Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2964 chữ

"Ouch!" Raoden phàn nàn khi Galladon đâm kim vào cậu má.

"Ngừng rên rỉ đi." Chàng Dula ra lệnh, kéo sợi chỉ thật chặt.

"Karata giỏi hơn về việc này nhiều." Raoden nói. Cậu ngồi trước một tấm gương trong phòng của họ tại biệt thự Công tước Roial, đầu cậu nghiêng sang một bên, nhìn Galladon khâu vết thương kiếm chém lại.

"Thì đợi cho đến khi chúng ta quay trở lại Elantris vậy," Chàng Dula nói một cách càu nhàu, nhấn mạnh lời nhận xét bằng cách đâm Raoden một lần nữa.

"Không," Raoden nói với một tiếng thở dài, "Tôi đã đợi quá lâu rồi - tôi có thể cảm thấy nó rách ra từng tý một mỗi khi tôi cười. Tại sao cô ấy không thể đánh vào tay tôi chứ?"

"Bởi vì chúng ta là người Elantris, sule," Galladon giải thích. "Nếu có điều tồi tệ có thể xảy ra với chúng ta, thì nó sẽ đến. Cậu may mắn là đã trốn thoát chỉ với thế này. Trên thực tế, cậu rất may mắn đến nỗi thậm chí có thể chiến đấu với cái cơ thể này."

"Thật không dễ dàng," Raoden nói, giữ cho đầu của mình đứng yên khi chàng Dula làm việc. "Đó là lý do tại sao tôi phải kết thúc nó nhanh như vậy."

"Chà, bạn chiến đấu tốt hơn tôi mong đợi."

"Tôi đã có Eondel dạy tôi," Raoden nói. "Hồi tôi còn đang cố gắng tìm mọi cách để chứng minh rằng luật lệ của phụ thân tôi là ngu ngốc. Eondel đã chọn đấu kiếm vì ông ấy nghĩ nó sẽ hữu ích nhất cho tôi, là một chính trị gia. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ dùng nó để ngăn vợ tôi cắt tôi thành từng mảnh. "

Galladon khịt mũi thích thú khi anh đâm Raoden một lần nữa, và Raoden nghiến răng chống lại cơn đau. Tất cả các cánh cửa đều được chốt chặt và rèm được đóng kín, vì Raoden cần phải bỏ mặt nạ ảo ảnh của mình ra để cho Galladon khâu. Ngài công tước đã tốt bụng khi họ ở lại - Roial dường như là người duy nhất trong số những người bạn cũ của Raoden thấy bị hấp dẫn, thay vì là khó chịu, bởi tính cách Kaloo của cậu.

"Được rồi. Sule," Galladon nói, kéo mũi khâu cuối cùng.

Raoden gật đầu, nhìn mình trong gương. Cậu gần như đã bắt đầu nghĩ rằng khuôn mặt Duladel đẹp trai thuộc về cậu. Điều đó thật nguy hiểm. Cậu phải nhớ rằng cậu vẫn là một cư dân Elantris, với tất cả những điểm yếu và nỗi đau của đồng loại cậu, bất chấp tính cách thờ ơ mà cậu đã áp dụng.

Galladon vẫn đeo mặt nạ của mình. Các ảo ảnh của Aon vẫn tốt miễn là Raoden để chúng yên. Cho dù chúng có được vẽ trong không khí hay trong bùn, các Aon chỉ có thể bị phá hủy bởi một người Elantris khác. Các cuốn sách tuyên bố rằng một Aon được ghi trong bụi sẽ tiếp tục hoạt động ngay cả khi hình mẫu đã bị làm xáo trộn hoặc bị xóa đi.

Các ảo ảnh được gắn vào quần áo trong của họ, cho phép họ thay đổi trang phục mỗi ngày mà không cần phải vẽ lại Aon. Ảo ảnh của Galladon là một chàng Dula tầm thường, có khuôn mặt rộng, một hình ảnh mà Raoden đã tìm thấy ở mặt sau cuốn sách của mình. Khuôn mặt Raoden đã khó khăn hơn nhiều để lựa chọn.

