Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5357 chữ

"Anh ấy đang làm gì ở đây?" Sarene gặng hỏi, đứng ở ngưỡng cửa vào bếp của Kiin. Tên ngốc Kaloo đang ngồi bên trong, mặc toàn màu đỏ và cam lòe loẹt. Anh nói chuyện sôi nổi với Kiin và Roial, và dường như chưa nhận thấy sự xuất hiện của cô.

Lukel đóng cánh cửa lại sau lưng cô, rồi liếc về phía chàng Dula với sự chán ghét hiện rõ. Anh họ của cô được biết đến như một trong những người đàn ông hóm hỉnh nhất, sặc sỡ nhất ở Kae. Tuy nhiên, tiếng tăm của Kaloo đã nhanh chóng làm lu mờ cả Lukel, khiến cho người thương gia trẻ tuổi này phải cay đắng đứng thứ hai.

"Roial mời anh ta vì một số lý do," Lukel lẩm bẩm.

"Roial phát điên rồi à?" Sarene hỏi, có lẽ to hơn cô nên nói. "Nếu tên Dula nguyền rủa đó là gián điệp thì sao?"

"Gián điệp cho ai chứ?" Kaloo vui vẻ hỏi. "Tôi không nghĩ vị vua hào hoa của cô có sự nhạy bén chính trị để thuê gián điệp - và để tôi đảm bảo với cô, cho dù tôi có làm cô bực tức đến thế nào, Công chúa, tôi thậm chí còn làm hơn thế với người Fjorden. Vị gyorn đó thà đâm tôi còn hơn trả tiền cho tôi để đổi lấy thông tin. "

Sarene đỏ bừng mặt vì xấu hổ, một hành động chỉ khiến Kaloo rơi vào một tràng cười khác.

"Ta nghĩ, Sarene, cô sẽ thấy ý kiến của công dân Kaloo hữu ích," Roial nói. "Người đàn ông này nhìn mọi thứ khác với cư dân Arelon và cậu ta cũng có quan điểm mới về các sự kiện ở Kae. Ta dường như nhớ rằng chính cô đã sử dụng một lý lẽ tương tự khi lần đầu tiên tham gia với bọn ta. Đừng bỏ qua giá trị của Kaloo vì cậu ấy có một chút lập dị so với tiêu chuẩn của cô. "

Sarene cau mày, nhưng cho phép mình bị quở trách. Sự quan sát của công tước có trọng lượng, sẽ hữu ích khi có một quan điểm mới. Vì lý do nào đó Roial dường như tin tưởng Kaloo. Cô có thể cảm nhận được sự tôn trọng lẫn nhau giữa họ. Một cách cộc cằn, cô thừa nhận rằng có lẽ công tước đã nhìn thấy thứ gì đó ở Kaloo mà cô không thể. Chàng Dula rốt cuộc đã ở với Roial vài ngày.

Ahan đã muộn, như thường lệ. Shuden và Eondel nói khẽ ở một đầu bàn, cuộc trò chuyện khe khẽ của họ trái ngược hoàn toàn với cách kể chuyện sôi nổi của Kaloo. Kiin đã cung cấp các món khai vị - bánh quy giòn với một loại men màu trắng kem trên đỉnh.

Mặc dù cô đã khăng khăng rằng ông không chuẩn bị bữa tối, Kiin rõ ràng là không thể để nhiều người thế này tụ tập mà không cho họ ăn gì đó. Sarene mỉm cười - cô không nghĩ những âm mưu phản quốc khác thích đồ ăn nhẹ.

Một lát sau, Ahan đi lạch bạch vào, cũng không thèm gõ cửa. Ông ngồi phịch xuống ghế thông thường và bắt đầu tấn công chỗ bánh quy.

"Vậy, tất cả chúng ta đều đã ở đây," Sarene nói, giọng mạnh mẽ để ngắt lời Kaloo. Tất cả các cái đầu đều quay về phía cô khi cô đứng. "Tôi tin rằng tất cả mọi người đã suy nghĩ nhiều về tình trạng khó khăn của chúng ta. Có ai muốn bắt đầu không?"

"Để ta," Ahan nói. "Có lẽ Telrii có thể bị thuyết phục không chuyển đổi sang Shu-Dereth."

Sarene thở dài. "Tôi nghĩ chúng ta đã thảo luận về vấn đề này, Ahan. Telrii không đang phân vân về việc có nên chuyển đổi hay không – ông ta đang chờ đợi để xem ông ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ Wyrn."

