Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 4462 chữ

Raoden đâm không khí bằng ngón tay của mình. Khoảng không tỏa ra ánh sáng. Đầu ngón tay của cậu để lại một vệt trắng sáng phía sau nó khi cậu di chuyển cánh tay của mình, như thể là đang viết bằng sơn lên tường – chỉ là không có sơn và không có tường mà thôi. Cậu di chuyển một cách thận trọng, cẩn thận không để ngón tay dao động. Cậu ấy vẽ một đường thẳng dài khoảng một bàn tay từ trái sang phải, sau đó kéo ngón tay xuống một chút, vẽ một đường cong xuống dưới ở trong góc. Tiếp theo, cậu ấy nhấc ngón tay ra khỏi tấm bạt vô hình và thay thế nó để vẽ một dấu chấm ở giữa. Ba điểm đó - hai đường thẳng và một dấu chấm là điểm bắt đầu của mọi Aon.

Cậu lại tiếp tục, vẽ đúng khuôn mẫu ba đường kẻ đó ở các các hướng khác nhau, sau đó thêm một vài đường chéo. Hình vẽ cuối cùng trông giống như một chiếc đồng hồ cát, hoặc có lẽ hai chiếc hộp được chồng lên nhau, kéo về gần chính giữa. Đây là Aon Ashe, biểu tượng cổ xưa cho ánh sáng. Chữ cái bừng sáng trong giây lát, dường như tràn đầy sự sống, rồi nó lóe lên yếu ớt như một người đang trút hơi thở cuối cùng. Aon liền biến mất, ánh sáng của nó mờ dần từ sáng sủa thành lờ mờ rồi không còn gì hết.

"Cậu làm tốt hơn nhiều so với tôi, sule," Galladon nói. "Tôi thường vẽ một dòng quá lớn, hoặc xiên đi quá nhiều. Và chúng sẽ biến mất trước khi tôi vẽ xong."

"Nó đáng lẽ ra không phải là như thế này," Raoden phàn nàn. Đã một ngày kể từ khi Galladon chỉ cho cậu cách vẽ Aon, và cậu đã dành gần như toàn bộ thời gian kể từ lúc đó để luyện tập. Mỗi Aon mà cậu đã hoàn thành đúng cách đều hoạt động theo cùng một cách, biến mất mà không tạo ra bất kỳ hiệu ứng nào. Sự làm quen đầu tiên của cậu với phép thuật huyền thoại của người Elantris khá là hụt hẫng.

Điều đáng ngạc nhiên nhất là nó dễ dàng như thế nào. Với sự thiếu hiểu biết của mình, cậu đã cho rằng AonDor, ma thuật của Aon, sẽ yêu cầu một số loại thần chú hoặc một vài nghi thức. Một thập kỷ không có AonDor đã sinh ra vô số tin đồn, một số người - hầu hết là các linh mục Derethi, tuyên bố phép thuật là một trò lừa bịp, trong khi những người khác, cũng chủ yếu là các linh mục Derethi, đã tố cáo nó là những nghi thức báng bổ liên quan đến sức mạnh của quỷ dữ. Sự thật là không một ai, kể cả các linh mục Derethi, biết rõ AonDor là gì. Mọi chuyên gia về nó đều đã gục ngã trước Reod.

Tuy nhiên, Galladon tuyên bố AonDor không đòi hỏi gì hơn là một bàn tay vững vàng và kiến thức sâu sắc về Aon. Vì chỉ có người Elantris mới có thể vẽ các chữ cái ánh sáng, chỉ có họ mới có thể dùng AonDor, và không ai ngoài người Elantris được phép biết nó đơn giản như thế nào. Không bùa chú, không hy sinh, không thuốc độc hoặc nguyên loại gì cả, bất cứ ai dính Shaod đều có thể thực hiện AonDor. Đương nhiên, miễn là họ biết các chữ cái.

