe nói nó ấm hơn gấp nhiều lần tự trải nhỉ”

Pierre chỉ cười đáp:

“Nhường cho cậu.”

Chỉ cần tôi nghĩ đến đó bỗng dưng mọi rắc rối xung quanh chẳng còn ý nghĩa gì cả. Tôi sẽ ra đi ngay sau khi chú Cường tìm được mẹ, cho nên tôi không muốn suốt thời gian còn ở lại đây mọi người vì tôi mà khó chịu.

Tôi mở cửa sổ ngắm trăng sau đó tôi lại xuống nhà tìm gì đó ăn cho đỡ chán. Cuộc sống cuối cùng cũng chỉ có hai thái cực ngày và đêm, hết đêm rồi lại ngày, hôm sau tôi lại phải đi làm rồi.

Cả hai người con gái tôi không nên chọc vào cũng đã chọc vào, hít một hơi dài:

“đi làm thôi.”


Bữa sáng với bánh mì, trứng ốp, sữa tươi và ít trái cây trán miệng.

Nhìn đĩa trái cây đã được gọt sẵn, sắp cẩn thận theo từng loại khiến tôi nhớ đến món trái cây ngâm gia truyền mà Phương đã từng làm. Nó có vị ngòn ngọt nơi đầu lưỡi, chạm đến cổ lại thơm nồng hơi men tươi mát, cái vị ủ đủ lượng đường đều tay đến lạ khiến cho tôi nhớ mãi không thôi.

Phương vẫn ngồi đó, nơi chiếc bàn xoay cùng bữa ăn đơn giản dành cho buổi sáng, đáng lẽ ra phải tràn ngập tiếng nói cười. Em thì vẫn không nói gì khi sự hiện diện của tôi vẫn luôn khiến cho em khó chịu.

Tôi đưa mắt nhìn Phương, tôi không thể tin là chỉ một lời nói đơn giản trong lúc nóng giận lại khiến em trở nên lạnh lùng đến tàn nhẫn.


Tôi chở Phương đến cổng cty, Lan từ lúc nào đã ôm sẵn túi hồ sơ đứng ở đó, trông thấy xe của tôi cô ấy vội lộ ra vẻ mặt buồn bã khác hẳn với nét dửng dưng trước đó vài giây.

Tôi dự cảm có gì đó không ổn, Lan luôn làm việc nghiêm túc và đúng giờ, lẻ ra cô ấy phải đang ở văn phòng.

Dừng xe, tôi lật đật leo xuống mở cửa cho Phương, em nhanh chân xuống trước. Tôi vừa chạm tay vào cửa Phương đã đẩy cửa ra, tôi đứng ở cửa xe nhìn Phương lướt qua Lan, trong khoảnh khắc ấy đột nhiên tôi lại bất an đến lạ.

Tôi vẫy tay chào Lan. Cô ấy nhoẻn miệng cười với tôi nói:

“Anh Khanh, cho em có giang đến một nơi được không?”

Tôi nhìn vào đồng hồ, đã tám giờ đúng. Lan nhanh nhẩu đi đến.

“Em vừa thôi việc, hôm nay lại không đi xe.”

Lan đã mở lời thôi thì tôi đành gọi xin phép chú Cường đã.

“Để anh gọi xin vào trễ.”

Lan ngăn lại ngón tay tôi đang lướt trên màn hình điện thoại đáp:

“Không cần đâu anh. Chỉ một chút thôi không cần xin đâu.”

Lan lên xe, tôi cũng theo vào, vừa di chuyển tôi vừa nhắn tin xin phép cho chú, lát sau chú mới nhắn lại:

“OK”


Lan chỉ tôi đường đi đến khu hẻm nhỏ, nơi tập trung rất đông người lao động phổ thông. Cô ấy nhờ tôi đưa vào trong hẻm. Tôi nhìn hai bên con hẻm vách tường cao tầm hai mét, cũ kỷ, vết vôi bong tróc xen đó là nét chữ nguệch ngoạc ngang dọc cùng những bịch rác nhỏ ven đường ngã nghiêng, rơi ra vài thứ linh tinh bẩn thỉu.

“Em đến đây làm gì vậy?”

Tôi bước theo gót giày cao hai tấc của Lan. Đôi giày hiệu giá hàng trăm usd phát ra tiếng kêu lọc cọc trên nền xi măng sần sùi, nơi vốn dĩ không thuộc về nó. Điều đó khiến tôi tò mò.

“Đến nhà một người đặc biệt”.

Đôi mắt Lan hướng về ngôi nhà gần đó, ngôi nhà có tấm cửa gỗ màu xanh rêu phai màu đóng chặt. Lan lấy từ trong túi giấy ra tấm hình, bảo tôi.

“Anh Khanh, anh nhìn xem đây có phải ba, mẹ anh không?”

Tôi bước đến đón lấy tấm ảnh từ trên tay Lan. Trong ảnh là gia đình ba người đang tươi cười, người đàn ông với đôi mắt trong vắt mặc cho thời gian đã phủ lên nền ảnh. Đôi mắt ấy soi rọi tôi gợi lên ký ức trong tôi mạnh mẽ, đôi mắt không khác gì đôi mắt người cha trên mộ lần đầu tiên tôi dùng chính tôi tay, khối óc khắc ghi từng nét mặt. Bên cạnh là người phụ nữ trên tay bế đứa con trai bé bỏng, nụ cười của bà hạnh phúc vô cùng. Trái tim tôi như một ngọn lửa đun nóng tất cả mọi thứ chạy qua, hơi nóng của nó khiến khóe mi tôi dần đỏ. Giọng tôi lạc đi.

“Lan làm sao biết được?”

Lan nghiêng người nhìn tôi, khóe môi nhếch lên.

“Em là con gái của tập đoàn truyền thông lớn nhất cả nước, thông tin gì mà em không thể cập nhật được chứ?, em còn biết nhiều hơn anh nghĩ ấy.”

Lan cực kỳ tự tin bước đến ngôi nhà cũ, bên ngoài treo rất nhiều trang phục công nhân, cùng dụng cụ làm việc. Lan không ngần ngại gõ cửa, cánh cửa gỗ kêu lên trong khi đáp lại nó lại là một sự im lặng đáng sợ. Tôi chạy đến gọi to trong sự hy vọng ai đó sẽ đáp lại, người mà tôi đã thất lạc bấy lâu.

“Có ai trong nhà không?, làm ơn trả lời tôi.”

Bạn đang đọc Em Có Thích Anh Không? sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.