"Giá như chúng ta có thêm quân," Roial nói với cái lắc đầu. "Với một đội quân hẳn hỏi, chúng ta có thể đe dọa Telrii. Sarene, có bao nhiêu cơ hội để nhận được viện trợ từ Teod?"

"Không nhiều." Sarene nói, ngồi xuống. "Hãy nhớ rằng, phụ thân tôi đã thề với Shu-Dereth. Bên cạnh đó, Teod có một lực lượng hải quân tuyệt vời, nhưng ít quân đội trên mặt đất. Đất nước của tôi có dân số nhỏ, chúng tôi sống sót bằng cách đánh chìm kẻ thù trước khi chúng đổ bộ."

"Tôi nghe nói có những quân kháng chiến ở Duladel," Shuden đề nghị. "Họ thỉnh thoảng quấy rối các đoàn lữ hành."

Mọi ánh mắt đều hướng về Kaloo, người đưa hai lòng bàn tay về phía trước. "Hãy tin tôi, các bạn của tôi, mọi người sẽ không muốn sự giúp đỡ của họ đâu. Những người mà cậu nói đến chủ yếu là những người cộng hòa trước đây, giống như tôi. Họ có thể thành thạo đấu tay đôi với nhau, nhưng một thanh syre không có nhiều tác dụng với một người lính đã được đào tạo, đặc biệt là nếu anh ta có năm người bạn bên cạnh. Quân kháng chiến còn tồn tại chỉ vì Fjorden quá lười biếng để đuổi nó ra khỏi các đầm lầy. "

Shuden nhíu mày. "Tôi tưởng rằng họ đang trốn trong các hang động của thảo nguyên Duladen."

"Bọn họ có vài nhóm," Kaloo nói trơn tru, mặc dù Sarene đã phát hiện ra một dấu hiệu không chắc chắn trong mắt cậu. Anh là ai? Cô nghĩ khi cuộc trò chuyện tiếp tục.

"Tôi nghĩ chúng ta nên lôi người dân vào", Lukel nói. "Telrii đã chỉ ra rằng ông ta có ý định duy trì hệ thống đồn điền. Nếu chúng ta khuyến khích những người bình thường ủng hộ động cơ của chúng ta, họ có thể sẽ sẵn sàng chống lại ông ta."

"Nó có thể thành công," Eondel nói. "Kế hoạch chia sẻ thu hoạch với nông dân của Công chúa Sarene đã mang lại cho họ hương vị của sự tự do, và họ đã tự tin hơn rất nhiều trong vài tháng qua. Nhưng, sẽ mất rất nhiều thời gian – chúng ta không đào tạo đàn ông để chiến đấu chỉ với một đêm. "

"Đồng ý," Roial nói. "Telrii sẽ là Derethi từ lâu trước khi chúng ta xong, và tuyên bố của Hrathen sẽ là luật."

"Tôi có thể giả vờ là Derethi trong một thời gian," Lukel nói. "Miễn là trong khi tôi đang lên kế hoạch cho sự qua đời của nhà vua."

Sarene lắc đầu. "Nếu chúng ta cho Shu-Dereth loại chỗ đứng đó ở AreIon, chúng ta sẽ không bao giờ được tự do."

"Nó chỉ là một tôn giáo, Sarene," Ahan nói. "Ta nghĩ chúng ta nên tập trung vào các vấn đề thực sự."

"Ngài không nghĩ Shu-Dereth là một ‘vấn đề thực sự’ sao, Ahan?" Sarene hỏi. "Sao ngài không thử giải thích điều đó với Jindo và Duladel?"

"Cô ấy nói đúng," Roial nói. "Fjorden đã dùng Shu-Dereth như một phương tiện để thống trị. Nếu những linh mục đó cải đạo Arelon, thì Wyrn sẽ cai trị ở đây bất kể chúng ta có đưa ai lên ngai vàng."

"Vậy là nuôi một đội quân nông dân đã bị loại bỏ?" Shuden hỏi, đưa cuộc trò chuyện trở lại vấn đề.

"Quá tốn thời gian," Roial nói.

"Ngoài ra." Kaloo lưu ý, "Tôi không nghĩ rằng mọi người muốn ném đất nước này vào chiến tranh. Tôi đã thấy một cuộc cách mạng đẫm máu có thể làm gì với một quốc gia - nó phá vỡ tinh thần của mọi người để chiến đấu lẫn nhau. Những người trong Đội bảo vệ thành phố Elantris có thể là những kẻ ngốc, nhưng họ vẫn là đồng hương của mọi người. Máu của họ sẽ ở trên tay mọi người. "

Sarene xem xét lời bình luận được tạo ra mà không có tý sự lòe loẹt bình thường của Kaloo. Có gì đó về cậu khiến cô ngày càng nghi ngờ.