Ngoại trừ việc, nó đã không hoạt động. Các Aon đáng ra phải làm gì đó - ít nhất là một điều gì đó nhiều hơn là tỏa sáng yếu ớt rồi biến mất. Raoden có thể nhớ rõ những hình ảnh về Elantris khi cậu còn bé – quang cảnh của những người bay trên không trung, những chiến công đáng kinh ngạc về sức mạnh thể chất và phương pháp trị thương diệu kỳ. Cậu ta đã từng bị gãy chân một lần và mặc dù phụ thân cậu đã phản đối, mẫu thân cậu vẫn đưa cậu đến Elantris để chữa bệnh. Một người có mái tóc phát sáng đã tái tạo lại xương của Raoden với chỉ một cái vẫy tay. Cô ấy đã vẽ ra một Aon, giống như cậu đang làm, nhưng nó đã giải phóng ra một luồng phép thuật huyền bí cực mạnh.

"Chúng đáng ra phải làm gì đó," Raoden nói lại, lần này lớn giọng.

"Chúng đã từng hoạt động, sule, nhưng không còn được như vậy kể từ sự kiện Reod. Bất kể thứ gì đã lấy đi mạng sống của Elantris cũng lấy đi sức mạnh của AonDor. Giờ tất cả những gì chúng ta có thể làm là vẽ những chữ cái xinh đẹp lên không trung."

Raoden gật đầu khi đang vẽ Aon của chính mình, Aon Rao. Bốn hình tròn với một hình vuông lớn ở trung tâm, cả năm được kết nối bằng các đường thẳng. Aon này phản ứng giống như các Aon khác, bùng sáng như thể chuẩn bị giải phóng sức mạnh rồi biến mất trong không trung.

"Thất vọng à, Kolo?"

"Cực kỳ thất vọng," Raoden thừa nhận, kéo ra một chiếc ghế và ngồi xuống. Họ vẫn còn trong văn phòng nhỏ ở dưới đất của Galladon. "Tôi sẽ thành thật với anh, Galladon. Khi tôi mới thấy Aon bay lơ lửng trên không trước mặt anh, tôi đã quên đi mọi thứ - sự bẩn thỉu, sự chán nản, thậm chí là cả ngón chân của tôi."

Galladon mỉm cười. "Nếu AonDor vẫn còn hoạt động, người Elantris vẫn sẽ cai trị Arelon – dù có Reod hay không có Reod."

"Tôi biết. Tôi chỉ tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Điều gì đã thay đổi?"

"Cả thế giới đều tự hỏi giống cậu, sule," Galladon nói với một cái nhún vai.

"Chúng hẳn phải có liên quan," Raoden trầm ngâm. "Sự thay đổi của Elantris, cái cách mà Shaod bắt đầu biến con người thành ác quỷ chứ không phải các vị thần, sự mất hiệu lực của AonDor..."

"Cậu không phải là người đầu tiên nhận thấy điều đó. Không hề. Tuy nhiên, dường như không ai có thể tìm thấy câu trả lời – những người có quyền lực ở Arelon đã quá thoải mái với Elantris như bây giờ rồi."

"Tin tôi đi, tôi biết mà," Raoden nói. "nếu bí mật đó được tìm thấy, nó sẽ phải được tìm thấy bởi chúng ta." Raoden nhìn qua văn phòng nhỏ. Hoàn toàn sạch sẽ và không có bụi bẩn bao phủ giống như phần còn lại của Elantris, căn phòng gần như có cảm giác ấm cúng - giống như một cái hang hoặc văn phòng ở một căn biệt thự lớn.

"Có lẽ câu trả lời đang ở đây, Galladon," Raoden nói. " Ở đâu đó trong những cuốn sách."

"Có lẽ vậy," Galladon nói một cách không hứa hẹn.

"Tại sao anh lại cảm thấy miễn cưỡng khi đưa tôi đến đây?"

"Bởi vì nó đặc biệt, sule – hẳn là cậu phải thấy được điều đó chứ? Nếu để lộ bí mật, tôi sẽ không thể rời đi vì sợ nó sẽ bị cướp trong lúc tôi không ở đây."

Raoden đứng dậy, gật đầu khi cậu đi quanh phòng. "Vậy tại sao vẫn dẫn tôi theo?"

Galladon nhún vai, như thể không hoàn toàn chắc chắn với bản thân mình. Cuối cùng thì anh cũng trả lời. "Cậu không phải là người đầu tiên nghĩ rằng câu trả lời có thể ở trong những cuốn sách đó. Hai người có thể đọc nhanh hơn một người."