"Tính cách của tôi thế nào?" Raoden hỏi, rút cuốn sách AonDor ra để bắt đầu tạo lại ảo ảnh của mình. "Tôi trông có thuyết phục không?"

Galladon nhún vai, ngồi trên giường của Raoden. "Tôi sẽ không tin rằng cậu là một Dula, nhưng họ có vẻ là vậy. Dù sao đi nữa, tôi không nghĩ rằng cậu có thể có một lựa chọn tốt hơn, kolo?"

Raoden gật đầu khi cậu vẽ. Giới quý tộc Arelon quá nổi tiếng, và Sarene sẽ nhận ra ngay lập tức bất kỳ nỗ lực giả vờ đến từ Teod nào. Giả sử là cậu ấy muốn nói tiếng Aon, thì chỉ còn lại Duladel. Rõ ràng là từ những nỗ lực thất bại của cậu để bắt chước giọng của Galladon, rằng cậu không bao giờ có thể trở thành một thành viên tầng lớp dưới của Duladen trông thuyết phục - ngay cả cách phát âm của cậu về một từ đơn giản như "kolo" đã khiến cho Galladon cười liên hồi. May mắn thay, có rất nhiều công dân Duladel ít được biết đến - những người đã từng là thị trưởng của các thị trấn nhỏ hoặc thành viên của các hội đồng không quan trọng – có thể nói tiếng Aon hoàn hảo. Raoden đã gặp nhiều cá nhân như vậy, và bắt chước tính cách của họ chỉ cần sự lòe loẹt và một thái độ thờ ơ.

Kiếm chỗ quần áo đã gặp một chút khó khăn khi - yêu cầu Raoden, trong một ảo ảnh khác, đi mua nó từ Chợ Arelon. Tuy nhiên, kể từ khi chính thức đến, cậu ấy đã có thể có được một số trang phục tốt hơn. Cậu nghĩ rằng cậu đã giả dạng làm một Dula khá tốt, mặc dù không phải ai cũng bị thuyết phục.

"Tôi nghĩ Sarene đang nghi ngờ," Raoden nói, hoàn thành Aon và nhìn nó xoay quanh cậu rồi nặn lên mặt cậu.

"Cô ấy đa nghi hơn một chút so với hầu hết mọi người."

"Đúng," Raoden nói. Cậu định nói với cô rằng cậu là ai càng sớm càng tốt, nhưng cô đã chống lại mọi nỗ lực của "Kaloo" để khiến cô được ở một mình - cô ấy thậm chí còn từ chối bức thư mà cậu đã gửi, trả lại nó nguyên vẹn.

May mắn thay, mọi thứ tốt hơn với phần còn lại của giới quý tộc. Từ lúc Raoden rời Elantris hai ngày trước đó, giao phó New Elantris cho Karata, cậu đã xoay xở bước vào xã hội cao cấp của Arelon một cách dễ dàng đến ngạc nhiên. Các quý tộc đã quá bận rộn lo lắng về những quy tắc của Telrii để đặt câu hỏi về tiểu sử của Kaloo. Trong thực tế, họ đã bám lấy cậu với sức mạnh đáng kinh ngạc. Có vẻ như, cái cảm giác về sự ngớ ngẩn tự ý mà cậu mang đến cho các cuộc tụ họp đã cho các quý tộc một cơ hội để cười và quên đi sự hỗn loạn trong vài tuần qua. Vì vậy, cậu sớm đã trở thành một vị khách cần thiết ở bất kỳ buổi họp mặt nào.