"Vậy thì làm sao đây?" Lukel cáu tiết nói. "Chúng ta không thể chiến đấu với Telrii và chúng tôi cũng không thể chờ đợi ông ta chuyển đổi. Chúng ta phải làm gì?"

"Chúng ta có thể giết ông ta," Eondel nói lặng lẽ.

"Vậy?" Sarene hỏi. Cô ấy đã không ngờ đề nghị đó sẽ được đưa ra khá sớm trong cuộc họp.

"Nó có căn cứ," Kiin đồng ý. Cho thấy một sự thản nhiên lạnh lùng mà Sarene chưa từng thấy ở ông trước đây." Ám sát Telrii sẽ giải quyết rất nhiều vấn đề. "

Căn phòng im lặng. Sarene cảm thấy một vị đắng trong miệng khi cô nghiên cứu những người đàn ông. Họ biết những gì cô ấy biết. Cô đã xác định từ lâu trước khi cuộc họp bắt đầu rằng đây là cách duy nhất.

"Sau tất cả, cái chết của một người để cứu một quốc gia," Kaloo thì thầm.

"Có vẻ như là cách duy nhất," Kiin nói với cái lắc đầu.

"Có lẽ," Chàng Dula nói. "Mặc dù tôi tự hỏi liệu chúng ta liệu có đang không đánh giá thấp người Arelon."

"Chúng ta đã thảo luận về điều này." Lukel nói. "Chúng ta không có đủ thời gian để tập hợp nông dân."

"Không chỉ là nông dân, Lukel trẻ tuổi," Kaloo nói, "mà là quý tộc. Chẳng nhẽ cậu không cảm thấy sự do dự của họ trong việc ủng hộ Telrii? Chẳng nhẽ cậu không thấy sự khó chịu trong mắt họ? Một vị vua mà không có sự hỗ trợ nào thì chẳng phải là vua."

"Còn những người lính?" Kiin hỏi thẳng.

"Tôi tự hỏi liệu chúng ta không thể thay đổi họ," Kaloo nói. "Chắc chắn họ có thể bị thuyết phục để thấy rằng những gì họ đã làm là không đúng."

"Mọi người" đã trở thành "chúng ta." Lông mày Sarene cuộn lại - cô ấy gần như nắm được rồi. Có gì đó quen thuộc trong lời nói của cậu ấy…

"Đó là một gợi ý thú vị," Roial nói.

"Đội bảo vệ và giới quý tộc ủng hộ Telrii vì họ không thấy có sự thay thế khác", Kaloo giải thích. "Ngài Roial đã xấu hổ vì đám cưới đã thất bại, và Quý cô Sarene bị ném vào Elantris. Tuy nhiên, bây giờ, sự bối rối đã được xóa bỏ. Có lẽ nếu chúng ta có thể cho những người lính thấy kết quả cuối cùng của quyết định của họ - sự chiếm đóng của Fjorden và sự nô dịch hóa của người dân chúng ta - họ sẽ nhận ra rằng họ đang ủng hộ sai người. Hãy cho con người một sự lựa chọn trung thực, và tôi tin rằng họ sẽ chọn một cách khôn ngoan. "

Chính là nó. Sarene biết đức tin ở đâu - niềm tin thuần khiết vào lòng tốt cơ bản của tất cả mọi người. Và, khi cô ấy đột nhiên nhận ra nơi mà cô ấy đã nhìn thấy nó trước đây, cô không thể ngăn mình nhảy dựng và hét lên vì ngạc nhiên.

¤ ¤ ¤

Raoden run run, nhận ra ngay lỗi lầm của mình. Cậu đã buông bỏ Kaloo quá nhanh, cho phép thể hiện quá nhiều con người thật của mình. Những người khác chưa nhận ra sự thay đổi, nhưng Sarene – Sarene đa nghi thân mến – không lỏng lẻo như thế. Cậu nhìn vào cơn sốc của cô, đôi mắt mở to, và biết những gì cô biết. Bằng cách nào đó, cho dù thời gian bên nhau có ngắn ngủi, cô đã nhận ra cậu khi những người bạn thân nhất của cậu không thể.

Uh-oh, cậu tự nghĩ với bản thân.