"Nhanh gấp hai lần, tôi đoán vậy." Raoden đồng ý với một nụ cười. "Sao anh lại giữ cho nó quá tối đến như vậy?"

"Chúng ta đang ở Elantris, sule. Chúng ta không thể tìm đến cửa hàng của người đốt đèn mỗi khi chúng ta hết dầu."

"Tôi biết, nhưng chắc hẳn là phải có đủ chứ. Người Elantris hẳn có nhiều cửa hàng bán dầu trước khi Reod diễn ra."

"A, sule," Galladon nói với một cái lắc đầu. "Cậu vẫn chưa hiểu đúng không? Đây là Elantris, thành phố của các vị thần. Sao các vị thần lại cần đến những thứ trần tục như đèn và dầu? Hãy nhìn vào bức tường bên cạnh cậu."

Raoden quay đầu đi. Ở đó có một một cái đĩa kim loại treo trên tường bên cạnh cậu. Mặc dù nó đã bị xỉn màu theo thời gian, Raoden vẫn có thể nhìn ra hình dạng được khắc vào bề mặt của nó - Aon Ashe, chữ cái mà cậu ấy đã vẽ cách đây vài phút.

"Những cái đĩa đó đã từng phát sáng rực rỡ và đều đặn hơn bất kỳ loại đèn nào, sule," Galladon giải thích. "Người Elantris có thể tắt chúng chỉ bằng một ngón. Elantris không cần dầu - nó có nguồn ánh sáng đáng tin cậy hơn nhiều. Vì lý do tương tự, cậu cũng sẽ không tìm thấy than - hay thậm chí là lò nung ở Elantris, cũng không có nhiều giếng nước, vì nước chảy qua các đường ống như những con sông bị mắc kẹt trong các bức tường. Không có AonDor, thành phố này hầu như không phù hợp để sinh sống. "

Raoden chà ngón tay vào cái đĩa, cảm nhận những đường nét của Aon Ashe. Có điều gì đó thảm khốc đã xảy ra - một sự kiện đã bị lãng quên chỉ trong mười năm ngắn ngủi. Có thứ gì đó khủng khiếp đến nỗi làm cho vùng đất vỡ tan và các khiến vị thần gục ngã. Tuy nhiên, nếu không hiểu được cách AonDor đã từng hoạt động, cậu ta thậm chí còn không thể bắt đầu tưởng tượng ra thứ gì đã khiến nó thất bại. Cậu rời mắt khỏi cái đĩa và xem xét hai tủ sách thấp. Khả năng cao là chả có bất kỳ cuốn sách nào có lời giải thích trực tiếp về AonDor. Tuy nhiên, nếu chúng được viết bởi cư dân Elantris, thì có lẽ chúng sẽ có thông tin liên quan tới phép thuật. Nhưng thông tin mà có thể khiến người đọc cẩn thận có thể hiểu cách mà AonDor hoạt động. Có lẽ vậy.

Suy nghĩ của cậu bị gián đoạn bởi một cơn đau bụng. Nó không giống như cơn đói mà cậu ấy đã từng trải qua ở bên ngoài. Bụng của cậu không kêu ùng ục. Vậy mà, cơn đau vẫn ở đó - bằng cách nào đó nó thậm chí còn đòi hỏi nhiều hơn. Cậu ấy đã nhịn đói ba ngày rồi và cơn đói đang bắt đầu mạnh lên. Cậu ta chỉ mới bắt đầu nhận ra tại sao nó và những cơn đau khác có thể khiến con người biến thành những con thú giống như bọn đã tấn công cậu trong ngày đầu tiên.

"Theo tôi." cậu nói với Galladon. "Có một chuyện chúng ta cần phải làm."

¤¤¤

Quảng trường vẫn giống như ngày trước - bụi bặm, đầy tiếng rên rỉ của những kẻ kém may mắn và chiếc cổng cao một cách không khoan nhượng. Mặt trời đã gần hoàn thành được ba phần tư chuyến đi xuyên qua bầu trời. Đã đến lúc để ném những người mới vào Elantris.

Raoden nghiên cứu quảng trường, quan sát từ trên đỉnh một tòa nhà bên cạnh Galladon. Khi nhìn, cậu nhận ra có gì đó khác biệt. Có một đám đông nhỏ tụ tập trên đỉnh tường.