Tất nhiên, bài kiểm tra thực là đưa bản thẩn vào các cuộc họp bí mật của Roial và Sarene. Nếu cậu định làm điều gì tốt cho Arelon, cậu cần phải được nhận vào nhóm đặc biệt đó. Họ là những người đang làm việc để xác định số phận của đất nước. Galladon hoài nghi về cơ hội của Raoden, tất nhiên, Galladon hoài nghi về mọi thứ. Raoden mỉm cười với chính mình, cậu ấy là người đã bắt đầu các cuộc họp. Có vẻ mỉa mai khi giờ đây cậu buộc phải làm việc để lấy lại sự tiếp nhận.

Một lần nữa, khuôn mặt của Kaloo che đi khuôn mặt cậu, Raoden đeo găng tay màu xanh lá cây của mình - những vật phẩm mang ảo ảnh làm cho cánh tay của cậu dường như không phải là của dân Elantris – rồi sau đó xoay tròn cho Galladon xem. "Và Kaloo tráng lệ đã trở lại."

"Làm ơn, sule, không phải trong lúc riêng tư. Tôi đã rất muốn bóp nghẹt cậu ở nơi công cộng." Raoden cười thầm. "Ah, đúng là một cuộc sống tuyệt vời. Được tất cả phụ nữ yêu mến, ghen tị bởi mọi người đàn ông."

Galladon khịt mũi. "Được yêu thích bởi tất cả phụ nữ trừ một người, ý cậu hẳn là vậy."

"Chà, cô ấy đã mời tôi đấu tập với cô ấy bất cứ lúc nào tôi muốn." Raoden nó,. mỉm cười khi cậu bước tới để mở tấm rèm.

"Ngay cả khi đó chỉ là để có được một cơ hội khác để xiên cậu." Galladon nói. "Cậu nên vui mừng vì cô ấy đánh vào mặt cậu, nơi những ảo ảnh bao phủ vết thương. Nếu cô ấy đâm xuyên qua quần áo của cậu, sẽ rất khó để giải thích tại sao vết cắt của cậu lại không chảy máu, kolo?"

Raoden kéo mở cửa ban công, bước ra ngoài để nhìn qua khu vườn của Roial. Cậu thở dài khi Galladon tham gia cùng cậu. "Nói cho tôi biết một điều. Tại sao mỗi lần tôi gặp cô ấy. Sarene lại quyết tâm ghét tôi?"

"Hẳn là tình yêu," Galladon nói.

Raoden cười gượng. "Chà, ít nhất là lần này cô ấy ghét Kaloo, chứ không phải là tôi thật. Tôi cho rằng tôi có thể tha thứ cho cô ấy vì điều đó – nó đã đến mức tôi cũng ghét anh ta luôn rồi."

Một tiếng gõ cửa vang lên, thu hút sự chú ý của họ. Galladon nhìn cậu và cậu gật đầu. Trang phục và khuôn mặt của họ đã hoàn thành. Galladon, đóng vai một người hầu, bước tới và mở khóa cửa. Roial đứng ở ngoài.

"Thưa ngài," Raoden nói, tiếp cận với cánh tay vươn ra và một nụ cười rộng. "Tôi tin rằng ngày của ngài cũng tốt như của tôi!"

"Đúng vậy. Công dân Kaloo," Roial nói. "Ta có thể vào không?"

"Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi," Raoden nói. "Rốt cuộc, đây là ngôi nhà của ngài. Chúng tôi vô cùng mắc nợ lòng tốt của ngài đến nỗi tôi biết tôi sẽ không bao giờ có thể trả hết được."

"Vô vớ, công dân," Roial nói. "Mặc dù, nói về các khoản thanh toán, cậu sẽ rất vui khi biết rằng ta đã giao dịch tốt đống giá treo đèn mà cậu đã cho ta. Tôi đã gửi phần chia của cậu vào một tài khoản tại ngân hàng của ta - nó đủ để cho cậu sống thoải mái trong ít nhất vài năm. "

"Thật tuyệt vời!" Raoden tuyên bố. "Chúng tôi sẽ ngay lập tức tìm nơi khác để cư trú.