¤ ¤ ¤

"Sarene?" Roial hỏi. "Công chúa, cô ổn chứ?"

Sarene ngượng ngùng nhìn xung quanh, đứng trước ghế của cô. Tuy nhiên, cô nhanh chóng quên đi sự bối rối của mình khi đôi mắt cô rơi vào chàng Kaloo lén lút. "Không, thưa ngài, tôi không nghĩ vậy", cô nói. "Tôi nghĩ rằng chúng ta cần nghỉ ngơi một chút."

Lukel nói: "Chúng ta đâu thực sự đã nói lâu…" Lukel nói.

Sarene khiến anh im lặng chỉ với mốt ánh nhìn, và không ai khác can đảm trước cơn thịnh nộ của cô. "Vậy thì nghỉ ngơi một chút," Roial chậm rãi nói.

"Tốt," Kiin nói, đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. "Tôi có một ít thịt gói nguội của Hraggen ở bên trong. Tôi sẽ đi lấy chúng."

Sarene bối rối đến nỗi cô thậm chí còn không nghĩ đến việc quở trách chú mình vì đã chuẩn bị một bữa ăn khi cô đã nói rõ ràng là không được. Cô bắn cho Kaloo một cái nhìn biết nói, rồi hiên ngang rời khỏi chiếc bàn, dường như đang trên đường đến nhà vệ sinh. Cô chờ đợi trong văn phòng của Kiin một lúc trước khi kẻ mạo danh không may cuối cùng cũng đi dạo quanh góc tường.

Sarene túm lấy áo cậu và ném cậu vào tường khi cô ép mặt cô sát vào mặt cậu.

"Linh Hồn?" Cô gặng hỏi. "Trong tên của Domi nhân từ, anh đang làm gì ở đây?"

Linh Hồn lo lắng nhìn sang một bên. "Đừng lớn tiếng như vậy, Sarene! Cô nghĩ những người đàn ông đó sẽ phản ứng thế nào nếu họ phát hiện ra họ đã ngồi với một người Elantris?"

"Nhưng bằng cách nào?" Cô hỏi, cơn giận chuyển sang sự phấn khích khi cô nhận ra đó thực sự là cậu. Cô đưa tay lắc lắc mũi cậu, nó quá dài để là cái thật của cậu. Cô ấy đã rất ngạc nhiên khi những ngón tay của cô lướt qua cái chóp như thể nó không ở đó.

"Cô đã đúng về Aon, Sarene," Linh Hồn nói nhanh. "Chúng là bản đồ của Arelon, tất cả những gì tôi phải làm là thêm một đường và toàn bộ hệ thống bắt đầu hoạt động trở lại."

"Một đường?"

"Cái Vực thẳm," Linh Hồn giải thích. "Nó đã gây ra Reod. Nó thay đổi cảnh quan đủ để mà sự hiện diện của nó cần được phản ánh trong các Aon."

"Nó đã hoạt động!" Sarene nói. Rồi thả áo cậu ra và cho cậu một cú đấm cay đắng ở một bên. "Anh đã nói dối tôi!"

"Ow!" Linh Hồn kêu đau. "Làm ơn, không đấm đá - cơ thể của tôi không tự chữa lành, nhớ chứ?"

Sarene thở hổn hển. "Nó không…?

"Thay đổi khi chúng tôi sửa AonDor?" Linh Hồn hỏi. "Không. Tôi vẫn là một người Elantris dưới ảo ảnh này. Có điều gì khác đó không ổn với AonDor."

Sarene chống lại sự thôi thúc đấm cậu một lần nữa. "Tại sao anh lại nói dối tôi?"

Linh Hồn mỉm cười. "Ồ, và cô định thử nói với tôi rằng sẽ không vui hơn theo cách này sao?"

"Thì."

Cậu ấy cười. "Chỉ có cô mới coi đó là một cái cớ hợp lệ, công chúa của tôi. Thực ra, tôi chưa bao giờ có cơ hội để nói với cô. Mỗi lần tôi cố gắng tiếp cận cô trong vài ngày qua, cô đã bỏ đi - và cô đã lờ đi thư tôi gửi. Tôi không thể nhảy ra trước mặt cô và cởi bỏ ảo ảnh của tôi. Tôi thực sự đã đến chô Kiin đêm qua với hy vọng tôi sẽ nhìn thấy cô qua cửa sổ. "

"Anh đã làm vậy sao?" Sarene hỏi với một nụ cười.