"Ai vậy?" Raoden hỏi với vẻ thích thú, chỉ vào một hình người cao lớn đứng trên bức tường phía trên cổng Elantris. Cánh tay của người đàn ông đang vươn ra, và chiếc áo choàng dính máu của anh đang tung bay trong gió. Lời nói của anh ta khó có thể nghe được từ khoảng cách xa như vậy, nhưng rõ ràng là anh ta đang hét lên.

Galladon lầm bầm trong sự ngạc nhiên. "Một vị gyorn Derethi. Tôi không biết là có vị ở Arelon đấy."

"Một vị gyorn? Kiểu như linh mục cao cấp à?" Raoden nheo mắt, cố gắng nhìn ra các chi tiết của bóng người ở xa phía trên họ.

"Tôi ngạc nhiên là có một vị đi sâu về phía đông thế này," Galladon nói. "Họ ghét Arelon ngay cả trước sự kiện Reod."

"Vì người Elantris ư?"

Galladon gật đầu. "Nhưng không hoàn toàn là vì sự tôn thờ Elantris, bất kể họ nói điều gì. Derethi có một sự ghê tởm đặc biệt đối với đất nước của cậu vì quân đội của họ chưa bao giờ tìm ra cách vượt qua những ngọn núi đó để tấn công cậu."

"Anh cho rằng anh ta đang làm gì ở đó?" Raoden hỏi.

"Thuyết giảng. Vị linh mục có thể làm điều gì khác chứ? Có lẽ anh ấy đã quyết định tố cáo Elantris như một sự phán xét nào đó từ vị thần của mình. Tôi ngạc nhiên là họ tốn nhiều thời gian để làm điều đó đến vậy."

"Mọi người đã thì thầm về điều đó trong nhiều năm," Raoden nói. "nhưng chưa có ai đủ can đảm để giảng dạy những thứ như vậy. Họ sợ rằng người Elantris chỉ đang thử lòng họ - rằng họ sẽ trở lại thời kỳ hoàng kim vào một ngày nào đó và sẽ trừng phạt những kẻ bất tín. "

"Vẫn còn ư?" Galladon hỏi. "Tôi đã nghĩ rằng niềm tin như vậy sẽ biến mất sau mười năm."

Raoden lắc đầu. "Thậm chí còn có nhiều người cầu nguyện cho, hoặc sợ hãi, sự trở lại của người Elantris. Thành phố này đã từng rất mạnh, Galladon. Anh không thể biết được nó đã từng đẹp như thế nào đâu."

"Tôi biết chứ, sule," Galladon nói. "Tôi không dành cả đời mình ở Duladel."

Giọng nói của vị linh mục đã lên đến cao trào, và anh ta phát ra một tiếng la hét cuối cùng trước khi quay vòng và biến mất khỏi tầm nhìn. Thậm chí từ xa, Raoden có thể nghe thấy sự ghét bỏ và tức giận trong giọng nói của vị gyorn. Galladon đã đúng, những lời nói của người đàn ông này không hề tốt một chút nào.

Raoden lắc đầu, chuyển từ bức tường sang cánh cổng. "Galladon," anh ta hỏi, "cơ hội để ai đó bị ném vào đây hôm nay là bao nhiêu?"

Galladon nhún vai. "Thật khó để nói, Sule. Đôi khi nhiều tuần trôi qua mà không có người Elantris mới, nhưng tôi đã từng thấy có tới năm người vào cùng một lúc. Cậu đã đến từ hai ngày trước, hôm qua là một người phụ nữ - ai biết được, có lẽ Elantris sẽ có thêm người mới trong ba ngày liên tiếp. Kolo? "

Raoden gật đầu. Ngắm chiếc cổng trong mong chờ.

"Sule, cậu định làm gì?" Galladon khó chịu hỏi.

"Tôi định chờ đợi."

¤¤¤

Người mới đến là một người đàn ông lớn tuổi, có lẽ ở tuổi bốn mươi, với khuôn mặt hốc hác và đôi mắt lo lắng. Khi cánh cổng đóng sầm lại, Raoden trèo xuống từ sân thượng, dừng lại ngay bên trong khu dất. Galladon theo sau, vẻ mặt lo lắng. Anh ta rõ ràng nghĩ Raoden có thể sẽ làm điều gì đó dại dột.