"Không, không." vị công tước già nói, giơ tay lên. "Cứ ở lại đây miễn là cậu muốn. Tôi có ít khách ở tuổi già đến nỗi ngay cả ngôi nhà nhỏ này nhiều lúc cũng có vẻ quá lớn."

"Vậy, chúng tôi sẽ ở lại miễn là ngài chịu được chúng tôi!" Raoden tuyên bố với sự thiếu đàng hoàng đặc trưng của Duladel. Người ta nói rằng khoảnh khắc bạn mời một Dula ở lại, bạn sẽ không bao giờ thoát khỏi anh ấy - hay gia đình anh ấy.

"Nói cho tôi biết, công dân," Roial nói, đi dạo ra ban công. "Cậu đã tìm thấy một tá giá treo đèn làm bằng vàng nguyên khối ở đâu thế?"

"Đồ gia truyền," Raoden nói. "Tôi đã cạy chúng ra khỏi bức tường biệt thự của chúng tôi ngay cả khi mọi người đang đốt nó."

"Chắc hẳn phải kinh khủng lắm," Roial nói, dựa vào lan can ban công.

"Còn hơn cả kinh khủng", Raoden nói với vẻ buồn bã. Rồi cậu mỉm cười. "Nhưng thời đó đã qua rồi, thưa ngài. Tôi đã có một đất nước mới và những người bạn mới! Ngài giờ sẽ trở thành gia đình của tôi."

Roial gật đầu lơ đãng, rồi quay lại cảnh giác với Galladon.

"Tôi thấy có một điều gì đó đang chiếm giữ tâm trí của ngài, Ngài Roial," Raoden nói. "Đừng ngại không nói ra - Dendo tốt đây đã ở bên tôi kể từ khi tôi được sinh ra, anh ấy xứng đáng với sự tin tưởng của bất kỳ người đàn ông nào."

Roial gật đầu, quay lại nhìn ra khu đất của mình. "Ta không có đề cập đến thời kỳ khắc nghiệt ở quê hương cậu một cách bừa bãi, công dân. Cậu nói rằng chúng đã qua, nhưng ta sợ rằng nỗi kinh hoàng chỉ mới bắt đầu."

"À, ngài nói về những vấn đề với ngai vàng," Raoden nói với một tiếng tạch lưỡi.

"Phải, công dân," Roial nói. "Telrii không phải là một nhà lãnh đạo mạnh mẽ. Ta sợ Arelon sẽ sớm rơi vào số phận của Duladel. Có những con sói Fjorden đang cào cắn chúng ta, hít ngửi mùi máu, nhưng quý tộc của chúng ta giả vờ không thấy gì hơn là những con chó săn được ưa thích."

"Ô, những thời gian rắc rối," Raoden nói, "Tôi có thể đi đâu để tìm sự bình yên đơn giản chứ?" "Đôi khi chúng ta phải tự tạo rạ sự bình yên của riêng mình, công dân."

"Ý ngài là gì?" Raoden hỏi, cố gắng giữ giọng nói nghe không phấn khích.

"Công dân, ta hy vọng ta không làm tổn thương cậu khi chỉ ra rằng những người khác thấy cậu là khá phù phiếm."

Raoden cười. "Tôi hy vọng họ nhìn thấy tôi như vậy, thưa ngài. Tôi ghét phải nghĩ rằng tôi đã giả làm một thằng ngốc chẳng vì cái gì cả."

Roial mỉm cười. "Ta cảm thấy một sự thông minh trong cậu mà không hoàn toàn bị che giấu bởi sự ngu ngốc của cậu, công dân. Nói cho ta biết, làm thế nào mà cậu có thể thoát khỏi Duladel?"

"Tôi sợ rằng đó là một bí mật phải được giữ kín, thưa ngài," Raoden nói. "Có những người sẽ phải đau khổ nếu phần của họ trong cuộc trốn chạy của tôi được biết đến."

Roial gật đầu. "Ta hiểu. Phần quan trọng là cậu đã sống sót khi những đồng hương của cậu không. Cậu có biết có bao nhiêu người tị nạn đã đi qua biên giới khi Cộng hòa sụp đổ không?"