"Hỏi Galladon xem," Raoden nói. "Anh ấy đang ở chỗ Roial ngay bây giờ để ăn hết kẹo Jaador của công tước. Cô có biết người đó có điểm yếu về đồ ngọt không?"

"Công tước hay Galladon?"

"Cả hai. Nghe này, họ sẽ tự hỏi chúng ta làm gì mà lâu như vậy."

"Cứ để họ." Sarene nói. "Tất cả những người phụ nữ khác đã bám lấy Kaloo rất nhiều, đã đến lúc tôi phải bắt kịp."

Linh Hồn bắt đầu cười khúc khích, rồi cậu bắt gặp ánh mắt nguy hiểm trong mắt cô và thôi làm vậy. "Đó thực sự là cách duy nhất, Sarene. Tôi không có nhiều sự lựa chọn - tôi phải đóng vai của mình."

"Tôi nghĩ rằng anh đã đóng hơi quá, "cô nói. Rồi cô mỉm cười, không thể tiếp tục tức giận.

Cậu rõ ràng đã bắt được sự mềm đi trong mắt cô, vì vậy cậu thả lỏng người. "Cô phải thừa nhận, đôi khi nó rất vui. Tôi không biết rằng cô là một tay đấu kiếm giỏi như thế."

Sarene cười ranh mãnh. "Tài năng của tôi rất dồi dào, Linh Hồn. Và rõ ràng là anh cũng vậy - tôi không biết anh là một diễn viên giỏi như thế. Tôi ghét anh!"

"Thật tốt khi cảm thấy được đánh giá cao," Linh Hồn nói, ôm lấy cô bằng hai tay.

Đột nhiên cô nhận ra sự gần gũi của câu. Cơ thể cậu bằng nhiệt độ phòng, và sự mát mẻ không tự nhiên rất khó chịu. Tuy nhiên, thay vì lùi đi, cô để đầu mình tựa vào vai cậu. "Vậy, tại sao anh lại đến? Anh nên ở lại New Elantris, chuẩn bị người của anh. Tại sao lại mạo hiểm đi vào Kae?"

"Để tìm cô," cậu nói.

Cô ấy mỉm cười. Đó là câu trả lời đúng.

"Và," cậu tiếp tục, "để giữ cho tất cả mọi người không tàn sát lẫn nhau. Đất nước này chắc chắn là một mớ hỗn độn, phải không?"

Sarene thở dài. "Và đó là một phần lỗi của tôi."

Linh Hồn đưa tay đặt lên cổ cô, xoay đầu cô để cô có thể nhìn vào mắt cậu. Khuôn mặt cậu có khác, nhưng đôi mắt đó vẫn y nguyên. Sâu thẳm và xanh. Làm thế nào mà cô lại từng nhầm cậu với bất cứ ai khác?

"Cô không được phép mắng mỏ bản thân, Sarene," cậu nói. "Tôi đã thấy đủ nó từ Galladon. Cô đã làm rất tuyệt vời ở đây - tốt hơn tôi có thể tưởng tượng. Tôi đã cho rằng những người đàn ông này sẽ ngừng gặp mặt sau khi tôi đi mất."

Sarene dừng lại, đưa bản thân ra khỏi sự thôi miên bị lạc trong đôi mắt ấy. "Anh vừa nói những gì? Sau khi anh rời đi…?"

Những giọng nói phát ra từ căn phòng khác, và Linh Hồn nháy mắt với cô, đôi mắt cậu lấp lánh. "Chúng ta cần quay trở lại." Nhưng tôi vẫn còn điều khác tôi cần nói với cô, một khi cuộc họp kết thúc và chúng ta có thể nói chuyện riêng tư hơn. "

Cô gật đầu hơi bàng hoàng. Linh Hồn đang ở Kae và AonDor đã hoạt động. Cô quay trở lại phòng ăn và ngồi xuống bàn, và Linh Hồn bước vào căn phòng một lát sau. Tuy nhiên, một chiếc ghế vẫn còn trống.

"Ahan đâu?" Sarene hỏi.

Kiin cau mày. "Ông ấy đi rồi," ông tuyên bố với giọng cay đắng.

Lukel cười rộ, bắn Sarene một nụ cười. "Bá tước tuyên bố rằng có thứ gì đó ông ấy đã ăn không đồng ý với ông. Ông ấy… đã bước ra ngoài."

"Vô lý," Kiin càu nhàu. "Không có gì trong những chiếc bánh quy có thể làm ông ấy đau bụng."