Anh ấy đã đúng.

Người kém may mới đến chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc cổng. Raoden chờ đợi ông ấy bước một bước, để đưa ra quyết định một cách vô tình sẽ xem ai là người có đặc quyền được cướp ông. Người đàn ông đứng ở đó, nhìn khu đất với đôi mắt lo lắng, thân hình gầy gò của ông lọt thỏm trong chiếc áo choàng như thể ông ấy đang cố giấu nó đi. Sau vài phút chờ đợi, cuối cùng ông cũng do dự bước bước đầu tiên của mình – hướng về bên phải, giống hướng mà Raoden đã chọn.

"Thôi nào," Raoden tuyên bố, sải bước ra khỏi con hẻm. Galladon rên rỉ, lầm bầm điều gì trong tiếng Duladel.

"Teoren?" Raoden gọi, chọn một cái tên phổ biến có nguồn gốc Aon.

Người mới đến tràn đầy sự ngạc nhiên ngước lên, rồi liếc qua vai anh với sự bối rối.

"Teoren, đúng là cậu rồi!" Raoden nói, quàng tay qua vai người đàn ông. Sau đó, bằng một giọng thấp hơn, cậu tiếp tục. "Ngay bây giờ ông có hai lựa chọn, ông bạn ạ. Hoặc là ông làm theo những gì tôi nói với ông. Hoặc là ông để bọn người đang ẩn trong bóng tối đằng kia đuổi theo ông và đánh ông mà không cần lý do."

Người đàn ông quay đầu lại để tìm kiếm trong bóng tối với đôi mắt sợ hãi. May mắn thay, vào lúc đó, người của Shaor đã quyết định di chuyển, hình bóng của họ hiện ra trong ánh sáng, đôi mắt trần tục của họ nhìn chằm chằm vào người đàn ông mới đến với sự đói khát. Đó là tất cả sự thúc đẩy mà ông cần.

"Tôi phải làm gì?" Người đàn ông hỏi với giọng khàn khàn.

"Chạy!" Raoden ra lệnh, sau đó phóng đi về phía một trong những con hẻm.

Người đàn ông đã không cần phải nghe đến lần thứ hai, ông ta chạy nhanh đến mức Raoden sợ rằng ông ấy sẽ đi vào một con hẻm nhỏ và bị lạc. Có tiếng hét bất ngờ đã được nén lại từ phía sau khi Galladon nhận ra Raoden đang làm gì. Chàng Duladen to lớn rõ ràng là không gặp vấn đề gì trong việc bắt kịp họ, ngay cả khi xem xét quãng thời gian anh đã ở Elantris, Galladon vẫn trong tình trạng tốt hơn nhiều so với Raoden.

"Lạy Doloken, cậu nghĩ cậu đang làm gì vậy, đồ ngốc?" Galladon chửi thề.

"Tôi sẽ nói với anh ngay thôi," Raoden nói, bảo toàn sức lực trong khi chạy. Một lần nữa, cậu nhận thấy rằng cậu đã không bị khó thở, mặc dù cơ thể cậu đã bắt đầu mệt mỏi. Một cảm giác mệt mỏi âm ỉ bắt đầu lớn lên trong cậu và cả ba người bọn họ. Raoden đã sớm trở thành người chạy chậm nhất. Tuy nhiên cậu là người duy nhất biết họ đang đi đâu.

"Bên phải!" cậu hét lên với Galladon và người đàn ông mới đến, rồi chạy sang một con hẻm. Hai người còn lại đi theo sau, nhóm côn đồ cũng làm vậy, chúng đang tăng tốc một cách nhanh chóng. May mắn thay, đích đến của Raoden đã không còn xa.