"Tôi e là không, thưa ngài," Raoden trả lời. "Lúc đó tôi hơi bận."

"Không một ai," Roial nói. "Theo ta được biết là không có một ai - trừ bản thân cậu. Ta nghe nói rằng những người cộng hòa đã quá sốc để thậm chí nghĩ đến việc trốn thoát."

"Người của tôi quá chậm để hành động, thưa ngài," Raoden nói với đôi tay giơ lên. "Trong trường hợp này, cách thức lỏng lẻo của chúng tôi đã chứng minh cho sự sụp đổ của chúng tôi. Cuộc cách mạng đã lật đổ chúng tôi trong khi chúng tôi vẫn đang thảo luận về những gì muốn có cho bữa tối."

"Nhưng cậu đã trốn thoát."

"Tôi đã trốn thoát," Raoden đồng ý.

"Cậu đã trải qua những gì bọn ta có thể sẽ phải chịu đựng, và điều đó làm cho lời khuyên của cậu có giá trị, bất kể những người khác có nghĩ gì."

"Có một cách để thoát khỏi số phận của Duladel, thưa ngài," Raoden thận trọng nói, "Mặc dù nó có thể nguy hiểm. Nó sẽ liên quan đến một… sự thay đổi trong lãnh đạo."

Mắt Roial hẹp lại một cách thấu hiểu, và ông gật đầu. Một cái gì đó truyền qua giữa họ - một sự hiểu biết về lời đề nghị của công tước và sự sẵn lòng của Raoden. "Cậu đang nói về những điều nguy hiểm," Roial cảnh báo.

"Tôi đã trải qua rất nhiều, thưa ngài. Tôi sẽ không ác cảm với thêm một chút sự nguy hiểm nếu nó cung cấp cho tôi một cách để sống phần còn lại của cuộc đời trong yên bình."

"Ta không thể đảm bảo điều đó sẽ xảy ra", Roial nói.

"Và tôi không thể đảm bảo rằng ban công này sẽ không đột ngột gãy, đưa chúng ta tới cái chết. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là dựa vào may mắn, và trí thông minh, để bảo vệ chúng ta." Roial gật đầu. "Cậu biết nhà của thương gia Kiin chứ?"

"Có."

"Gặp ta ở đó tối nay lúc hoàng hôn."

Raoden gật đầu, và vị công tước tự cho bản thân rời đi. Khi cánh cửa đóng lại, Raoden nháy mắt với Galladon. "Thế mà anh lại nghĩ rằng tôi không thể làm được điều đó."

"Tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ cậu nữa," Galladon nói khô khan.

"Bí mật chính là Roial, bạn của tôi," Raoden nói, kéo cánh cửa ban công đóng lại khi cậu bước vào phòng. "Ông ấy sẽ nhìn qua hầu hết các mặt ngoài - nhưng, không giống như Sarene, câu hỏi chính của ông ấy không phải là ‘Tại sao người đàn ông này lại cố gắng lừa ta?’ mà là ‘Ta có thể sử dụng những gì ta biết thế nào?’. Tôi đưa ra gợi ý cho ông ấy, và ông ấy trả lời. "

Galladon gật đầu. "Vậy, cậu đã vào được rồi. Giờ cậu sẽ làm gì?"

"Tìm cách đưa Roial lên ngai vàng thay vì Telrii," Raoden nói, nhặt một miếng vải và một lọ trang điểm màu nâu. Cậu bôi một ít thứ đồ trang điểm lên miếng vải, sau đó nhét nó vào túi.

Galladon nhướn mày. "Và đó là gì vậy?" anh hỏi, gật đầu với tấm vải.

"Một thứ mà tôi hy vọng tôi sẽ không sử dụng đến."

Bạn đang đọc Elantris - Thành Phố Của Các Vị Thần của Brandon Sanderson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrueBK98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.