"Cháu chắc rằng đó không phải là do bánh quy, chú ạ." Sarene nói với một nụ cười. "Hẳn phải là thứ ông ấy đã ăn trước khi đến."

Lukel cười đồng ý. "Có Domi mới biết, người đàn ông đó ăn nhiều đến nỗi đó là một điều kỳ diệu khi mà ông ấy không bị bệnh mỗi đêm chỉ bởi luật xác suất."

"Chà, chúng ta nên tiếp tục mà không có ông ấy." Roial nói. "Không thể biết ông ấy sẽ bị thế trong bao lâu."

"Đồng ý," Sarene nói, chuẩn bị bắt đầu tiếp.

Tuy nhiên, Roial lại cướp mất của cô. Ông chầm chậm đứng dậy, thân hình già nua trông yếu ớt đến đáng kinh ngạc. Công tước thở dài, lắc đầu. "Nếu tất cả mọi người tha thứ cho ta, ta có điều muốn nói?

Các quý tộc gật đầu, cảm nhận sự trang trọng của công tước.

"Ta sẽ không nói dối mọi người, ta chưa bao giờ tranh luận về việc có nên hành động chống lại Telrii hay không. Ông ấy và ta đã trải qua mười năm là kẻ thù không khoan nhượng. Ông ấy là một người đàn ông trắng trợn, lãng phí - ông sẽ trở thành một vị vua tồi tệ, thậm chí còn hơn cả Iadon. Chỉ sự sẵn sàng xem xét lời tuyên bố ngớ ngẩn của Hrathen là bằng chứng cuối cùng tôi cần.

"Không, lý do ta đòi hỏi nhiều thời gian hơn trước khi chúng ta gặp nhau không phải là để tự hỏi liệu chúng ta có nên hạ bệ Telrii hay không. Lý do ta yêu cầu thêm thời gian là để chờ một số... cộng sự của ta đến."

"Cộng sự?" Sarene nói.

"Sát thủ," Roial nói. "Người ta đã thuê từ Fjorden. Không phải tất cả người dân nước đó đều trung thành hoàn toàn với vị thần của họ - một số người thay vào đó đã tuyên thệ với vàng."

"Họ đâu?" Sarene hỏi.

"Ở trong một quán trọ cách đây không xa," Roial nói.

"Nhưng," Sarene nói với sự bối rối, "chỉ tuần trước ngài đã cảnh báo chúng tôi không để đổ máu thúc tiến cuộc nổi dậy của chúng ta."

Roial cúi đầu. "Cảm giác tội lỗi đang nói, Sarene thân mến, vì ta đã yêu cầu những người đàn ông này. Tuy nhiên, tôi đã thay đổi suy nghĩ. Chàng trai trẻ đến từ Dula này…"

Roial bị gián đoạn bởi tiếng bước chân dồn dập ở hành lang lối vào - Ahan đã trở về. Kì lạ, Sarene nghĩ thầm khi cô quay lại, mình không nghe thấy tiếng đóng cửa.

Khi cô quay lại, đó không phải là Ahan mà cô thấy đang đứng ở ngưỡng cửa. Thay vào đó, cô phải đối mặt với một nhóm binh sĩ có vũ trang với một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ở phía trước. Vua Telrii.

Sarene nhảy dựng lên, nhưng tiếng hét ngạc nhiên của cô đã biến mất giữa những tiếng hét tương tự khác. Telrii bước sang một bên, cho phép một tá người mặc đồng phục của Đội bảo vệ thành phố Elantris lấp đầy căn phòng. Họ được theo sau bởi Bá tước Ahan.

"Ahan!" Roial nói. "Ông đã làm gì?"

"Cuối cùng tôi cũng đã vượt được ông, ông bạn già", bá tước nói một cách vui vẻ, hàm răng run rẩy. "Tôi đã nói với ông rằng tôi sẽ làm được. Cứ đùa về việc các đoàn lữ hành của tôi đến Svorden đang thế nào, tên ngốc già đáng nguyền rủa. Chúng ta sẽ thấy đoàn của ông như thế nào trong khi ông ở tù vài năm tới."

Roial lắc đầu cái đầu buồn bã, tóc trắng. "Đồ ngốc, ông không nhận ra khi nào trò chơi này đã dừng lại hả? Chúng ta không còn chơi đùa với trái cây và lụa nữa."