"Rulo." Galladon nguyền rủa, nhận ra họ đang đi đâu. Đó là một trong những ngôi nhà mà anh ta đã cho Raoden xem hôm trước, ngôi nhà có cầu thang không ổn định. Raoden chạy nước rút qua cửa và lên cầu thang, suýt ngã hai lần khi những bậc thang lún xuống bên dưới anh. Khi ở trên mái nhà, cậu dùng hết sức lực của mình để đẩy một đống gạch – những gì còn lại của một chậu trồng cây - làm đổ toàn bộ đống đất sét vỡ vụn vào cầu thang khi Galladon và người mới đến lên tới đỉnh. Những bậc thang yếu ớt không không chịu được sức nặng, xập xuống đất với một tiếng vang kinh hoàng.

Galladon bước tới và nhìn qua cái lỗ với đôi mắt phê phán. Người của Shaor đã tập trung xung quanh các bậc thang đã vỡ nát bên dưới, độ hoang dã của họ đã giảm đi một chút khi họ nhận ra.

Galladon nhướn mày. "Giờ thì sao, hả thiên tài?"

Raoden bước tới người mới đến, người đã ngã quỵ sau khi vấp ngã ở cầu thang. Raoden cẩn thận lấy từng món ăn của người đàn ông ra ngoài và sau khi nhét một ít vào thắt lưng, cậu ném phần còn lại cho bọn người trông như chó săn đang chờ đợi bên dưới. Âm thanh ẩu đả phát ra từ bên dưới khi chúng chiến đấu để dành giật thức ăn.

Raoden lùi ra xa cái lỗ. "Hãy hy vọng là họ nhận ra rằng họ sẽ không nhận được gì thêm từ chúng ta nữa và quyết định rời đi."

"Và nếu họ không làm vậy?" Galladon hỏi thẳng.

Raoden nhún vai. "Chúng ta có thể sống mãi mãi mà không cần thức ăn hay nước uống, phải không?"

"đúng. Nhưng tôi không muốn dành phần còn lại của sự vĩnh hằng trên đỉnh của tòa nhà này."

Sau đó, nhìn chằm chằm vào người đàn ông mới đến, Galladon kéo Raoden sang một bên và hỏi với giọng thấp xuống, "Sule, ý nghĩa của việc này là gì? Cậu đã có thể ném thức ăn lại cho họ ở ngay khu đất. Hơn nữa, sao phải cứu ông ta? Không biết chừng, người của Shaor thậm chí còn có thể sẽ không làm tổn thương ông ấy. "

"Chúng ta không thể biết rõ được. Bên cạnh đó, theo cách này, ông ấy nghĩ rằng ông đã nợ tôi mạng sống của mình."

Galladon khịt mũi. "Vậy là giờ cậu đã có thêm một người khác theo cậu - với cái giá rẻ là sự thù hận của một phần ba số tội phạm ở Elantris."

"Và đây mới chỉ là sự khởi đầu," Raoden nói với một nụ cười. Tuy nhiên, bất chấp những lời nói dũng cảm của mình, cậu ấy không chắc chắn với chính bản thân. Cậu vẫn còn ngạc nhiên về việc ngón chân của mình đau đến mức nào, và cậu còn bị xước tay khi đẩy những viên gạch. Mặc dù không đau đớn như ngón chân, nhưng cơn đau vẫn tiếp tục, đe dọa sẽ thu hút sự chú ý của cậu khỏi kế hoạch.

Mình phải tiếp tục di chuyển, Raoden lặp lại với chính mình. Tiếp tục làm việc. Không để cho cơn đau chiếm quyền kiểm soát.

¤¤¤

"Tôi là một thợ kim hoàn," người đàn ông giải thích. "Mareshe là tên của tôi."

"Một thợ kim hoàn." Raoden không hài lòng nói, khoanh tay khi cậu nhìn Mareshe. "Điều đó không có nhiều lợi ích lắm. Ông còn có thể làm gì khác không?"

Mareshe phẫn nộ nhìn cậu, như thể ông đã quên mất rằng, chỉ một lúc trước đó, ông đang thu mình trong sợ hãi. "Làm đồ trang sức là một kỹ năng cực kỳ hữu ích, thưa ngài."

"Không phải ở Elantris, " Galladon nói, nhìn trộm qua lỗ hổng để xem bọn côn đồ đã quyết định rời đi hay chưa. Rõ ràng là chúng đã chưa đi, do đó anh ta đã ném cho Raoden một cái nhìn khô héo.