"Cứ phản kháng nếu ông muốn," Ahan nói với một cái lắc ngón tay đắc thắng. "Nhưng ông phải thừa nhận, tôi đã vượt được ông! Tôi đã chờ đợi để làm điều này trong nhiều tháng. Tôi chưa bao giờ có thể khiến Iadon tin tôi. Ông có thể tin rằng ông ta thực sự đã nghĩ rằng ông không thể phản bội ông ta không? Ông ta nói rằng tình nghĩa của hai người đã quá sâu."

Roial thở dài, nhìn Telrii, người đang mỉm cười rộng rãi, rõ ràng là rất thích sự trao đổi. "Ôi, Ahan." Roial nói. "Ông luôn thích hành động mà không cần suy nghĩ."

Sarene sững sờ. Cô không thể di chuyển, hay thậm chí là nói. Những kẻ phản bội đáng ra là những người có đôi mắt đen và tính cách chua chát. Cô ấy không thể kết nối hình ảnh đó với Ahan. Ông kiêu ngạo và nóng nảy, nhưng cô thích ông. Làm thế nào mà một người cô ấy thích lại làm một điều gì đó khủng khiếp đến thế?

Telrii búng ngón tay, và một người lính bước tới đâm thẳng thanh kiếm vào bụng Công tước Roial. Roial thở hổn hển, rồi ngã xuống với một tiếng rên. "Đó là phán quyết từ vua của ngươi," Telrii nói.

Ahan hét lên. Đôi mắt mở to trong khuôn mặt mập mạp của ông. "Không! Ông đã nói là tù mà!" Ông ấy vội vã chạy qua Telrii, thổn thức khi quỳ bên cạnh Roial.

"Vậy à?" Telrii hỏi. Rồi ông chỉ vào hai người lính của mình. "Hai ngươi, tập hợp vài tên và tìm những sát thủ đó, sau đó..." Ông gõ nhẹ vào cằm suy tư... ném chúng xuống bức tường của Elantris. "

Hai người đàn ông chào, rồi diễu hành ra khỏi trong phòng.

"Những người còn lại," Telrii nói. "giết những tên phản bội này. Bắt đầu với cô công chúa kính mến. Hãy để biết rằng đây là hình phạt cho tất cả những ai cố gắng chiếm đoạt ngai vàng."

"Không!" Shuden và Eondel đồng thanh hét lên.

Những người lính bắt đầu di chuyển, và Sarene thấy mình đứng đằng sau một bức tường bảo vệ được hình thành bởi Shuden, Eondel và Lukel. Tuy nhiên, chỉ có Eondel được trang bị vũ khí và họ phải đối mặt với mười người đàn ông.

"Thật thú vị khi ông đề cập đến kẻ chiếm đoạt, Công tước Telrii," một giọng nói vang lên từ bên kia bàn. "Tôi có ấn tượng rằng ngai vàng thuộc về gia đình của Iadon,"

Sarene nhìn theo âm thanh. Mắt cô tìm thấy Linh Hồn - hay ít nhất là ai đó đang mặc quần áo của Linh Hồn. Cậu ấy có nước da Aon nhợt nhạt, mái tóc nâu cát và đôi mắt xanh sắc sảo. Mắt của Linh Hồn. Nhưng khuôn mặt của cậu không cho thấy bất kỳ dấu hiệu nào về các vệt đen của Elantris. Cậu ném một miếng giẻ lên bàn, và cô có thể nhìn thấy những vết màu nâu ở một bên - như thể cậu muốn họ tin rằng cậu chỉ đơn giản là lau đi lớp trang điểm của mình để lộ khuôn mặt hoàn toàn khác bên dưới.

Telrii thở hổn hển, dựa lưng vào tường. "Hoàng tử Raoden!" Ông ta thấy nghẹn. "Không! Cậu đã chết. Họ nói với tôi rằng cậu đã chết!"

Raoden. Sarene cảm thấy tê dại. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông tên Linh Hồn, tự hỏi xem cậu là ai, và liệu cô đã thực sự biết rõ cậu chưa.

Linh Hồn nhìn những người lính. "Liệu các ngươi có dám giết vị vua thực sự của Arelon không?" Cậu gặng hỏi.

Những người lính lùi lại, khuôn mặt bối rối và sợ hãi.

"Người đâu, bảo vệ ta!" Telrii hét lên, xoay người và nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Những người lính nhìn thủ lĩnh của họ chạy trốn, rồi không kiểu cách tham gia cùng ông ta, bỏ mặc những kẻ âm mưu được yên.

Linh Hồn - hay Raoden - nhảy qua cái bàn, lướt qua Lukel. Cậu đẩy Ahan đang thổn thức ra khỏi đường và quỳ xuống ngay bên cạnh Kiin - người duy nhất đã nghĩ đến thử điều trị vết thương cho Roial. Sarene nhìn đờ đẫn từ phía sau, các giác quan của cô đã bị tê liệt. Rõ ràng là sự chăm sóc của Kiin sẽ còn lâu mới đủ để cứu vị công tước. Thanh kiếm đã xuyên qua cơ thể người đàn ông, mang đến một vết thương đau đớn đến chết người.

"Raoden!" Công tước Roial thở hổn hển. "Cậu đã trở lại với chúng tôi!"

"Nằm yên, Roial," Raoden nói, dùng ngón tay đâm vào không khí. Ánh sáng bùng phát từ đầu nó khi cậu bắt đầu vẽ.

"Tôi đã nên biết đó là cậu," công tước nói. "Tất cả những điều ngớ ngẩn về việc tin tưởng người dân. Cậu có thể tin rằng tôi đã thực sự bắt đầu đồng ý với cậu không? Tôi đã nên gửi những tên ám sát đó để thực hiện công việc của họ ngay khi họ đến."

"Ông là một người đàn ông quá tốt cho việc đó, Roial." Linh Hồn nói, giọng đầy với cảm xúc.

Mắt Roial tập trung, lần đầu tiên nhận ra Aon mà Linh Hồn đang vẽ ở phía trên mình. Anh thở ra trong kính nể. "Người đã mang trở lại thành phố xinh đẹp đó sao?"

Linh Hồn không trả lời, thay vào đó tập trung vào Aon của mình. Cậu vẽ khác với cách cậu đã làm trước đây, ngón tay cậu di chuyển khéo léo và nhanh chóng hơn. Cậu kết thúc Aon bằng một đường nhỏ gần phía dưới. Nó bắt đầu phát sáng ấm áp, tắm Roial trong ánh sáng của nó. Khi Sarene quan sát, các cạnh vết thương của Roial có vẻ hơi kéo lại với nhau. Một vết xước trên khuôn mặt Roial, đã biến mất và một vài đốm gan trên da đầu ông mờ dần.

Rồi ánh sáng biến mất, vết thương vẫn ứa máu với từng nhịp đập trái tim sắp chết vô ích của vị công tước.

Linh Hồn nguyền rủa. "Nó quá yếu." cậu nói, tuyệt vọng bắt đầu một Aon khác. "Và tôi chưa nghiên cứu các sửa đổi về chữa lành! Tôi không biết cách nhắm mục tiêu chỉ vào một phần của cơ thể."

Roial vươn một cánh tay run rẩy ra và nắm lấy bàn tay của Linh Hồn. Cái Aon được hoàn thành một phần mờ dần khi chuyển động của công tước khiến cho Linh Hồn mắc sai lầm. Linh Hồn không bắt đầu lại, cúi đầu như thể đang khóc.

"Đừng khóc, chàng trai," Roial nói. "Sự trở lại của cậu là điềm may. Cậu không thể cứu cơ thể già nua mệt mỏi này, nhưng cậu có thể cứu vương quốc. Ta sẽ chết trong bình yên, biết rằng cậu đang ở đây để bảo vệ nó."

Linh Hồn ôm mặt của ông lão trong tay. "Ông đã làm rất tuyệt vời với tôi, Roial," cậu thì thầm, và Sarene cảm thấy mãnh liệt rằng cô đang xâm nhập. "Không có ông để trông chừng tôi, tôi đã trở nên giống phụ thân tôi."

"Không, chàng trai." Roial nói. "Cậu giống mẫu thân của cậu hơn ngay từ đầu. Domi ban phước cho cậu."

Sarene quay đầu đi khi cái chết của công tước trở nên khủng khiếp, cơ thể ông co thắt và máu chảy ra trên môi ông. Khi cô quay lại, chớp những giọt nước mắt, Raoden vẫn đang quỳ trên xác chết của ông lão. Cuối cùng cậu cũng hít một hơi thật sâu và đứng dậy, quay sang nhìn những người còn lại với đôi mắt buồn bã nhưng cứng rắn. Bên cạnh cô, Sarene cảm thấy Shuden, Eondel, và Lukel quỳ xuống, cúi đầu kính cẩn.

"Thưa đức vua," Eondel nói, nói thay cho tất cả bọn họ.

"Chồng… em," Sarene kinh ngạc nhận ra.

Bạn đang đọc Elantris - Thành Phố Của Các Vị Thần của Brandon Sanderson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrueBK98
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.