Mặc kệ chàng Dula, Raoden quay lại với Mareshe. "Ông còn có thể làm gì khác nữa?"

"Bất cứ điều gì."

"Điều đó khá mông lung, ông bạn ạ," Raoden nói. "Ông có nói rõ hơn được không?"

Mareshe đưa tay lên bên cạnh đầu với một cử chỉ bi tráng. "Tôi là một thợ thủ công. Một nghệ nhân. Tôi có thể làm bất cứ điều gì. Chính Domi đã trao cho tôi linh hồn của một nghệ sĩ."

Galladon khịt mũi từ chỗ ngồi bên cạnh cầu thang.

"Thế giày thì sao?" Raoden hỏi.

"Giày?" Mareshe trả lời với giọng điệu hơi bị xúc phạm.

"Đúng, giày."

"Tôi cho rằng tôi có thể," Mareshe nói, "mặc dù điều đó hầu như không đòi hỏi kỹ năng của một người nghệ nhân chuyên nghiệp."

"Và một tên đầ…" Galladon bắt đầu trước khi Raoden xuỵt anh ta.

"Nghệ nhân Mareshe," Raoden tiếp tục bằng giọng điệu ngoại giao nhất của mình. "Những người Elantris được ném vào thành phố chỉ mặc một chiếc áo chôn của người Arelon. Một người đàn ông có thể làm giày sẽ thực sự rất có giá trị."

"Loại giày nào?" Mareshe hỏi.

"Loại bằng da, " Raoden nói." Điều đó không dễ đâu, Mareshe. Ông thấy đấy, người Elantris không có điều kiện để thử lại khi làm hỏng - nếu đôi giày đầu tiên không vừa, chúng sẽ gây phồng da. Những vết phồng rộp sẽ không bao giờ rời đi. "

"Ý cậu là gì, không bao giờ rời đi ư?" Mareshe hỏi một cách khó chịu.

"Chúng ta giờ là người Elantris bây giờ, Mareshe," Raoden giải thích. "Vết thương của chúng ta sẽ không tự lành nữa."

"Không còn tự lành…?"

"Ông có muốn một ví dụ không, ông nghệ nhân?" Galladon hỏi một cách hữu ích. "Tôi có thể sắp xếp một cái khá dễ dàng. Kolo?"

Mặt Mareshe mặt tái nhợt, và ông nhìn lại Raoden. "Cậu ấy có vẻ không thích tôi," ông nói khẽ.

"Không đời nào." Raoden nói, đưa tay ôm vai Mareshe và quay mặt đi khỏi khuôn mặt cười toe toét của Galladon. "Đó là cách anh ấy thể hiện tình cảm."

"Nếu ngài nói như vậy, Ngài..."

Raoden ngập ngừng. "Cứ gọi tôi là Linh Hồn," cậu quyết định sử dụng bản dịch của Aon Rao.

"Ngài Linh Hồn." Rồi Mareshe nheo mắt lại. " Vì một lý do nào đó, ngài trông rất quen.

"Ông không bao giờ nhìn thấy tôi trước. Còn giờ, về những đôi giày đó…"

"Chúng phải vừa vặn một cách hoàn hảo, không gây ra một vết trầy hay vết xước nào phải không?" Mareshe hỏi.

"Tôi biết điều đó nghe có vẻ khó khăn. Nếu nó vượt quá khả năng của ông thì...."

"Không có gì là vượt quá khả năng của tôi," Mareshe nói. "Tôi sẽ làm điều đó, Ngài Linh Hồn."

"Tuyệt vời."

"Họ không rời đi," Galladon nói từ phía sau họ.

Raoden chuyển sự quan tâm tới chàng Dula to lớn. "Thì có sao đâu? Đâu phải là chúng ta có chuyện quan trọng cần phải làm đâu. Ở trên này khá dễ chịu - anh nên ngồi xuống và thưởng thức nó."

Một tiếng vang đáng ngại phát ra từ những đám mây phía trên họ, và Raoden cảm thấy một giọt nước ướt rơi xuống đầu mình.

"Thật tuyệt vời," Galladon càu nhàu. "Tôi đang thấy thích đây."

Bạn đang đọc Elantris - Thành Phố Của Các Vị Thần của Brandon Sanderson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrueBK98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.